Dan Lee
12-16-2009, 10:55 PM
Suy niệm CN 4 Vọng C -2009
“MÙA GIÁNG SINH NẦY VUI HƠN”
Vợ chồng ông Tư là hai anh chị mồ côi của trại mồ côi trước 1975. Họ lấy nhau trong những ngày loạn lạc ấy. Trại mồ côi giải thể! Hai vợ chồng đi kinh tế mới kiếm cái sống trên rừng. Hơn hai mươi lăm năm nhà ông Tư sống sâu trong hóc núi vùng Ba Bàu, Mỹ Thạnh. Gió núi vô tình thổi cuốn vợ ông đi vào mùa đông cuối thiên niên kỷ, sau một cơn bạo bệnh, vì không tiền chạy chữa… Nheo nhóc 5 đứa con! Gia đình ông là Hội Thánh Công Giáo của ông ở giữa một làng dân tộc Raglai nghèo khổ. Mỗi năm ít là hai lần, ông đi lễ Giáng Sinh và Phục sinh ở Nhà thờ Thọ Tràng, Mương Mán, cách hóc núi của ông 25 cây số. Đi bộ. Ông cũng đã rủ được năm ba người dân tộc đi lễ với ông. Và họ đã được rửa tội năm 2002.
Giáng sinh năm 2000, “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn, vui hơn nhiều”. Tôi hỏi ông Tư: “sao vậy?” Ông đơn sơ trả lời: “Cha PX mới về nhận xứ Thọ Tràng, đã đến hóc núi này thăm tui và bà con dân tộc. Cha đi xe đạp, mang bộ đồ lính cũ rích, đội nón lá. Bất ngờ lắm. Vui lắm. Khi cha ra về, mấy ông dân tộc sướng quá ngồi lại uống rượu với mấy con cá khô cho đến hết đêm. Có người nói: “Chúa đã đến thăm dân rồi đó”.
Không chỉ có những có những con người ở nơi xa xôi, nghèo khổ ấy mới có niềm mong mỏi đợi trông một lần thăm viếng, mà còn những người nghèo đang sống quanh chúng ta, trong thành phố nầy, trong giáo xứ nầy… Họ cũng đang khao khát một Thiên Chúa hữu hình bằng xương bằng thịt đến viếng thăm họ. Và khi được tiếp nhận một người của Chúa viếng thăm, họ cảm thấy phấn khởi vô cùng, và có thể thốt lên như bà Elizabeth “Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm tôi” (Lc 1,43).
Mẹ đã mang Tin Mừng, là chính Con Thiên Chúa đang tượng hình trong cung lòng Mẹ, đến với bà Elizabeth. Lần thăm viếng đầu tiên của Con Thiên Chúa, được Mẹ dành cho một bà già mang thai, việc nầy, có thể trước mắt người đời là chuyện dị hợm! Nhưng đối với Thiên Chúa, đây là chủ đích của mầu nhiệm nhập thể: Tin Mừng cho người nghèo khó. Tin mừng ấy làm người nghèo rộn lên niềm vui, niềm tin tưởng được Thiên Chúa yêu thương, và cả thai nhi trong bụng mẹ cũng nhảy mừng hoan hỉ: “Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần” (Lc 1,41).
Cũng thế, Bêlem đất Giuda, một địa chỉ thấp kém nhất trong thiên hạ, nay đã trở thành địa chỉ của Thiên Chúa viếng thăm dân Ngài, đúng như tiên tri Mikea loan báo: “Hỡi Bê-lem Ép-ra-tha, ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Giu-đa, từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh Ít-ra-en”(Mk 5,1).
Như vậy, mỗi một tấm lòng đơn sơ, nhỏ bé, khiêm cung, khó nghèo; mỗi con người đau khổ, hèn kém nhất trong nhân loại; mỗi gia đình bần cùng thiếu cái ăn cái mặc thiếu chăn ấm nệm êm, và cả những tâm hồn đau thương đày đọa trầm kha nhất trong vũng tội đời, nay đã thành một địa chỉ Belem, để chúng ta, cùng Mẹ, mang Con Thiên Chúa ngự đến, viếng thăm.
