Dan Lee
09-25-2010, 07:50 PM
THẦN GIÓ và MẶT TRỜI
Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn.
Một hôm Thần Gió tranh cãi với Mặt Trời xem ai là kẻ mạnh nhất. Nhìn xuống mặt đất, thấy một khách bộ hành khoác chiếc áo tơi đang đi, Mặt Trời bảo: "Chẳng cần cãi nhau làm gì, hễ ai làm cho người khách bộ hành kia phải cởi chiếc áo ra sẽ thắng cuộc và là kẻ mạnh nhất!"
Thần Gió bắt đầu dương oai, thổi làm cát bụi bốc lên mù mịt, cây cối đổ rạp. Những cơn cuồng phong liên tiếp nổi lên, kèm với cái lạnh buốt da, buốt thịt. Tuy nhiên, gió càng lớn chừng nào thì người bộ hành càng cố giữ chặt chiếc áo tơi của mình, làm cho Thần Gió không cách nào lột được chiếc áo kia ra.
Đến phiên Mặt Trời, từ trong đám mây đen, Mặt Trời từ từ ló dạng. Những tia nắng vàng tỏa ra khắp nơi, làm người bộ hành cảm thấy ấm áp, thoải mái. Mặt Trời càng lúc càng nóng ấm. Thế rồi người bộ hành tự động cởi bỏ chiếc áo tơi vô dụng kia ra. (Sưu tầm)
Nhiều người quên rằng, tất cả mọi sự đều do Thiên Chúa dựng nên. Cho dù lớn lao như mặt trời, mặt trăng, hay nhỏ như côn trùng, sinh vật, hoặc mỏng giòn yếu đuối như con người, tất cả chỉ là tương đối. Và tất cả sẽ phải trả lẽ trước mặt Đấng Tạo hóa. Vậy có gì để so tài với nhau để mong có chút hư danh chóng qua ở đời này.
Vì cái hư danh này mà có những tranh chấp, ghen tị, ghen tức, ghen tương, gây nhiều phiền não cho mình và cho nhau.
Rất nhiều thụ tạo đã không sống đúng với ý định ban đầu của Thiên Chúa, đã không sống thọ theo thời gian đã được ấn định, bởi quá hao tổn sức lực cho chuyện tranh đấu hơn thua, mà quên đi trách nhiệm làm đẹp, làm tốt sứ mệnh của mình để phục vụ thế giới, phục vụ công trình sáng tạo mới của Thiên Chúa.
Chính thái độ so đo hơn thiệt càng làm cho người ta sợ hãi, khinh chê, coi thường, tránh né.
Càng ghen tị mà ra oai thì càng chứng tỏ cho thấy rõ cái yếu nhược của mình
Càng tức giận mà tỏ uy lực càng tỏ cho thấy cái kém cỏi của mình.
Càng ganh đua bao nhiêu, càng cho thấy cái bé nhỏ hạn hữu của mình.
Tất cả cho thấy một tâm lý không ổn định, không đứng vững, vì thế phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhằm chứng mình rằng mình không yếu không kém như thế. Nhưng càng làm vậy, người khác càng thấy rõ cái dở của mình.
Nếu cần phải thi thố tài năng, hãy thi thố về việc thực thi bác ái và xót thương, bao dung và tha thứ, xây dựng và hàn gắn, truyền giáo và dấn thân, nhường nhịn và hy sinh, giúp đỡ và cộng tác, thì mọi sự sẽ tốt hơn nhiều. Bởi mọi sự rồi sẽ qua đi, chỉ còn lại là Đức Ái.
Trong mọi sự về trên mọi loài, ta hãy lấy hết lòng nhân từ mà yêu thương, lòng kiên nhẫn mà phục vụ, lòng bao dung mà tha thứ, lòng nhẫn nhục mà chấp nhận nhau, thế chẳng phải là tốt đẹp hơn sao. Để rồi mỗi người sẽ được lãnh phần thưởng quý giá là triều thiên vinh quang bất diệt do chính Thiên Chúa ban tặng.
Hãy nhớ, ghen tị, ghen tương là mầm mống của hủy diệt.
