Dan Lee
12-09-2009, 11:30 PM
DẶN DÒ VÀ BA HOA
http://www.vietcatholic.net/pics/5060054.gif
Lúc vịt con ra khỏi cửa, vịt mẹ ở sau lưng nói:
- “Đem theo cái ô, cục khí tượng nói chiều nay trời sẽ đổ mưa; lúc qua đường nhớ cẩn thận, nhìn rõ ràng trước sau không có xe mới đi qua; tối nhớ về cho sớm, cẩn thận…”
Vịt con không chịu nổi, cắt đứt lời của mẹ:
- “Từ sáng đến tối mẹ cứ ba hoa, có thôi không nào?”
Dần dần vịt con lớn lên, kết hôn, cũng làm vịt mẹ, mỗi ngày đàn con vây luẩn quẩn quanh mình.
- “Mẹ bảo con mặc thêm quần áo có nghe không nào?… Đợi một chút không thì lại cảm mạo đấy. Nhớ ăn cho hết rau ở trong cơm hộp, gầy như thế mà còn kén ăn, còn…”
Không đợi nó nói hết, lũ con la lên kháng nghị:
- “Má, má nói lôi thôi không à, ngày nào cũng ba hoa không à.”
Nó muốn mở miệng chửi mắng, đột nhiên im lặng không nói, câu nói ấy thật quen thuộc, từa tựa như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải ! Đúng rồi, chính là bản sao lại của nó hồi năm xưa.
Thật kỳ lạ, lời ba hoa của mẹ, hôm nay chợt nhớ lại từng câu từng câu, đều tràn đầy sự dặn dò quan tâm yêu mến.
Nó hỏi Đấng tạo hóa:
- “Rốt cuộc thì dặn dò và ba hoa có gì là khác biệt?”
Đấng tạo hóa nhẹ tiếng trả lời:
- “Khác biệt ở chỗ thân phận làm mẹ và làm con không giống nhau”.
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Hồi còn nhỏ tôi thường hay bị mẹ la mắng vì không chịu cẩn thận khi ra nắng, tôi lại thích đi lang thang giữa trời mưa, mà lại kiếm những chỗ có vũng nước mà lội, nên cứ bị nhắc nhở. Bây giờ già đầu rồi mà mỗi khi đi học ghé thăm mẹ, thì cũng “bị” nhắc nhở cẩn thận khi chạy xe, đừng để đầu trần mà ra nắng v.v…
Chắc các bạn cũng như tôi, không ít thì nhiều cũng bực mình khi nghe nhắc hoài những điều quá thường ấy!
Vậy mà bây giờ nhớ lại, thì quả thực lời mẹ nhắc nhở rất đúng, mẹ nhiều lời cũng vì tình thương của mẹ dành cho con cái thật tràn trề, sự tràn trề này được biểu hiện ra nơi sự nhắc nhở thường xuyên ấy.
Điều mà con cái coi thường, thì mẹ lại thường xuyên nhắc nhở, việc mà con cái không để ý, thì mẹ lại luôn quan tâm để ý.
Không ai tế nhị cho bằng mẹ.
Tình thương của mẹ dành cho con cái to lớn hơn con cái nghĩ đến.
Rồi chúng ta sẽ kết hôn, sẽ làm bố mẹ, rồi chúng ta cũng sẽ thường xuyên nhắc nhở con cái những lời mà mẹ mình đã nói lúc trước: đừng ra nắng nghe con, đừng chơi bời với bạn bè xấu nghe con, nhớ mặc áo mưa khi ra mưa nghe con… nhớ… và nhớ… nghe con.
Mẹ Maria cũng nhắc nhở chúng ta mỗi ngày:
- Hãy cầu nguyện.
- Hãy siêng năng lần hạt mân côi.
- Hãy cải thiện đời sống.
Có phải Mẹ ba hoa, hay là Mẹ yêu thương chúng ta?
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/5060054.gif
Lúc vịt con ra khỏi cửa, vịt mẹ ở sau lưng nói:
- “Đem theo cái ô, cục khí tượng nói chiều nay trời sẽ đổ mưa; lúc qua đường nhớ cẩn thận, nhìn rõ ràng trước sau không có xe mới đi qua; tối nhớ về cho sớm, cẩn thận…”
Vịt con không chịu nổi, cắt đứt lời của mẹ:
- “Từ sáng đến tối mẹ cứ ba hoa, có thôi không nào?”
Dần dần vịt con lớn lên, kết hôn, cũng làm vịt mẹ, mỗi ngày đàn con vây luẩn quẩn quanh mình.
- “Mẹ bảo con mặc thêm quần áo có nghe không nào?… Đợi một chút không thì lại cảm mạo đấy. Nhớ ăn cho hết rau ở trong cơm hộp, gầy như thế mà còn kén ăn, còn…”
Không đợi nó nói hết, lũ con la lên kháng nghị:
- “Má, má nói lôi thôi không à, ngày nào cũng ba hoa không à.”
Nó muốn mở miệng chửi mắng, đột nhiên im lặng không nói, câu nói ấy thật quen thuộc, từa tựa như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải ! Đúng rồi, chính là bản sao lại của nó hồi năm xưa.
Thật kỳ lạ, lời ba hoa của mẹ, hôm nay chợt nhớ lại từng câu từng câu, đều tràn đầy sự dặn dò quan tâm yêu mến.
Nó hỏi Đấng tạo hóa:
- “Rốt cuộc thì dặn dò và ba hoa có gì là khác biệt?”
Đấng tạo hóa nhẹ tiếng trả lời:
- “Khác biệt ở chỗ thân phận làm mẹ và làm con không giống nhau”.
(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Hồi còn nhỏ tôi thường hay bị mẹ la mắng vì không chịu cẩn thận khi ra nắng, tôi lại thích đi lang thang giữa trời mưa, mà lại kiếm những chỗ có vũng nước mà lội, nên cứ bị nhắc nhở. Bây giờ già đầu rồi mà mỗi khi đi học ghé thăm mẹ, thì cũng “bị” nhắc nhở cẩn thận khi chạy xe, đừng để đầu trần mà ra nắng v.v…
Chắc các bạn cũng như tôi, không ít thì nhiều cũng bực mình khi nghe nhắc hoài những điều quá thường ấy!
Vậy mà bây giờ nhớ lại, thì quả thực lời mẹ nhắc nhở rất đúng, mẹ nhiều lời cũng vì tình thương của mẹ dành cho con cái thật tràn trề, sự tràn trề này được biểu hiện ra nơi sự nhắc nhở thường xuyên ấy.
Điều mà con cái coi thường, thì mẹ lại thường xuyên nhắc nhở, việc mà con cái không để ý, thì mẹ lại luôn quan tâm để ý.
Không ai tế nhị cho bằng mẹ.
Tình thương của mẹ dành cho con cái to lớn hơn con cái nghĩ đến.
Rồi chúng ta sẽ kết hôn, sẽ làm bố mẹ, rồi chúng ta cũng sẽ thường xuyên nhắc nhở con cái những lời mà mẹ mình đã nói lúc trước: đừng ra nắng nghe con, đừng chơi bời với bạn bè xấu nghe con, nhớ mặc áo mưa khi ra mưa nghe con… nhớ… và nhớ… nghe con.
Mẹ Maria cũng nhắc nhở chúng ta mỗi ngày:
- Hãy cầu nguyện.
- Hãy siêng năng lần hạt mân côi.
- Hãy cải thiện đời sống.
Có phải Mẹ ba hoa, hay là Mẹ yêu thương chúng ta?
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.