Dan Lee
03-17-2010, 10:12 PM
HY VỌNG CỦA BỆNH NHÂN
Thánh Cả Giuse là một Ðấng Thánh vạn năng. Hội Thánh cầu xin Mẹ Maria là Mẹ cứu kẻ liệt kẻ khốn, Salus infirmorum, thì cũng kêu xin Thánh Cả Giuse là Hy vọng của người bệnh nạn, làm cho kẻ liệt nào được cậy trông, Spes aegrotatium. Mấy mẫu chuyện nhỏ được kể lại thật thà sau đây nói rõ lên điều ấy.
* * *
Một nữ tu thuộc giáo phận Valence, nước Pháp, mới có ba mươi tuổi, danh hiệu là Sainte-Odile, mắc bệnh tê liệt tứ chi, lại thêm đau dây thần kinh đầu, nặng đến nỗi dì không hé được hàm răng ra, không nói được một lời, không ăn được một miếng. Thấy dì lâm trọng bệnh như vậy, bà bề trên ra lệnh cho nhà dòng làm một tuần chín ngày kính Thánh Cả Giuse cầu cho dì.
Ðến ngày thứ sáu trong tuần chín, gặp ngày thứ tư trong tuần lễ, dì Sainte-Odile, trước hết, rơi vào một cơn hấp hối khổ sở; sau đó, dì nghe có tiếng gọi tên dì ba lần. Cùng lúc đó, dì cảm thấy có thể đứng lên không cần cố gắng, và không thấy mình còn đau đớn gì nữa. Dì vội vàng chạy đến gặp bà bề trên. Thấy dì vào phòng mình quá đột ngột và quá khỏe mạnh, bà bề trên ngỡ là ai đó từ đời sau hiện về. Tiếp đó, dì đi tham gia ngay mọi việc trong cộng đồng.
Ngạc nhiên hơn hết là ông bác sĩ nhận điều trị dì. Ông không sao hiểu nổi khi nhìn thấy dì vui vẻ, lanh lẹ ngoài sân chơi, giữa các chị em khác.
Quả thật, dì Saint-Odile đã hoàn toàn bình phục nhờ ơn Thánh Cả Giuse ban. Từ đó dì lại tiếp tục sống đời tu trì, hăng hái chu toàn mọi bổn phận.
* * *
Tại giáo phận Montpellier, cũng thuộc nước Pháp, có một cậu nhỏ nọ, từ nhỏ đã có lòng tôn sùng đặc biệt và hết sức cậy trông Thánh Cả Giuse. Cậu được Thánh Cả giúp thoát khỏi một tai nạn thảm khốc. Cậu đã tự tay viết lại chuyện ấy, mà chúng tôi xin dịch lại như sau:
“Tôi đang đùa chơi ở một góc phố, thì một chiếc xe chạy đến ép tôi vào tường. Toàn thân tôi bỗng nhiên chỉ còn là một đống vô hình thể. Tôi bị ngộp thở. Lương y không còn hy vọng gì chữa được tôi nữa. Lúc đó, cha mẹ tôi quá thất vọng, vội vã mời một linh mục đến ban phép xức dầu bệnh nhân cho tôi. Một dì phước rất có lòng sùng kính Thánh Cả Giuse, gửi cho tôi một dây phép của Thánh Cả. Tôi sung sướng nhận đeo dây vào người, và hết lòng tin cậy ở sự phù hộ của Ðấng Cha Ðồng Trinh vinh hiển của Chúa Giêsu.
“Một lúc sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi thấy Thánh Cả Giuse đến nói quyết chắc là tôi sẽ khỏi nạn. Thánh Cả còn báo cho tôi biết là sau này tôi sẽ làm linh mục. Tôi thức dậy tràn trề vui mừng. Tôi đem kể giấc mơ ấy với mẹ tôi. Giấc mơ ấy đã thực hiện: tôi đã hoàn toàn bình phục, và ước ao lớn lên sẽ làm linh mục...”
* * *
Một linh mục chứng kiến ơn lạ sau đây, kể rằng:
“Em bé Lucien Chevalier mới lên năm tuổi rưỡi, bị mắc chứng bệnh yết hầu thanh quản nặng. Ðã mấy ngày nay tôi vẫn đến thăm em. Tôi ái ngại nhìn căn bệnh cứ một ngày một tăng lên kinh khủng.
