angospel
06-26-2010, 01:21 PM
Khánh, bạn tôi, đã đi tìm Thượng Đế hồi tháng 8 năm ngoái và đã tìm gặp Ngài và phát hiện linh hồn của mình. Thượng Đế chính là bí mật của sự sống. Sau đây là lời kể của Khánh.
---------------------------
Tôi lớn lên trong một gia đình không tôn giáo. Nhà tôi thờ ông bà theo truyền thống Việt Nam, và mẹ tôi thỉnh thoảng có đi chùa vào những dịp lễ tết như bao người khác. Riêng bản thân mình, tôi đã tin vào thuyết tiến hóa của Darwin mà tôi được học trong nhà trường và thích chủ nghĩa hư vô. Nghĩa là mọi thứ từ hư vô mà thành và rồi sẽ trở về lại với hư vô. Mặc dù đôi khi tôi thấy rằng, suy nghĩ đó làm cuộc sống này trở nên vô nghĩa thật, nhưng tôi cũng tìm gặp trong những tư tưởng triết học nổi tiếng, trong văn thơ, ca nhạc về thân phận cuộc sống và cả trong triết lý của Phật giáo những điều tương tự như mình nghĩ. Vì vậy, tôi đã cho rằng, đó là một suy nghĩ đúng đắn và „không bệnh“. Dựa trên đó, tôi đã tự đặt ra những mục tiêu cho cuộc đời mình trong công danh, sự nghiệp cũng như có những ước mơ, những hoài bão riêng cho bản thân, gia đình và xã hội.
Sau tốt nghiệp phổ thông trung học, tôi du học ở Đức khi vừa 19 tuổi. Sống một mình ở một đất nước mới lạ lẫm cả về văn hóa lẫn ngôn ngữ, tôi đã vấp phải không ít khó khăn. Nhưng sau 6 năm học ở đây, tôi vượt qua tất cả những khó khăn đó. Từ việc học, việc làm thêm cho đến bạn bè, ngôn ngữ, giao tiếp, mọi chuyện đều tốt đẹp. Cuối tuần tôi thường hay đi chơi với bạn và thấy cuộc sống mình khá vui vẻ, thoải mái.
Mùa thu 2008, khi tôi vừa ngưng việc thực tập thì một người bạn cũ đề nghị vào làm thêm ở công ty anh ta. Tôi đã nhận lời và công ty cũng nhận tôi vào làm. Ở đây tôi thường đi ăn trưa chung với mọi người. Trước khi ăn, tôi thường nghe những người này cầu nguyện Chúa Giêsu, và thấy hơi mắc cười. Họ cũng hay nhóm với nhau trong tuần và cầu nguyện, hát, cũng như nói với nhau về Đức Tin, những điều tôi không hiểu mấy. Lắm lúc tôi tự nói một mình: „Sao mà sùng đạo quá vậy!“. Tôi đã gặp nhiều bạn bè theo đạo Công Giáo, và họ đi nhà thờ vào cuối tuần, nhưng chưa thấy ai cầu nguyện như vậy cả. Mặc dù thấy hơi lạ, nhưng tôi tôn trọng những điều khác với bản thân mình. Và sự thật là những người bạn đó rất thân thiện và cởi mở. Lúc đó tôi đã nghĩ, họ sẽ là những người bạn hoàn hảo trừ việc họ hay nói về Chúa Giêsu và mời tôi đến những buổi nhóm của họ. Bởi vì về điều này, tôi không thích nghe và bàn luận gì cho lắm. Tôi đã nghĩ đơn giản rằng, cho dù có một Thượng Đế, và Thượng Đế đã một lần đến thế gian này dưới hình hài Chúa Giêsu đi nữa; thì đã sao, việc đó có liên quan gì đến tôi. Cuộc sống tôi đang suông sẻ, tốt đẹp, tôi chẳng cần biết Thượng Đế để làm gì cả.
