Dan Lee
07-12-2010, 12:07 PM
Truyện Ngắn
Những đám mây đen trên bầu trời đang nhanh chóng đan nhau dày đặc. Tiết trời oi bức chưa kịp dịu xuống, những hạt mưa lớn đã rơi lộp độp trên mặt đường. Tôi tìm một mái hiên vắng để trú mưa. Vừa ghé xe vào, một cô gái cũng ghé vào chỗ tôi trú mưa. Ai cũng loay hoay vuốt những hạt nước dính trên mặt, trên quần áo. Những hạt mưa nhỏ dần và dày hơn tung bụi nước trắng xóa. Hơi nóng ngai ngái xông vào mũi gây cảm giác khó chịu. Chợt hai người nhìn nhau. Cô gái tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
- Anh…
Tôi cũng vừa kịp lấp đầy câu nói của cô gái mà không khỏi ngạc nhiên:
- Kim!
Kim hơi lúng túng:
- Anh… đi đâu…?
Kim vẫn “yếu vía” như thế mỗi khi gặp chuyện gì bất ngờ.
Mười năm rồi. Kim khác một chút, nhưng nét riêng của Kim vẫn không giấu được: Đơn sơ, dịu dàng, chân thật, dễ thương và một chút e thẹn, nhõng nhẽo. Mười năm chưa phải là khoảng thời gian đủ xóa nhòa kỷ niệm.
Hồi đó tôi là ca trưởng ca đoàn xứ. Kim là ca viên với chất giọng tự nhiên khá hay. Kim thường solo. Kim và tôi đều hăng say công việc nhà thờ. Những dịp đại lễ, tuy có mệt nhưng không thiếu niềm vui. Tình cảm giữa tôi và Kim thật trong sáng, tự nhiên. Kim học chung và thân với em gái tôi, vì thế Kim vẫn coi tôi như một người anh. Hai cô bé vẫn thường “cầu viện” tôi khi làm bích báo ở trường. Thời gian cứ trôi… Bao mơ ước không thành, tôi phải đi làm cho một công ty tư nhân trên thành phố.
- Em hỏi, sao anh không nói?
- À, anh không nghe. Em hỏi gì vậy? – Tôi vội tự biện hộ.
Kim cười nụ:
- Em hỏi anh đi đâu?
- À, anh đi làm về.
- Sớm vậy?
- Hôm nay thứ Bảy, được nghỉ sớm. Lúc này em làm gì?
Xoay xoay chiếc mũ bảo hiểm trong tay, Kim ngập ngừng:
- Em… em vào dòng… ba năm rồi.
- Vậy à? Mà dòng nào?
- Dạ, dòng Chim!
Tôi nhíu mày, lẩm bẩm:
- Dòng Chim, dòng Chim… À, Oiseau phải không?
Kim khẽ gật đầu.
Mưa bóng mây mau tạnh. Đường lại đầy người. Kim và tôi cũng từ giã nhau.
Về đến nhà, cơn mưa lại ùa xuống. Tôi ngồi vào bàn nhìn ra cửa sổ. Nhìn mưa là thú vui của tôi từ xưa. Ngoài giờ làm ở công ty thì tôi làm thơ, viết nhạc hay dịch bài đăng báo để khuây khỏa.
Căn gác trọ chỉ còn chút ánh sáng đủ để nhìn những hạt mưa đan nhau bên ngoài cửa sổ. Ngày xưa, giờ này tôi đang chuẩn bị đi tập hát cho ca đoàn. Cuộc sống lúc này không cho phép tôi làm những công việc thánh thiện như thế nữa. Ký ức như cuốn phim quay lại những ngày giúp lễ, đọc sách thánh, đệm đàn bằng chiếc phong cầm mộc mạc… Tôi chỉ còn viết thánh ca để trải tâm tình vào đó, và người khác sẽ làm thay tôi công việc hát ca tụng Thiên Chúa. Hoàn cảnh thay đổi tất cả dù không ai muốn…
Có lẽ Kim giờ này đang thánh thiện trong từng lời kinh phụng vụ ban chiều. Tôi rải vài giọt đàn tí tách như tiếng mưa. Tôi khe khẽ hát: Khi tình yêu con còn thơ, tương lai con dệt mơ, thì tình Chúa hững hờ. Chúa vẫn dang tay đợi chờ… Tôi chợt ngưng hát rồi viết:
Nếu yêu là tội, lạy Chúa tôi!
Có lẽ là tôi phạm tội rồi
Một thoáng yêu thương thành kỷ niệm
Nguyện trong như những hạt mưa rơi…
Thời gian thấm thoát, mới đây mà đã hơn hai mươi năm. Như một giấc ngủ. Như một thoáng mơ. Tôi nhận được thiệp mời dự lễ ngân khánh khấn dòng của Kim. Chẳng có gì hơn là tập Thánh ca để mừng cho cô bạn ngày xưa.
Mưa lại chợt gieo xuống, những hạt trong veo, trong như pha lê. Tôi lặng lẽ ngồi vào đàn, những phím dương cầm trầm bổng giai điệu: Biết lấy gì cảm mến, biết lấy chi báo đền Hồng Ân Chúa cao vời, Chúa đã làm cho tôi…
Chúc mừng Kim thánh thiện và sống trọn vẹn đời tận hiến, Kim nhé!