Em Lucien vốn là học sinh trường tôi dạy. Tôi rất yêu quí em, sáng chiều tôi hằng hỏi thăm về bệnh trạng của em. Ngày mồng chín tháng sáu, bệnh trạng em trở nên thất vọng. Mười một giờ hôm ấy, tôi lại đến thăm. Cả gia đình em quây quần chung quanh em mà khóc. Chính tôi cũng không có hy vọng gì điều trị được em, nên cũng không nói được với gia đình em là phải trị liệu cách nào. Vào khoảng ba giờ chiều, gia đình em cho mời tôi phải đến mau để đọc kinh cầu nguyện cho em vào giờ sau hết. Tôi đến, nhưng lại trở về, lòng quặn thắt vì phải nhìn tận mắt những đau đớn em bé trong sạch như thiên thần đó phải chịu.
Ðến sáu giờ, họ lại đến mời tôi, nói rằng có lẽ tôi không còn đủ thời giờ để gặp em còn sống nữa. Tôi vội vã ra đi..., rồi tôi lại quay trở lại. Một ý tưởng vừa nảy ra trong đầu óc tôi: phải đem theo một ảnh vảy Thánh Giuse mới được, Ngài rất quyền thế, Ngài biết tôi luôn trông cậy ở Ngài. Tôi noi theo ơn soi sáng đó. Tôi vào phòng của em nhỏ, đưa mẫu ảnh vảy Thánh Giuse cho bà dì của em, bảo bà đeo ảnh vào cổ em:
-Ðó là vị lương y cuối cùng đấy!
Bà vội vàng quì gối xuống trước ảnh Thánh, vừa khóc vừa đọc vài kinh cầu nguyện. Bà đứng lên, đeo ảnh vào cổ cháu. Và kìa, như là em cố gắng nói điều gì, nhưng chẳng ai nghe rõ được. Tôi đọc cho em nghe một đoạn Phúc Âm, rồi bảo mọi người đọc chung với tôi một kinh Lạy Cha, một kinh Kính Mừng kính Thánh Cả.
Tôi ra về, vừa bước đi tôi vừa thầm nguyện với Thánh Cả:
-“Nếu Cha cứu sống trẻ này, con hứa sẽ bảo gia đình em gắn một bảng tạ ơn vào tòa kính Cha, và dạy cho em nhỏ được Cha cứu sống này hết lòng tôn kính cậy trông Cha”.
Tôi bình thản và bằng an trở về nhà.
Nhưng Thánh Giuse vẫn chưa đến bên bệnh nhân. Bệnh em Lucien thêm nặng, xấu đi hơn. Em bị ngộp thở. Ðến nửa đêm, gia đình thấy em động đậy môi. Họ lại gần. Lắng nghe. Phải khó khăn mới nghe được rõ mấy lời em nói:
-Ðã làm việc cha bảo làm chưa?
Họ ghé gần lại, hỏi nhau:
-Em nói gì thế?
Em nhỏ lại động môi, nhưng chẳng ai hiểu em nói gì. Họ bảo nhau:
-Có phải em nói phải cầu xin Thánh Giuse không?...Em muốn nói thế chứ gì?
Lucien gắng sức và vội gật đầu.
Gia đình cùng cầu nguyện như tôi đã bảo. Và tiếp vào tiếng rên chết của em là một giấc ngủ bình lặng. Em luôn luôn thở mạnh. Gia đình cứ tiếp tục cầu nguyện. Và bỗng nhiên em thức dậy, nói được rõ ràng, sức lực cũng khỏe hơn trước. Mọi người trong gia đình đều tràn nước mắt vui mừng. Tạ ơn Thánh Cả Giuse.
Sáng hôm sau lúc còn sớm lắm, thầy thuốc đã đến thăm. Ông kinh ngạc trước cảnh tượng ông thấy. Liền đó, tôi cũng đến. Nét mặt mọi người đều vui tươi hớn hở. Tôi gặp thấy em đang ngồi trên giường, giữa những đồ chơi mà em đòi để chơi dỡn. Hôm sau, em đến gặp tôi tại nhà xứ và nói tôi rằng em rất yêu mến Thánh Cả Giuse. Em chẳng có lý để yêu mến Thánh Cả đó sao.
Từ đó, em mặc đồ xanh lơ, luôn mang trên mình ảnh Thánh Cả Giuse. Cả vùng đều biết và gọi em là “nhỏ được Thánh Giuse điều trị”. Em luôn luôn yêu mến Ngài. Ngày Chúa Nhật đi lễ, em thích ngồi dưới bảng tạ ơn mà cha mẹ em đã gắn vào bàn thờ kính Thánh Giuse trong nhà thờ.
