Dan Lee
12-11-2009, 11:01 PM
NGUYÊN NHÂN THOÁNG NỞ THOÁNG TÀN
http://www.vietcatholic.net/pics/5060098.gif
Hoa quỳnh, bởi vì đời sống của nó rất ngắn ngủi, nên phàn nàn với Đấng tạo hóa:
- “Ngài tạo dựng con rất là đẹp đẽ, chỉ có điều là: mỗi khi con đắm say trong sự tán thưởng và ngưỡng mộ của chúng nhân, thì Ngài lại lật đật kết thúc cuộc sống của con, phải nói là quá tàn nhẫn đi thôi”.
Đấng tạo hóa bất đắc dĩ nói:
- “Được, Ta để con sống lâu thêm một chút”.
Sau đó không lâu, hoa quỳnh gấp gấp thỉnh cầu với Đấng tạo hóa: “Ngài nên để con hồi phục dáng vẻ trước kia nhé, nhìn mình mỗi lúc một già đi, hồng nhan không trở lại, thực là một chuyện đáng sợ”.
Đấng tạo hóa bắt đầu giáo huấn, nói:
- “Lạ thật, già thì cũng có cái đậm đà của già chứ?”
- “Không, không”- Hoa quỳnh nói: “Thà rằng con nhận sự hoài niệm và tiếc nuối của mọi người”.
Cho đến ngày nay, hoa quỳnh nháy mắt nở, nháy mắt tàn, chính là nguyên nhân “thoáng nở thoáng tàn” vậy.
(Trích: "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Tôi đã thấy rất nhiều loại hoa, ở Sài gòn, mỗi năm tết đến, chợ hoa khai mạc thì dù có chết tôi cũng đi coi cho bằng được, mặc dù năm nào cũng chỉ những loại hoa ấy. Ở Đài Loan, tôi cũng được may mắn đi coi những nơi trồng hoa của các nghệ nhân, đẹp không thể tả, đủ màu đủ sắc, có những loại hoa mà tôi chưa bao giờ được thấy, nhưng thú thật, hoa quỳnh thì tôi chưa hề thấy bao giờ cả, chỉ nghe nói và nghe người ta khen nó đẹp, nó thơm mà thôi, nhưng nó quý và hiếm, quý và hiếm là nó vừa nở hoa thì tàn ngay sau đó, đời sống của nó quá ngắn ngủi, nên nó được người ta quý.
Đời sống con người ta cũng như bóng câu qua cửa sổ, nghĩa là cũng vắn vỏi vô cùng.
Hoa quỳnh chóng tàn nhưng để lại cho người thưởng thức sự nuối tiếc.
Cuộc sống ngắn ngủi, nhưng chúng ta đã làm gì để cho đời tiếc thương ? Các thánh tử đạo là những người có cuộc sống đời này rất ngắn, nhưng danh thơm tiếng tốt của các ngài thì ngàn năm sau không phai nhạt.
Thánh Đaminh Saviô, thánh Maria Gorretti, thánh Luy Gonzaga, thánh Tôma Thiện, thánh tiến sĩ Têrêxa Hài đồng Giê-su.v.v… là những vị thánh trẻ nhất, tức là chết sớm nhất, nhưng gương anh hùng trong đức tin, thanh khiết trong cuộc sống, bác ái trong hành động của các ngài, đã lôi kéo biết bao nhiêu tâm hồn sống như các ngài.
Thời giờ qua nhanh như ngựa chạy tên bay, chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa để làm nên anh hùng, lưu lại tiếng thơm cho đời ?
Phải bắt đầu từ hôm nay! Alleluia !
Tạ ơn Chúa! Alleluia.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/5060098.gif
Hoa quỳnh, bởi vì đời sống của nó rất ngắn ngủi, nên phàn nàn với Đấng tạo hóa:
- “Ngài tạo dựng con rất là đẹp đẽ, chỉ có điều là: mỗi khi con đắm say trong sự tán thưởng và ngưỡng mộ của chúng nhân, thì Ngài lại lật đật kết thúc cuộc sống của con, phải nói là quá tàn nhẫn đi thôi”.
Đấng tạo hóa bất đắc dĩ nói:
- “Được, Ta để con sống lâu thêm một chút”.
Sau đó không lâu, hoa quỳnh gấp gấp thỉnh cầu với Đấng tạo hóa: “Ngài nên để con hồi phục dáng vẻ trước kia nhé, nhìn mình mỗi lúc một già đi, hồng nhan không trở lại, thực là một chuyện đáng sợ”.
Đấng tạo hóa bắt đầu giáo huấn, nói:
- “Lạ thật, già thì cũng có cái đậm đà của già chứ?”
- “Không, không”- Hoa quỳnh nói: “Thà rằng con nhận sự hoài niệm và tiếc nuối của mọi người”.
Cho đến ngày nay, hoa quỳnh nháy mắt nở, nháy mắt tàn, chính là nguyên nhân “thoáng nở thoáng tàn” vậy.
(Trích: "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")
Suy tư:
Tôi đã thấy rất nhiều loại hoa, ở Sài gòn, mỗi năm tết đến, chợ hoa khai mạc thì dù có chết tôi cũng đi coi cho bằng được, mặc dù năm nào cũng chỉ những loại hoa ấy. Ở Đài Loan, tôi cũng được may mắn đi coi những nơi trồng hoa của các nghệ nhân, đẹp không thể tả, đủ màu đủ sắc, có những loại hoa mà tôi chưa bao giờ được thấy, nhưng thú thật, hoa quỳnh thì tôi chưa hề thấy bao giờ cả, chỉ nghe nói và nghe người ta khen nó đẹp, nó thơm mà thôi, nhưng nó quý và hiếm, quý và hiếm là nó vừa nở hoa thì tàn ngay sau đó, đời sống của nó quá ngắn ngủi, nên nó được người ta quý.
Đời sống con người ta cũng như bóng câu qua cửa sổ, nghĩa là cũng vắn vỏi vô cùng.
Hoa quỳnh chóng tàn nhưng để lại cho người thưởng thức sự nuối tiếc.
Cuộc sống ngắn ngủi, nhưng chúng ta đã làm gì để cho đời tiếc thương ? Các thánh tử đạo là những người có cuộc sống đời này rất ngắn, nhưng danh thơm tiếng tốt của các ngài thì ngàn năm sau không phai nhạt.
Thánh Đaminh Saviô, thánh Maria Gorretti, thánh Luy Gonzaga, thánh Tôma Thiện, thánh tiến sĩ Têrêxa Hài đồng Giê-su.v.v… là những vị thánh trẻ nhất, tức là chết sớm nhất, nhưng gương anh hùng trong đức tin, thanh khiết trong cuộc sống, bác ái trong hành động của các ngài, đã lôi kéo biết bao nhiêu tâm hồn sống như các ngài.
Thời giờ qua nhanh như ngựa chạy tên bay, chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa để làm nên anh hùng, lưu lại tiếng thơm cho đời ?
Phải bắt đầu từ hôm nay! Alleluia !
Tạ ơn Chúa! Alleluia.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.