Các em thiếu nhi GX tôi vẫn thường diễn cảnh thăm Hang Đá Bêlem với bài hát: “Nơi nầy là Belem trong máng chiên Chúa nằm. Chúa nằm lạnh thâu đêm cho chúng em ngủ êm. Bê lem kêu gọi thương các em không nhà. Bêlem kêu gọi thương các trẻ bơ vơ”. Thật cảm động.
Tôi còn nhớ những năm 1990, ca đoàn GX Hiệp Đức tổ chức vui Giáng Sinh và Hái Lộc Noel , thường vào đêm 23, để đêm 24 và 25 hát lễ. Mỗi ca viên đem đến một phần quà. Ban đại diện âm thầm đặt vào phần quà ấy một con số. Mỗi ca viên được rút một tấm số. Và khi MC hô con số nào thì ca viên cầm tấm số ấy được nhận phần quà mang số đó. Nhận quà, ai cũng mở phần quà của mình xem, vui vẻ. Người nầy nhận quà của người kia. Một chiếc khăn, một gói kẹo, một tấm áo….
Năm ấy, 1991, gần tàn tiệc rồi, mà Bé Minh Phương (gọi bé vì em nhỏ tuổi nhất trong ca đoàn, nay là cô Phương, đang ở Mỹ) chưa thấy số 38 của mình. Buồn rười rượi. Giọng MC hô lên, số cuối cùng: Ba mươi tám. Ai cũng đều mong chờ số độc đắc nầy. MP đứng lên “em đây”., nhận quà rồi mở gói quà ra. Hai lớp giấy gói. Và thấy trên lớp giấy gói bên trong có ghi dòng chữ: “Nhờ bạn chuyển món quà nầy đến ông Bùi Kiệm ở thôn 3, trong ngày 24”. Bé phương hơi buồn, và lo, vì em không biết ông Bùi Kiệm nào cả. Hỏi các chị. Có chị ca viên biết ông bà Bùi Kiệm: không có đạo, chuyên làm thuê, ai kêu làm gì làm nấy, nhưng vì già yếu nên chỉ cần được cho ăn, trả bao nhiêu cũng được. Một chuyến thăm viếng bắt đầu. Sáng ngày 24, bé Phương và mấy chị nữa cùng tìm nhà ông Bùi Kiệm. Được thăm và được quà giáng sinh, ông bà Bùi Kiệm bất ngờ, sung sướng…Bắt đầu từ ấy, Bé Phương có một địa chỉ để thăm và chia sẻ. Năm 1996, Ông Bà được rửa tội. Giáng Sinh 1999, ông qua đời. Bà cũng qua đời sau đó, năm 2002. Bây giờ, địa chỉ thăm viếng của “Bé Phương ngày xưa”, mỗi lần ở Mỹ về, là nghĩa trang Giáo Xứ với hai phần mộ Đominico Bùi Kiệm và Maria Bùi Thị Kiệm.