Gần một năm trôi qua, khi chỉ còn hai tuần lễ nữa là tôi sẽ nghỉ làm ở công ty đó, người bạn tôi đã tỏ vẻ buồn vì tôi và nói với tôi rằng: „Rồi có thể tôi sẽ có một việc làm thật tốt và thành đạt trong cuộc sống, nhưng đến một ngày khi đứng trước sự thật tôi sẽ hối tiếc, nếu tôi bỏ qua cơ hội cứu được mình lúc này. Hãy tìm gặp Thượng Đế để được cứu ra khỏi tội lỗi và thừa hưởng sự sống đời đời. Thượng Đế là điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất, hãy tìm gặp được Ngài để tận hưởng và chiêm ngưỡng. Hãy hành động ngay bây giờ, đừng đợi đến một dịp nào khác nữa. Có thể khi đó mọi chuyện đã trở nên quá muộn “. Thật lòng, tôi chẳng suy nghĩ gì mấy về lời nói đó, nhưng vì muốn giữ quan hệ tốt với bạn mình, tôi đã đưa ra một giao ước. Chỉ trong hai tuần cuối ở đó, tôi sẽ thử tìm Thượng Đế giả sử rằng Ngài tồn tại. Sau hai tuần, nếu tôi không thực sự „thấy“ Thượng Đế, thì xin đề tài này chấm hết đối với tôi mà tình bạn vẫn tốt đẹp, đừng nghĩ gì vì tôi. Tôi không thể nào chỉ tin không không vào một điều gì đó được.
Và mỗi buổi sáng sau đó tôi dành ra khoảng 1 giờ đồng hồ để đến nhóm, cầu nguyện và ăn sáng chung với bạn bè ở đó. Một người bạn ở nhóm đã nói với tôi rằng: „Không thể tự mình có Đức Tin được, nó không giống như bạn cố gắng tin vào một điều gì đó. Đức Tin là một mối quan hệ sống với Thượng Đế, người đã tạo ra tất cả mọi thứ. Và con đường duy nhất, cho mối quan hệ sống đó, là: tin nhận và cầu nguyện Chúa Giêsu ban nó cho bạn“. Như trong Kinh Thánh, ở câu John 14:6, Chúa Giêsu đã nói: „Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha“. Tôi đã tạm cho là như vậy, và quyết định thực lòng cầu nguyện thử trong hai tuần lễ.
Sau tuần đầu tiên, tôi dần dần thấy trong mình lúc nào cũng vui vẻ cả. Một niềm vui rất nhẹ, lâng lâng, an lành, khó diễn tả bằng lời. Ban đầu tôi đã nghĩ rằng, có lẽ vì gặp nhiều người, nói chuyện thân thiện, dĩ nhiên là vậy thôi. Nhưng suy nghĩ đó không thuyết phục lắm vì niềm vui đó không bị mất đi, tâm trạng tôi vui và bình an liên tục hoài như vậy. Điều này là một điều lạ đầu tiên tôi được biết tới trong đời, vì thông thường, sau những cuộc vui chơi với bạn bè, tôi lại thấy mình trống rỗng.
Chỉ vài ngày sau đó, tôi đã thực sự thấy Thượng Đế; không phải bằng đôi mắt của mình, mà là qua linh hồn tôi nay đã sống lại nhờ tôi đã thực lòng kêu cầu Ngài vì điều đó. Trở về được với Thượng Đế là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi chưa bao giờ được biết. Trong tôi được lấp đầy bởi Thánh Linh, và đó cũng là Thượng Đế hay Chúa Giêsu. Ngày nay, tôi kinh nghiệm Thượng Đế trong cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi làm những việc hàng ngày với Thượng Đế, trong tôi. Tôi đến trường đai học với Ngài, tôi nghe giảng với Ngài, tôi viết bài với Ngài Càng ngày tôi càng nói với Ngài, cũng như nghe từ Ngài nhiều hơn. Ngài cũng đã giúp tôi bỏ thuốc lá chỉ trong vòng vài phút, điều mà trước đó tôi đã cố bỏ nhưng không được, và từ đó đến nay tôi đã không hút thêm một điếu thuốc nào nữa.
Thật vậy, nghe cứ như là một câu chuyện cổ tích ở thế kỷ 21, nhưng điều này hoàn toàn là sự thật. Thượng Đế, Chúa Giêsu ở ngay trong chúng ta, đó là một bí mật lớn nhất trên thế gian này. Bí mật bởi vì, tôi có nói bạn cũng không thấy được. Khi linh hồn mình chưa sống lại, chúng ta chỉ có thể thấy những điều trong tâm hồn mình (những suy nghĩ tương đối nối tiếp nhau, cảm xúc và ý muốn). Hãy tự mình tin nhận và kêu cầu Chúa Giêsu thì bạn sẽ được cứu, và thấy được sự thật. „Bởi vì, hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, ai gõ cửa thì được mở“ (Ma-thi-ơ 7:8). Amen.