THANH THANH
Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn.
Một hôm Thần Gió tranh cãi với Mặt Trời xem ai là kẻ mạnh nhất. Nhìn xuống mặt đất, thấy một khách bộ hành khoác chiếc áo tơi đang đi, Mặt Trời bảo: "Chẳng cần cãi nhau làm gì, hễ ai làm cho người khách bộ hành kia phải cởi chiếc áo ra sẽ thắng cuộc và là kẻ mạnh nhất!"
Thần Gió bắt đầu dương oai, thổi làm cát bụi bốc lên mù mịt, cây cối đổ rạp. Những cơn cuồng phong liên tiếp nổi lên, kèm với cái lạnh buốt da, buốt thịt. Tuy nhiên, gió càng lớn chừng nào thì người bộ hành càng cố giữ chặt chiếc áo tơi của mình, làm cho Thần Gió không cách nào lột được chiếc áo kia ra.
Đến phiên Mặt Trời, từ trong đám mây đen, Mặt Trời từ từ ló dạng. Những tia nắng vàng tỏa ra khắp nơi, làm người bộ hành cảm thấy ấm áp, thoải mái. Mặt Trời càng lúc càng nóng ấm. Thế rồi người bộ hành tự động cởi bỏ chiếc áo tơi vô dụng kia ra. (Sưu tầm)
Nhiều người quên rằng, tất cả mọi sự đều do Thiên Chúa dựng nên. Cho dù lớn lao như mặt trời, mặt trăng, hay nhỏ như côn trùng, sinh vật, hoặc mỏng giòn yếu đuối như con người, tất cả chỉ là tương đối. Và tất cả sẽ phải trả lẽ trước mặt Đấng Tạo hóa. Vậy có gì để so tài với nhau để mong có chút hư danh chóng qua ở đời này.
Vì cái hư danh này mà có những tranh chấp, ghen tị, ghen tức, ghen tương, gây nhiều phiền não cho mình và cho nhau.
Rất nhiều thụ tạo đã không sống đúng với ý định ban đầu của Thiên Chúa, đã không sống thọ theo thời gian đã được ấn định, bởi quá hao tổn sức lực cho chuyện tranh đấu hơn thua, mà quên đi trách nhiệm làm đẹp, làm tốt sứ mệnh của mình để phục vụ thế giới, phục vụ công trình sáng tạo mới của Thiên Chúa.
Chính thái độ so đo hơn thiệt càng làm cho người ta sợ hãi, khinh chê, coi thường, tránh né.
Càng ghen tị mà ra oai thì càng chứng tỏ cho thấy rõ cái yếu nhược của mình
Càng tức giận mà tỏ uy lực càng tỏ cho thấy cái kém cỏi của mình.
Càng ganh đua bao nhiêu, càng cho thấy cái bé nhỏ hạn hữu của mình.
Tất cả cho thấy một tâm lý không ổn định, không đứng vững, vì thế phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhằm chứng mình rằng mình không yếu không kém như thế. Nhưng càng làm vậy, người khác càng thấy rõ cái dở của mình.
Nếu cần phải thi thố tài năng, hãy thi thố về việc thực thi bác ái và xót thương, bao dung và tha thứ, xây dựng và hàn gắn, truyền giáo và dấn thân, nhường nhịn và hy sinh, giúp đỡ và cộng tác, thì mọi sự sẽ tốt hơn nhiều. Bởi mọi sự rồi sẽ qua đi, chỉ còn lại là Đức Ái.
Trong mọi sự về trên mọi loài, ta hãy lấy hết lòng nhân từ mà yêu thương, lòng kiên nhẫn mà phục vụ, lòng bao dung mà tha thứ, lòng nhẫn nhục mà chấp nhận nhau, thế chẳng phải là tốt đẹp hơn sao. Để rồi mỗi người sẽ được lãnh phần thưởng quý giá là triều thiên vinh quang bất diệt do chính Thiên Chúa ban tặng.
Hãy nhớ, ghen tị, ghen tương là mầm mống của hủy diệt.
THANH THANH