Trích từ Giáo Xứ Thánh Giuse Hiển
Thánh Cả Giuse là một Ðấng Thánh vạn năng. Hội Thánh cầu xin Mẹ Maria là Mẹ cứu kẻ liệt kẻ khốn, Salus infirmorum, thì cũng kêu xin Thánh Cả Giuse là Hy vọng của người bệnh nạn, làm cho kẻ liệt nào được cậy trông, Spes aegrotatium. Mấy mẫu chuyện nhỏ được kể lại thật thà sau đây nói rõ lên điều ấy.
* * *
Một nữ tu thuộc giáo phận Valence, nước Pháp, mới có ba mươi tuổi, danh hiệu là Sainte-Odile, mắc bệnh tê liệt tứ chi, lại thêm đau dây thần kinh đầu, nặng đến nỗi dì không hé được hàm răng ra, không nói được một lời, không ăn được một miếng. Thấy dì lâm trọng bệnh như vậy, bà bề trên ra lệnh cho nhà dòng làm một tuần chín ngày kính Thánh Cả Giuse cầu cho dì.
Ðến ngày thứ sáu trong tuần chín, gặp ngày thứ tư trong tuần lễ, dì Sainte-Odile, trước hết, rơi vào một cơn hấp hối khổ sở; sau đó, dì nghe có tiếng gọi tên dì ba lần. Cùng lúc đó, dì cảm thấy có thể đứng lên không cần cố gắng, và không thấy mình còn đau đớn gì nữa. Dì vội vàng chạy đến gặp bà bề trên. Thấy dì vào phòng mình quá đột ngột và quá khỏe mạnh, bà bề trên ngỡ là ai đó từ đời sau hiện về. Tiếp đó, dì đi tham gia ngay mọi việc trong cộng đồng.
Ngạc nhiên hơn hết là ông bác sĩ nhận điều trị dì. Ông không sao hiểu nổi khi nhìn thấy dì vui vẻ, lanh lẹ ngoài sân chơi, giữa các chị em khác.
Quả thật, dì Saint-Odile đã hoàn toàn bình phục nhờ ơn Thánh Cả Giuse ban. Từ đó dì lại tiếp tục sống đời tu trì, hăng hái chu toàn mọi bổn phận.
* * *
Tại giáo phận Montpellier, cũng thuộc nước Pháp, có một cậu nhỏ nọ, từ nhỏ đã có lòng tôn sùng đặc biệt và hết sức cậy trông Thánh Cả Giuse. Cậu được Thánh Cả giúp thoát khỏi một tai nạn thảm khốc. Cậu đã tự tay viết lại chuyện ấy, mà chúng tôi xin dịch lại như sau:
“Tôi đang đùa chơi ở một góc phố, thì một chiếc xe chạy đến ép tôi vào tường. Toàn thân tôi bỗng nhiên chỉ còn là một đống vô hình thể. Tôi bị ngộp thở. Lương y không còn hy vọng gì chữa được tôi nữa. Lúc đó, cha mẹ tôi quá thất vọng, vội vã mời một linh mục đến ban phép xức dầu bệnh nhân cho tôi. Một dì phước rất có lòng sùng kính Thánh Cả Giuse, gửi cho tôi một dây phép của Thánh Cả. Tôi sung sướng nhận đeo dây vào người, và hết lòng tin cậy ở sự phù hộ của Ðấng Cha Ðồng Trinh vinh hiển của Chúa Giêsu.
“Một lúc sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi thấy Thánh Cả Giuse đến nói quyết chắc là tôi sẽ khỏi nạn. Thánh Cả còn báo cho tôi biết là sau này tôi sẽ làm linh mục. Tôi thức dậy tràn trề vui mừng. Tôi đem kể giấc mơ ấy với mẹ tôi. Giấc mơ ấy đã thực hiện: tôi đã hoàn toàn bình phục, và ước ao lớn lên sẽ làm linh mục...”
* * *
Một linh mục chứng kiến ơn lạ sau đây, kể rằng:
“Em bé Lucien Chevalier mới lên năm tuổi rưỡi, bị mắc chứng bệnh yết hầu thanh quản nặng. Ðã mấy ngày nay tôi vẫn đến thăm em. Tôi ái ngại nhìn căn bệnh cứ một ngày một tăng lên kinh khủng.