TRẦM THIÊN THU
Những đám mây đen trên bầu trời đang nhanh chóng đan nhau dày đặc. Tiết trời oi bức chưa kịp dịu xuống, những hạt mưa lớn đã rơi lộp độp trên mặt đường. Tôi tìm một mái hiên vắng để trú mưa. Vừa ghé xe vào, một cô gái cũng ghé vào chỗ tôi trú mưa. Ai cũng loay hoay vuốt những hạt nước dính trên mặt, trên quần áo. Những hạt mưa nhỏ dần và dày hơn tung bụi nước trắng xóa. Hơi nóng ngai ngái xông vào mũi gây cảm giác khó chịu. Chợt hai người nhìn nhau. Cô gái tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
- Anh…
Tôi cũng vừa kịp lấp đầy câu nói của cô gái mà không khỏi ngạc nhiên:
- Kim!
Kim hơi lúng túng:
- Anh… đi đâu…?
Kim vẫn “yếu vía” như thế mỗi khi gặp chuyện gì bất ngờ.
Mười năm rồi. Kim khác một chút, nhưng nét riêng của Kim vẫn không giấu được: Đơn sơ, dịu dàng, chân thật, dễ thương và một chút e thẹn, nhõng nhẽo. Mười năm chưa phải là khoảng thời gian đủ xóa nhòa kỷ niệm.
Hồi đó tôi là ca trưởng ca đoàn xứ. Kim là ca viên với chất giọng tự nhiên khá hay. Kim thường solo. Kim và tôi đều hăng say công việc nhà thờ. Những dịp đại lễ, tuy có mệt nhưng không thiếu niềm vui. Tình cảm giữa tôi và Kim thật trong sáng, tự nhiên. Kim học chung và thân với em gái tôi, vì thế Kim vẫn coi tôi như một người anh. Hai cô bé vẫn thường “cầu viện” tôi khi làm bích báo ở trường. Thời gian cứ trôi… Bao mơ ước không thành, tôi phải đi làm cho một công ty tư nhân trên thành phố.
- Em hỏi, sao anh không nói?
- À, anh không nghe. Em hỏi gì vậy? – Tôi vội tự biện hộ.
Kim cười nụ:
- Em hỏi anh đi đâu?
- À, anh đi làm về.
- Sớm vậy?
- Hôm nay thứ Bảy, được nghỉ sớm. Lúc này em làm gì?
Xoay xoay chiếc mũ bảo hiểm trong tay, Kim ngập ngừng:
- Em… em vào dòng… ba năm rồi.
- Vậy à? Mà dòng nào?
- Dạ, dòng Chim!
Tôi nhíu mày, lẩm bẩm:
- Dòng Chim, dòng Chim… À, Oiseau phải không?
Kim khẽ gật đầu.
Mưa bóng mây mau tạnh. Đường lại đầy người. Kim và tôi cũng từ giã nhau.
Về đến nhà, cơn mưa lại ùa xuống. Tôi ngồi vào bàn nhìn ra cửa sổ. Nhìn mưa là thú vui của tôi từ xưa. Ngoài giờ làm ở công ty thì tôi làm thơ, viết nhạc hay dịch bài đăng báo để khuây khỏa.
Căn gác trọ chỉ còn chút ánh sáng đủ để nhìn những hạt mưa đan nhau bên ngoài cửa sổ. Ngày xưa, giờ này tôi đang chuẩn bị đi tập hát cho ca đoàn. Cuộc sống lúc này không cho phép tôi làm những công việc thánh thiện như thế nữa. Ký ức như cuốn phim quay lại những ngày giúp lễ, đọc sách thánh, đệm đàn bằng chiếc phong cầm mộc mạc… Tôi chỉ còn viết thánh ca để trải tâm tình vào đó, và người khác sẽ làm thay tôi công việc hát ca tụng Thiên Chúa. Hoàn cảnh thay đổi tất cả dù không ai muốn…
Có lẽ Kim giờ này đang thánh thiện trong từng lời kinh phụng vụ ban chiều. Tôi rải vài giọt đàn tí tách như tiếng mưa. Tôi khe khẽ hát: Khi tình yêu con còn thơ, tương lai con dệt mơ, thì tình Chúa hững hờ. Chúa vẫn dang tay đợi chờ… Tôi chợt ngưng hát rồi viết:
Nếu yêu là tội, lạy Chúa tôi!
Có lẽ là tôi phạm tội rồi
Một thoáng yêu thương thành kỷ niệm
Nguyện trong như những hạt mưa rơi…
Thời gian thấm thoát, mới đây mà đã hơn hai mươi năm. Như một giấc ngủ. Như một thoáng mơ. Tôi nhận được thiệp mời dự lễ ngân khánh khấn dòng của Kim. Chẳng có gì hơn là tập Thánh ca để mừng cho cô bạn ngày xưa.
Mưa lại chợt gieo xuống, những hạt trong veo, trong như pha lê. Tôi lặng lẽ ngồi vào đàn, những phím dương cầm trầm bổng giai điệu: Biết lấy gì cảm mến, biết lấy chi báo đền Hồng Ân Chúa cao vời, Chúa đã làm cho tôi…
Chúc mừng Kim thánh thiện và sống trọn vẹn đời tận hiến, Kim nhé!
TRẦM THIÊN THU