Dan Lee
03-19-2010, 10:19 PM
NGHE TIẾNG CHIM
http://www.vietcatholic.net/pics/5197628.gif
Ngày nọ, có một tu sĩ đang đi dạo trong vườn tu viện, nghe tiếng một con chim đang hót, ông ta lắng tai nghe, trong lòng say đắm mê ly, tựa hồ như từ trước đến nay chưa hề nghe qua tiếng líu lo của loài chim.
Cuối cùng thì tiếng chim hót cũng dừng và yên tĩnh trở lại, ông trở lại tu viện và rất lúng túng khi phát hiện ra các tu sĩ trong tu viện đều không nhận ra ông ta, và ông ta cũng không nhận ra họ.
Rất lâu, hai bên mới từ từ phát giác ông ta là người từ mấy thế kỷ trước trở về.
Do ông ta nghe quá nhập thần, quá quên mất cái tôi, thời gian không ngừng lại, mà ông ta cũng nhập vào vĩnh hằng.
(Lắng nghe của loài ếch)
Suy tư:
Có những người Ki-tô hữu khi cầu nguyện thì quên mất tất cả những gì xảy ra chung quanh họ, họ cấu nguyện cách nhập thần, tức là họ đắm mê trong cuộc trò chuyện và cảm nghiệm Thiên Chúa đang trò chuyện với họ...
Nhưng có những người khi cầu nguyện thì không cầu nguyện, mà chỉ than thở trách móc Thiên Chúa và phê bình tố cáo người khác với Chúa, nào là: người bên cạnh nhà con là không có đạo, gia đình con cái nó toàm là thứ bất hảo ma cô đĩ điếm, vậy mà Chúa cho nó giàu có; nào là cái thằng bạn con nó ít khi đi lễ ngày chủ nhật mà Chúa lại ban cho nó có nghề nghiệp ngon lành.v.v...
Lắng nghe tiếng Chúa để trở nên gần gủi với tha nhân hơn, chứ không phải lắng nghe tiếng Chúa rồi “nhập thần” trở nên xa lạ với anh chị em vì thấy anh chị em tội lỗi hơn mình, hoặc thấy anh chị em không sống như Lời Chúa dạy.
Đó là thứ “nhập thần” của ích kỷ và kiêu ngạo.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
http://www.vietcatholic.net/pics/5197628.gif
Ngày nọ, có một tu sĩ đang đi dạo trong vườn tu viện, nghe tiếng một con chim đang hót, ông ta lắng tai nghe, trong lòng say đắm mê ly, tựa hồ như từ trước đến nay chưa hề nghe qua tiếng líu lo của loài chim.
Cuối cùng thì tiếng chim hót cũng dừng và yên tĩnh trở lại, ông trở lại tu viện và rất lúng túng khi phát hiện ra các tu sĩ trong tu viện đều không nhận ra ông ta, và ông ta cũng không nhận ra họ.
Rất lâu, hai bên mới từ từ phát giác ông ta là người từ mấy thế kỷ trước trở về.
Do ông ta nghe quá nhập thần, quá quên mất cái tôi, thời gian không ngừng lại, mà ông ta cũng nhập vào vĩnh hằng.
(Lắng nghe của loài ếch)
Suy tư:
Có những người Ki-tô hữu khi cầu nguyện thì quên mất tất cả những gì xảy ra chung quanh họ, họ cấu nguyện cách nhập thần, tức là họ đắm mê trong cuộc trò chuyện và cảm nghiệm Thiên Chúa đang trò chuyện với họ...
Nhưng có những người khi cầu nguyện thì không cầu nguyện, mà chỉ than thở trách móc Thiên Chúa và phê bình tố cáo người khác với Chúa, nào là: người bên cạnh nhà con là không có đạo, gia đình con cái nó toàm là thứ bất hảo ma cô đĩ điếm, vậy mà Chúa cho nó giàu có; nào là cái thằng bạn con nó ít khi đi lễ ngày chủ nhật mà Chúa lại ban cho nó có nghề nghiệp ngon lành.v.v...
Lắng nghe tiếng Chúa để trở nên gần gủi với tha nhân hơn, chứ không phải lắng nghe tiếng Chúa rồi “nhập thần” trở nên xa lạ với anh chị em vì thấy anh chị em tội lỗi hơn mình, hoặc thấy anh chị em không sống như Lời Chúa dạy.
Đó là thứ “nhập thần” của ích kỷ và kiêu ngạo.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.