Dan Lee
11-05-2010, 03:36 PM
BỐN MÙA THẤT VỌNG
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói: “Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn”.
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng... và cứ thế hè sang đỏ lửa!
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
“Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé!”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt đẫm!
Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu.
“Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé!”
“Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi!”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xoá bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
“Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc!”
“Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ?”
Và họ ra đi...Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: “Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hy vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước...?? (sưu tầm)
Việc gì làm hôm nay ta hãy làm ta quyết làm. Việc gì làm hôm nay đừng để đến ngày mai. Việc gì làm hôm nay ta hãy làm là làm cho xong. Ớ, một ngày đã qua một ngày đã qua ta đã làm gì? (lời một bài hát).
Nói cách khác, chờ đợi chính là đầu tư. Chờ đợi không có nghĩa là ngồi đợi kết quả. Nhưng chính là tận dụng mọi thời gian, phương tiện, kiến thức và kinh nghiệm để đầu tư và biến ước mơ thành hiện thực.
Nghịch lý nơi nhiều người, là bỏ qua giây phút hiện tại, không biết tận dụng mọi cơ hội hiện có và hoàn cảnh của mình đang là để phát huy tối đa công xuất của toàn bộ con người mình để làm giàu cho cuộc sống.
Nghịch lý nơi nhiều người, là thích vọng tưởng đến một tương lai tươi sáng, hoàn mỹ, nhưng còn hiện tại thì lại không lo đầu tư. Tương lai luôn được khởi đầu bằng chính giây phút hiện tại.
Nghịch lý nơi nhiều người, là thích trang điểm bằng cái đẹp của người khác và hãnh diện với nó. Qảu thực đây chỉ là cách để che đậy cho một sự trống vắng về tâm lý, nên cần phải được khỏa lấp hay dựa dẫm vào người khác.
Nghịch lý nơi nhiều người, là biết thán phục hay ghen tị về cái đẹp và giá trị của người khác, đang khi bản thân mình lại không biết tìm cách phát huy, trau dồi cho độc đáo, đặc sắc. Vì chẳng ai là hoàn toàn xấu, chỉ có người không biết làm đẹp mà thôi. Làm đẹp thân xác, tâm hồn, trí thức, đạo đức, nhân cách, lòng tự trọng…
Đứng núi này trông núi nọ là điều thật tệ hại. Vì nó chẳng ích lợi cho ai, cũng chẳng giải quyết được gì. Trái lại, còn làm ta mệt mỏi, chán nản, thất vọng hoặc ghen tức, bực bội.
Giống như mùa Xuân đến, thì mọi cây cối phải mau chóng đâm chồi nảy lộc kẻo không kịp, khi mùa Xuân qua đi. Cũng vậy nơi mỗi người, hãy sống như cơ hội cuối cùng để sống. Hãy sống ngày hôm nay là ngày cuối cùng của mình. Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết. Với thái độ mau mắn và gấp rút như vậy, chắc chắn ta sẽ tận dụng tối đa nguồn lực và nhân lực để làm càng nhiều việc ích lợi càng tốt. Và chắc chắn ai cũng có thể làm được rất nhiều điều bổ ích, giá trị, giúp cho đời sống của mình và của mọi người thăng tiến và phát triển vượt bậc.
THANH THANH
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói: “Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn”.
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng... và cứ thế hè sang đỏ lửa!
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
“Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé!”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt đẫm!
Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu.
“Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé!”
“Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi!”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xoá bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
“Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc!”
“Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ?”
Và họ ra đi...Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: “Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hy vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước...?? (sưu tầm)
Việc gì làm hôm nay ta hãy làm ta quyết làm. Việc gì làm hôm nay đừng để đến ngày mai. Việc gì làm hôm nay ta hãy làm là làm cho xong. Ớ, một ngày đã qua một ngày đã qua ta đã làm gì? (lời một bài hát).
Nói cách khác, chờ đợi chính là đầu tư. Chờ đợi không có nghĩa là ngồi đợi kết quả. Nhưng chính là tận dụng mọi thời gian, phương tiện, kiến thức và kinh nghiệm để đầu tư và biến ước mơ thành hiện thực.
Nghịch lý nơi nhiều người, là bỏ qua giây phút hiện tại, không biết tận dụng mọi cơ hội hiện có và hoàn cảnh của mình đang là để phát huy tối đa công xuất của toàn bộ con người mình để làm giàu cho cuộc sống.
Nghịch lý nơi nhiều người, là thích vọng tưởng đến một tương lai tươi sáng, hoàn mỹ, nhưng còn hiện tại thì lại không lo đầu tư. Tương lai luôn được khởi đầu bằng chính giây phút hiện tại.
Nghịch lý nơi nhiều người, là thích trang điểm bằng cái đẹp của người khác và hãnh diện với nó. Qảu thực đây chỉ là cách để che đậy cho một sự trống vắng về tâm lý, nên cần phải được khỏa lấp hay dựa dẫm vào người khác.
Nghịch lý nơi nhiều người, là biết thán phục hay ghen tị về cái đẹp và giá trị của người khác, đang khi bản thân mình lại không biết tìm cách phát huy, trau dồi cho độc đáo, đặc sắc. Vì chẳng ai là hoàn toàn xấu, chỉ có người không biết làm đẹp mà thôi. Làm đẹp thân xác, tâm hồn, trí thức, đạo đức, nhân cách, lòng tự trọng…
Đứng núi này trông núi nọ là điều thật tệ hại. Vì nó chẳng ích lợi cho ai, cũng chẳng giải quyết được gì. Trái lại, còn làm ta mệt mỏi, chán nản, thất vọng hoặc ghen tức, bực bội.
Giống như mùa Xuân đến, thì mọi cây cối phải mau chóng đâm chồi nảy lộc kẻo không kịp, khi mùa Xuân qua đi. Cũng vậy nơi mỗi người, hãy sống như cơ hội cuối cùng để sống. Hãy sống ngày hôm nay là ngày cuối cùng của mình. Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết. Với thái độ mau mắn và gấp rút như vậy, chắc chắn ta sẽ tận dụng tối đa nguồn lực và nhân lực để làm càng nhiều việc ích lợi càng tốt. Và chắc chắn ai cũng có thể làm được rất nhiều điều bổ ích, giá trị, giúp cho đời sống của mình và của mọi người thăng tiến và phát triển vượt bậc.
THANH THANH