---------------------------
Tôi lớn lên trong một gia đình không tôn giáo. Nhà tôi thờ ông bà theo truyền thống Việt Nam, và mẹ tôi thỉnh thoảng có đi chùa vào những dịp lễ tết như bao người khác. Riêng bản thân mình, tôi đã tin vào thuyết tiến hóa của Darwin mà tôi được học trong nhà trường và thích chủ nghĩa hư vô. Nghĩa là mọi thứ từ hư vô mà thành và rồi sẽ trở về lại với hư vô. Mặc dù đôi khi tôi thấy rằng, suy nghĩ đó làm cuộc sống này trở nên vô nghĩa thật, nhưng tôi cũng tìm gặp trong những tư tưởng triết học nổi tiếng, trong văn thơ, ca nhạc về thân phận cuộc sống và cả trong triết lý của Phật giáo những điều tương tự như mình nghĩ. Vì vậy, tôi đã cho rằng, đó là một suy nghĩ đúng đắn và „không bệnh“. Dựa trên đó, tôi đã tự đặt ra những mục tiêu cho cuộc đời mình trong công danh, sự nghiệp cũng như có những ước mơ, những hoài bão riêng cho bản thân, gia đình và xã hội.
Sau tốt nghiệp phổ thông trung học, tôi du học ở Đức khi vừa 19 tuổi. Sống một mình ở một đất nước mới lạ lẫm cả về văn hóa lẫn ngôn ngữ, tôi đã vấp phải không ít khó khăn. Nhưng sau 6 năm học ở đây, tôi vượt qua tất cả những khó khăn đó. Từ việc học, việc làm thêm cho đến bạn bè, ngôn ngữ, giao tiếp, mọi chuyện đều tốt đẹp. Cuối tuần tôi thường hay đi chơi với bạn và thấy cuộc sống mình khá vui vẻ, thoải mái.
Mùa thu 2008, khi tôi vừa ngưng việc thực tập thì một người bạn cũ đề nghị vào làm thêm ở công ty anh ta. Tôi đã nhận lời và công ty cũng nhận tôi vào làm. Ở đây tôi thường đi ăn trưa chung với mọi người. Trước khi ăn, tôi thường nghe những người này cầu nguyện Chúa Giêsu, và thấy hơi mắc cười. Họ cũng hay nhóm với nhau trong tuần và cầu nguyện, hát, cũng như nói với nhau về Đức Tin, những điều tôi không hiểu mấy. Lắm lúc tôi tự nói một mình: „Sao mà sùng đạo quá vậy!“. Tôi đã gặp nhiều bạn bè theo đạo Công Giáo, và họ đi nhà thờ vào cuối tuần, nhưng chưa thấy ai cầu nguyện như vậy cả. Mặc dù thấy hơi lạ, nhưng tôi tôn trọng những điều khác với bản thân mình. Và sự thật là những người bạn đó rất thân thiện và cởi mở. Lúc đó tôi đã nghĩ, họ sẽ là những người bạn hoàn hảo trừ việc họ hay nói về Chúa Giêsu và mời tôi đến những buổi nhóm của họ. Bởi vì về điều này, tôi không thích nghe và bàn luận gì cho lắm. Tôi đã nghĩ đơn giản rằng, cho dù có một Thượng Đế, và Thượng Đế đã một lần đến thế gian này dưới hình hài Chúa Giêsu đi nữa; thì đã sao, việc đó có liên quan gì đến tôi. Cuộc sống tôi đang suông sẻ, tốt đẹp, tôi chẳng cần biết Thượng Đế để làm gì cả.