Chuẩn bị mừng Lễ Giáng Sinh, nơi này nơi kia đang lo hang đá lớn hang đá nhỏ, ngôi sao lạ thật cao, thật sáng cùng đèn hoa rực rở đủ màu đỏ màu xanh, những chương trình canh thức, văn nghệ tưng bừng và cũng nhiều tốn kém. Cũng có nơi sửa lại nhà thờ, sửa lại nhà mình, trang hoàng sân vườn lộng lẫy. Cũng có người để dành tiền vui chơi hoặc du lịch Giáng sinh. Nhưng, thiết nghĩ, không nên quên công tác dọn và dẹp: Dọn tâm hồn mình cho trật tự ngăn nắp, cho xứng đáng thành một máng cỏ đơn sơ để Chúa ngự đến; dẹp bỏ những gì không phù hợp với tinh thần khó nghèo, khiêm tốn của Đấng Cứu Thế…
Và, hơn nữa, Lời Chúa Chúa Nhật 4 vọng hôm nay còn nhắc nhở chúng ta tìm một địa chỉ của người nghèo khổ để mở đường cho Thiên Chúa thi thố tình thương của Ngài, Thiên Chúa tỏ bày niềm vui cứu rỗi của Ngài… Địa chỉ ấy, có thể là căn nhà lụp xụp của một bà bán hàng rong, một ông già bán vé số, một nhà trọ ẩm thấp của những người xa quê lên tỉnh kiếm sống, một ổ chuột tồi tàn dưới gầm cầu với manh chiếu rách…Hãy làm cho Thiên Chúa Giáng Sinh nơi những địa chỉ ấy, nơi Ngài muốn!
“Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”: Vui cho cả người đem niềm vui và người đón nhận niềm vui của Chúa. Mỗi một lần viếng thăm, mỗi một cử chỉ cúi xuống, mỗi một cảm thông chia sẻ… đều mang lại niềm vui giáng sinh thật thánh thiện.
“Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”: vì các chủ chiên đang có chương trình thăm viếng những người nghèo trước lễ Giáng Sinh; vì các đoàn thể, ca đoàn, thiếu nhi, huynh trưởng…. đang có những địa chỉ của những người đau khổ để thăm viếng và gửi niềm vui của Chúa Giáng Sinh đến với họ. “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”, “Mùa Giáng Sinh nầy chắc chắn sẽ vui hơn”.
Lạy Chúa , trong bầu khí thánh thiện của Đại Năm Thánh 2010, xin cho chúng con biết tìm đến những địa chỉ Bêlem nghèo khổ trong đất nước chúng con, để đem Chúa đến viếng thăm an ủi dân Người, để Đạo Tình Yêu của Chúa lan rộng khắp nơi, và để “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn, vui hơn nhiều”. A men
PM. Cao Huy Hoàng
“MÙA GIÁNG SINH NẦY VUI HƠN”
Vợ chồng ông Tư là hai anh chị mồ côi của trại mồ côi trước 1975. Họ lấy nhau trong những ngày loạn lạc ấy. Trại mồ côi giải thể! Hai vợ chồng đi kinh tế mới kiếm cái sống trên rừng. Hơn hai mươi lăm năm nhà ông Tư sống sâu trong hóc núi vùng Ba Bàu, Mỹ Thạnh. Gió núi vô tình thổi cuốn vợ ông đi vào mùa đông cuối thiên niên kỷ, sau một cơn bạo bệnh, vì không tiền chạy chữa… Nheo nhóc 5 đứa con! Gia đình ông là Hội Thánh Công Giáo của ông ở giữa một làng dân tộc Raglai nghèo khổ. Mỗi năm ít là hai lần, ông đi lễ Giáng Sinh và Phục sinh ở Nhà thờ Thọ Tràng, Mương Mán, cách hóc núi của ông 25 cây số. Đi bộ. Ông cũng đã rủ được năm ba người dân tộc đi lễ với ông. Và họ đã được rửa tội năm 2002.
Giáng sinh năm 2000, “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn, vui hơn nhiều”. Tôi hỏi ông Tư: “sao vậy?” Ông đơn sơ trả lời: “Cha PX mới về nhận xứ Thọ Tràng, đã đến hóc núi này thăm tui và bà con dân tộc. Cha đi xe đạp, mang bộ đồ lính cũ rích, đội nón lá. Bất ngờ lắm. Vui lắm. Khi cha ra về, mấy ông dân tộc sướng quá ngồi lại uống rượu với mấy con cá khô cho đến hết đêm. Có người nói: “Chúa đã đến thăm dân rồi đó”.
