Dan Lee
12-17-2010, 08:21 PM
Lời Cầu Đêm Giáng Sinh
Sheryl Smith-Rodgers, tác giả bài này, đang trên bờ vực thẳm ly hôn, nhưng sức mạnh của lời cầu nguyện đã kéo chị đến dự Thánh lễ đêm Giáng sinh.
Lễ đêm Giáng sinh bắt đầu vào lúc tôi cho xe vô bãi gởi xe. Tôi nghĩ: “Vậy là tốt”. Tôi vô nhà thờ khi ca đoàn hát: “Đêm thánh vô cùng, giây phút tưng bừng…”. Tôi cúi đầu, hy vọng không ai chúc mừng Giáng sinh với tôi. Hôn nhân của tôi không hạnh phúc và tôi cảm thấy thật rắc rối.
Tôi đã không muốn tới nhà thờ, không muốn nói chuyện với ai, nhưng trong đầu tôi cứ vang lên tiếng nói bắt tôi phải đi. Tôi đi thẳng tới một góc cung thánh. Có một ghế ở hàng sau trống để tôi quỳ một mình, và rồi khi lễ xong tôi cũng sẽ đi ra mà không ai thấy. Nhưng khi tôi vô ghế thì đã có một phụ nữ ở đó!
Khi ngồi xuống, tôi nghĩ: “Lạy Chúa, nếu Chúa thực sự muốn con tham dự hết Thánh lễ này thì con cần Ngài giúp đỡ. Có thể làm cho mọi người không nhìn thấy con không?”
Tôi cứ nhìn xuống đất suốt Thánh lễ. Rồi khi linh mục nói: “Chúng ta hãy chúc bình an cho nhau”. Tôi quay sang phụ nữ kia, chị ôm tôi và nói: “Chúc mừng Giáng sinh”. Nhưng khi tôi đưa tay bắt tay chị, tôi thấy mắt chị ánh lên nét đau khổ, giống như nỗi đau của tôi khi tôi nhìn vào gương sáng nay. Tôi hỏi: “Chị có sao không?”. Cố nén nỗi đau và nước mắt, chị nói ngắn gọn về hôn nhân rắc rối của con trai chị, và chị làm khổ con cháu... Chúng tôi cầu nguyện cho nhau.
Sau Thánh lễ, tôi ôm chào người bạn mới đó. Chị nói: “Hầu như tôi không muốn đến nhà thờ hôm nay, nhưng có điều gì đó cứ lôi kéo tôi đến đây”.
Có điều gì đó cũng đã lôi kéo tôi đến nhà thờ đem nay. Tôi đã đến gặp một con người mà chính người đó cũng cần gặp tôi.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Guideposts)
Sheryl Smith-Rodgers, tác giả bài này, đang trên bờ vực thẳm ly hôn, nhưng sức mạnh của lời cầu nguyện đã kéo chị đến dự Thánh lễ đêm Giáng sinh.
Lễ đêm Giáng sinh bắt đầu vào lúc tôi cho xe vô bãi gởi xe. Tôi nghĩ: “Vậy là tốt”. Tôi vô nhà thờ khi ca đoàn hát: “Đêm thánh vô cùng, giây phút tưng bừng…”. Tôi cúi đầu, hy vọng không ai chúc mừng Giáng sinh với tôi. Hôn nhân của tôi không hạnh phúc và tôi cảm thấy thật rắc rối.
Tôi đã không muốn tới nhà thờ, không muốn nói chuyện với ai, nhưng trong đầu tôi cứ vang lên tiếng nói bắt tôi phải đi. Tôi đi thẳng tới một góc cung thánh. Có một ghế ở hàng sau trống để tôi quỳ một mình, và rồi khi lễ xong tôi cũng sẽ đi ra mà không ai thấy. Nhưng khi tôi vô ghế thì đã có một phụ nữ ở đó!
Khi ngồi xuống, tôi nghĩ: “Lạy Chúa, nếu Chúa thực sự muốn con tham dự hết Thánh lễ này thì con cần Ngài giúp đỡ. Có thể làm cho mọi người không nhìn thấy con không?”
Tôi cứ nhìn xuống đất suốt Thánh lễ. Rồi khi linh mục nói: “Chúng ta hãy chúc bình an cho nhau”. Tôi quay sang phụ nữ kia, chị ôm tôi và nói: “Chúc mừng Giáng sinh”. Nhưng khi tôi đưa tay bắt tay chị, tôi thấy mắt chị ánh lên nét đau khổ, giống như nỗi đau của tôi khi tôi nhìn vào gương sáng nay. Tôi hỏi: “Chị có sao không?”. Cố nén nỗi đau và nước mắt, chị nói ngắn gọn về hôn nhân rắc rối của con trai chị, và chị làm khổ con cháu... Chúng tôi cầu nguyện cho nhau.
Sau Thánh lễ, tôi ôm chào người bạn mới đó. Chị nói: “Hầu như tôi không muốn đến nhà thờ hôm nay, nhưng có điều gì đó cứ lôi kéo tôi đến đây”.
Có điều gì đó cũng đã lôi kéo tôi đến nhà thờ đem nay. Tôi đã đến gặp một con người mà chính người đó cũng cần gặp tôi.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Guideposts)