Gần một năm trôi qua, khi chỉ còn hai tuần lễ nữa là tôi sẽ nghỉ làm ở công ty đó, người bạn tôi đã tỏ vẻ buồn vì tôi và nói với tôi rằng: „Rồi có thể tôi sẽ có một việc làm thật tốt và thành đạt trong cuộc sống, nhưng đến một ngày khi đứng trước sự thật tôi sẽ hối tiếc, nếu tôi bỏ qua cơ hội cứu được mình lúc này. Hãy tìm gặp Thượng Đế để được cứu ra khỏi tội lỗi và thừa hưởng sự sống đời đời. Thượng Đế là điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất, hãy tìm gặp được Ngài để tận hưởng và chiêm ngưỡng. Hãy hành động ngay bây giờ, đừng đợi đến một dịp nào khác nữa. Có thể khi đó mọi chuyện đã trở nên quá muộn “. Thật lòng, tôi chẳng suy nghĩ gì mấy về lời nói đó, nhưng vì muốn giữ quan hệ tốt với bạn mình, tôi đã đưa ra một giao ước. Chỉ trong hai tuần cuối ở đó, tôi sẽ thử tìm Thượng Đế giả sử rằng Ngài tồn tại. Sau hai tuần, nếu tôi không thực sự „thấy“ Thượng Đế, thì xin đề tài này chấm hết đối với tôi mà tình bạn vẫn tốt đẹp, đừng nghĩ gì vì tôi. Tôi không thể nào chỉ tin không không vào một điều gì đó được.
Và mỗi buổi sáng sau đó tôi dành ra khoảng 1 giờ đồng hồ để đến nhóm, cầu nguyện và ăn sáng chung với bạn bè ở đó. Một người bạn ở nhóm đã nói với tôi rằng: „Không thể tự mình có Đức Tin được, nó không giống như bạn cố gắng tin vào một điều gì đó. Đức Tin là một mối quan hệ sống với Thượng Đế, người đã tạo ra tất cả mọi thứ. Và con đường duy nhất, cho mối quan hệ sống đó, là: tin nhận và cầu nguyện Chúa Giêsu ban nó cho bạn“. Như trong Kinh Thánh, ở câu John 14:6, Chúa Giêsu đã nói: „Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha“. Tôi đã tạm cho là như vậy, và quyết định thực lòng cầu nguyện thử trong hai tuần lễ.
Sau tuần đầu tiên, tôi dần dần thấy trong mình lúc nào cũng vui vẻ cả. Một niềm vui rất nhẹ, lâng lâng, an lành, khó diễn tả bằng lời. Ban đầu tôi đã nghĩ rằng, có lẽ vì gặp nhiều người, nói chuyện thân thiện, dĩ nhiên là vậy thôi. Nhưng suy nghĩ đó không thuyết phục lắm vì niềm vui đó không bị mất đi, tâm trạng tôi vui và bình an liên tục hoài như vậy. Điều này là một điều lạ đầu tiên tôi được biết tới trong đời, vì thông thường, sau những cuộc vui chơi với bạn bè, tôi lại thấy mình trống rỗng.
Chỉ vài ngày sau đó, tôi đã thực sự thấy Thượng Đế; không phải bằng đôi mắt của mình, mà là qua linh hồn tôi nay đã sống lại nhờ tôi đã thực lòng kêu cầu Ngài vì điều đó. Trở về được với Thượng Đế là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi chưa bao giờ được biết. Trong tôi được lấp đầy bởi Thánh Linh, và đó cũng là Thượng Đế hay Chúa Giêsu. Ngày nay, tôi kinh nghiệm Thượng Đế trong cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi làm những việc hàng ngày với Thượng Đế, trong tôi. Tôi đến trường đai học với Ngài, tôi nghe giảng với Ngài, tôi viết bài với Ngài Càng ngày tôi càng nói với Ngài, cũng như nghe từ Ngài nhiều hơn. Ngài cũng đã giúp tôi bỏ thuốc lá chỉ trong vòng vài phút, điều mà trước đó tôi đã cố bỏ nhưng không được, và từ đó đến nay tôi đã không hút thêm một điếu thuốc nào nữa.
Thật vậy, nghe cứ như là một câu chuyện cổ tích ở thế kỷ 21, nhưng điều này hoàn toàn là sự thật. Thượng Đế, Chúa Giêsu ở ngay trong chúng ta, đó là một bí mật lớn nhất trên thế gian này. Bí mật bởi vì, tôi có nói bạn cũng không thấy được. Khi linh hồn mình chưa sống lại, chúng ta chỉ có thể thấy những điều trong tâm hồn mình (những suy nghĩ tương đối nối tiếp nhau, cảm xúc và ý muốn). Hãy tự mình tin nhận và kêu cầu Chúa Giêsu thì bạn sẽ được cứu, và thấy được sự thật. „Bởi vì, hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, ai gõ cửa thì được mở“ (Ma-thi-ơ 7:8). Amen.