Không chỉ có những có những con người ở nơi xa xôi, nghèo khổ ấy mới có niềm mong mỏi đợi trông một lần thăm viếng, mà còn những người nghèo đang sống quanh chúng ta, trong thành phố nầy, trong giáo xứ nầy… Họ cũng đang khao khát một Thiên Chúa hữu hình bằng xương bằng thịt đến viếng thăm họ. Và khi được tiếp nhận một người của Chúa viếng thăm, họ cảm thấy phấn khởi vô cùng, và có thể thốt lên như bà Elizabeth “Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm tôi” (Lc 1,43).
Mẹ đã mang Tin Mừng, là chính Con Thiên Chúa đang tượng hình trong cung lòng Mẹ, đến với bà Elizabeth. Lần thăm viếng đầu tiên của Con Thiên Chúa, được Mẹ dành cho một bà già mang thai, việc nầy, có thể trước mắt người đời là chuyện dị hợm! Nhưng đối với Thiên Chúa, đây là chủ đích của mầu nhiệm nhập thể: Tin Mừng cho người nghèo khó. Tin mừng ấy làm người nghèo rộn lên niềm vui, niềm tin tưởng được Thiên Chúa yêu thương, và cả thai nhi trong bụng mẹ cũng nhảy mừng hoan hỉ: “Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần” (Lc 1,41).
Cũng thế, Bêlem đất Giuda, một địa chỉ thấp kém nhất trong thiên hạ, nay đã trở thành địa chỉ của Thiên Chúa viếng thăm dân Ngài, đúng như tiên tri Mikea loan báo: “Hỡi Bê-lem Ép-ra-tha, ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Giu-đa, từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh Ít-ra-en”(Mk 5,1).
Như vậy, mỗi một tấm lòng đơn sơ, nhỏ bé, khiêm cung, khó nghèo; mỗi con người đau khổ, hèn kém nhất trong nhân loại; mỗi gia đình bần cùng thiếu cái ăn cái mặc thiếu chăn ấm nệm êm, và cả những tâm hồn đau thương đày đọa trầm kha nhất trong vũng tội đời, nay đã thành một địa chỉ Belem, để chúng ta, cùng Mẹ, mang Con Thiên Chúa ngự đến, viếng thăm.
Các em thiếu nhi GX tôi vẫn thường diễn cảnh thăm Hang Đá Bêlem với bài hát: “Nơi nầy là Belem trong máng chiên Chúa nằm. Chúa nằm lạnh thâu đêm cho chúng em ngủ êm. Bê lem kêu gọi thương các em không nhà. Bêlem kêu gọi thương các trẻ bơ vơ”. Thật cảm động.
Tôi còn nhớ những năm 1990, ca đoàn GX Hiệp Đức tổ chức vui Giáng Sinh và Hái Lộc Noel , thường vào đêm 23, để đêm 24 và 25 hát lễ. Mỗi ca viên đem đến một phần quà. Ban đại diện âm thầm đặt vào phần quà ấy một con số. Mỗi ca viên được rút một tấm số. Và khi MC hô con số nào thì ca viên cầm tấm số ấy được nhận phần quà mang số đó. Nhận quà, ai cũng mở phần quà của mình xem, vui vẻ. Người nầy nhận quà của người kia. Một chiếc khăn, một gói kẹo, một tấm áo….