Em Lucien vốn là học sinh trường tôi dạy. Tôi rất yêu quí em, sáng chiều tôi hằng hỏi thăm về bệnh trạng của em. Ngày mồng chín tháng sáu, bệnh trạng em trở nên thất vọng. Mười một giờ hôm ấy, tôi lại đến thăm. Cả gia đình em quây quần chung quanh em mà khóc. Chính tôi cũng không có hy vọng gì điều trị được em, nên cũng không nói được với gia đình em là phải trị liệu cách nào. Vào khoảng ba giờ chiều, gia đình em cho mời tôi phải đến mau để đọc kinh cầu nguyện cho em vào giờ sau hết. Tôi đến, nhưng lại trở về, lòng quặn thắt vì phải nhìn tận mắt những đau đớn em bé trong sạch như thiên thần đó phải chịu.
Ðến sáu giờ, họ lại đến mời tôi, nói rằng có lẽ tôi không còn đủ thời giờ để gặp em còn sống nữa. Tôi vội vã ra đi..., rồi tôi lại quay trở lại. Một ý tưởng vừa nảy ra trong đầu óc tôi: phải đem theo một ảnh vảy Thánh Giuse mới được, Ngài rất quyền thế, Ngài biết tôi luôn trông cậy ở Ngài. Tôi noi theo ơn soi sáng đó. Tôi vào phòng của em nhỏ, đưa mẫu ảnh vảy Thánh Giuse cho bà dì của em, bảo bà đeo ảnh vào cổ em:
-Ðó là vị lương y cuối cùng đấy!
Bà vội vàng quì gối xuống trước ảnh Thánh, vừa khóc vừa đọc vài kinh cầu nguyện. Bà đứng lên, đeo ảnh vào cổ cháu. Và kìa, như là em cố gắng nói điều gì, nhưng chẳng ai nghe rõ được. Tôi đọc cho em nghe một đoạn Phúc Âm, rồi bảo mọi người đọc chung với tôi một kinh Lạy Cha, một kinh Kính Mừng kính Thánh Cả.
Tôi ra về, vừa bước đi tôi vừa thầm nguyện với Thánh Cả:
-“Nếu Cha cứu sống trẻ này, con hứa sẽ bảo gia đình em gắn một bảng tạ ơn vào tòa kính Cha, và dạy cho em nhỏ được Cha cứu sống này hết lòng tôn kính cậy trông Cha”.
Tôi bình thản và bằng an trở về nhà.
Nhưng Thánh Giuse vẫn chưa đến bên bệnh nhân. Bệnh em Lucien thêm nặng, xấu đi hơn. Em bị ngộp thở. Ðến nửa đêm, gia đình thấy em động đậy môi. Họ lại gần. Lắng nghe. Phải khó khăn mới nghe được rõ mấy lời em nói:
-Ðã làm việc cha bảo làm chưa?
Họ ghé gần lại, hỏi nhau:
-Em nói gì thế?
Em nhỏ lại động môi, nhưng chẳng ai hiểu em nói gì. Họ bảo nhau:
-Có phải em nói phải cầu xin Thánh Giuse không?...Em muốn nói thế chứ gì?
Lucien gắng sức và vội gật đầu.
Gia đình cùng cầu nguyện như tôi đã bảo. Và tiếp vào tiếng rên chết của em là một giấc ngủ bình lặng. Em luôn luôn thở mạnh. Gia đình cứ tiếp tục cầu nguyện. Và bỗng nhiên em thức dậy, nói được rõ ràng, sức lực cũng khỏe hơn trước. Mọi người trong gia đình đều tràn nước mắt vui mừng. Tạ ơn Thánh Cả Giuse.
Sáng hôm sau lúc còn sớm lắm, thầy thuốc đã đến thăm. Ông kinh ngạc trước cảnh tượng ông thấy. Liền đó, tôi cũng đến. Nét mặt mọi người đều vui tươi hớn hở. Tôi gặp thấy em đang ngồi trên giường, giữa những đồ chơi mà em đòi để chơi dỡn. Hôm sau, em đến gặp tôi tại nhà xứ và nói tôi rằng em rất yêu mến Thánh Cả Giuse. Em chẳng có lý để yêu mến Thánh Cả đó sao.
Từ đó, em mặc đồ xanh lơ, luôn mang trên mình ảnh Thánh Cả Giuse. Cả vùng đều biết và gọi em là “nhỏ được Thánh Giuse điều trị”. Em luôn luôn yêu mến Ngài. Ngày Chúa Nhật đi lễ, em thích ngồi dưới bảng tạ ơn mà cha mẹ em đã gắn vào bàn thờ kính Thánh Giuse trong nhà thờ.
Trích từ Giáo Xứ Thánh Giuse Hiển