Năm ấy, 1991, gần tàn tiệc rồi, mà Bé Minh Phương (gọi bé vì em nhỏ tuổi nhất trong ca đoàn, nay là cô Phương, đang ở Mỹ) chưa thấy số 38 của mình. Buồn rười rượi. Giọng MC hô lên, số cuối cùng: Ba mươi tám. Ai cũng đều mong chờ số độc đắc nầy. MP đứng lên “em đây”., nhận quà rồi mở gói quà ra. Hai lớp giấy gói. Và thấy trên lớp giấy gói bên trong có ghi dòng chữ: “Nhờ bạn chuyển món quà nầy đến ông Bùi Kiệm ở thôn 3, trong ngày 24”. Bé phương hơi buồn, và lo, vì em không biết ông Bùi Kiệm nào cả. Hỏi các chị. Có chị ca viên biết ông bà Bùi Kiệm: không có đạo, chuyên làm thuê, ai kêu làm gì làm nấy, nhưng vì già yếu nên chỉ cần được cho ăn, trả bao nhiêu cũng được. Một chuyến thăm viếng bắt đầu. Sáng ngày 24, bé Phương và mấy chị nữa cùng tìm nhà ông Bùi Kiệm. Được thăm và được quà giáng sinh, ông bà Bùi Kiệm bất ngờ, sung sướng…Bắt đầu từ ấy, Bé Phương có một địa chỉ để thăm và chia sẻ. Năm 1996, Ông Bà được rửa tội. Giáng Sinh 1999, ông qua đời. Bà cũng qua đời sau đó, năm 2002. Bây giờ, địa chỉ thăm viếng của “Bé Phương ngày xưa”, mỗi lần ở Mỹ về, là nghĩa trang Giáo Xứ với hai phần mộ Đominico Bùi Kiệm và Maria Bùi Thị Kiệm.
Chuẩn bị mừng Lễ Giáng Sinh, nơi này nơi kia đang lo hang đá lớn hang đá nhỏ, ngôi sao lạ thật cao, thật sáng cùng đèn hoa rực rở đủ màu đỏ màu xanh, những chương trình canh thức, văn nghệ tưng bừng và cũng nhiều tốn kém. Cũng có nơi sửa lại nhà thờ, sửa lại nhà mình, trang hoàng sân vườn lộng lẫy. Cũng có người để dành tiền vui chơi hoặc du lịch Giáng sinh. Nhưng, thiết nghĩ, không nên quên công tác dọn và dẹp: Dọn tâm hồn mình cho trật tự ngăn nắp, cho xứng đáng thành một máng cỏ đơn sơ để Chúa ngự đến; dẹp bỏ những gì không phù hợp với tinh thần khó nghèo, khiêm tốn của Đấng Cứu Thế…
Và, hơn nữa, Lời Chúa Chúa Nhật 4 vọng hôm nay còn nhắc nhở chúng ta tìm một địa chỉ của người nghèo khổ để mở đường cho Thiên Chúa thi thố tình thương của Ngài, Thiên Chúa tỏ bày niềm vui cứu rỗi của Ngài… Địa chỉ ấy, có thể là căn nhà lụp xụp của một bà bán hàng rong, một ông già bán vé số, một nhà trọ ẩm thấp của những người xa quê lên tỉnh kiếm sống, một ổ chuột tồi tàn dưới gầm cầu với manh chiếu rách…Hãy làm cho Thiên Chúa Giáng Sinh nơi những địa chỉ ấy, nơi Ngài muốn!
“Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”: Vui cho cả người đem niềm vui và người đón nhận niềm vui của Chúa. Mỗi một lần viếng thăm, mỗi một cử chỉ cúi xuống, mỗi một cảm thông chia sẻ… đều mang lại niềm vui giáng sinh thật thánh thiện.
“Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”: vì các chủ chiên đang có chương trình thăm viếng những người nghèo trước lễ Giáng Sinh; vì các đoàn thể, ca đoàn, thiếu nhi, huynh trưởng…. đang có những địa chỉ của những người đau khổ để thăm viếng và gửi niềm vui của Chúa Giáng Sinh đến với họ. “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn”, “Mùa Giáng Sinh nầy chắc chắn sẽ vui hơn”.
Lạy Chúa , trong bầu khí thánh thiện của Đại Năm Thánh 2010, xin cho chúng con biết tìm đến những địa chỉ Bêlem nghèo khổ trong đất nước chúng con, để đem Chúa đến viếng thăm an ủi dân Người, để Đạo Tình Yêu của Chúa lan rộng khắp nơi, và để “Mùa Giáng Sinh nầy vui hơn, vui hơn nhiều”. A men
PM. Cao Huy Hoàng