Dan Lee
01-21-2011, 11:58 PM
GIẢ TẠO QUÁ ĐÁNG
Có một cô gái mặc một cái váy lụa đi trên phố, vì sợ người khác không nhìn thấy mình mang váy đẹp, nên nhún nhún vai mà đi, cứ như thế mà đi rất lâu. Sau đó cô ta nhìn thấy một em bé, bèn hỏi:
- “Có ai nhìn thấy chị không ?”
Em bé nhìn quanh rồi nói:
- “Ở đây không có người”.
Cô ta nghe nói không có người, mới không nhún nhún vai nữa mà đi bình thường, sau đó tự nói một mình:
- “Đã không có người, thì ta thôi không nhún nữa vậy”.
Suy tư:
Ở đời có những người sống hai mặt: một mặt thật và một mặt giả. Mặt thật thì ở nơi vắng người hay trong gia đình thì chửi chị đánh em, bất hiếu với cha mẹ; mặt giả thì ở nơi công cộng, tập thể, thì cười cười nói nói, uốn lưỡi dẻo quẹo, lăng xăng chạy tới chạy lui phục vụ mọi người...
Ở đời có những người luôn trang bị cho mình hai cái mặt nạ: cái mặt nạ dễ thương và cái mặt nạ khó chịu. Cái mặt nạ dễ thương thì tử thái độ cho đến lời nói rất đơn sơ không biết gì khi ở nơi đông người, để được cảm tình của mọi người; cái mặt nạ khó chịu thì chửi chồng đánh vợ bạt tai con cái khi về nhà.
Giả tạo quá đáng sẽ bị người ta phát hiện và phát hiện nhanh, chẳng hạn khi người ác giả tạo làm người hiền thì sẽ bị lộ tẩy, bởi vì tâm của họ không có sự nhân ái bao dung; khi người kiêu ngạo giả tạo làm người khiêm tốn thì sẽ bị người ta phát hiện, bởi vì trong tâm họ không có sự khiêm tốn thật, nên lời nói và hành động của họ trở nên gượng ép ngượng ngùng...
Sống chân thật với những gì mình có là hay nhất, và người ta cũng dễ dàng thông cảm hơn với những khuyết điểm của mình hơn.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Có một cô gái mặc một cái váy lụa đi trên phố, vì sợ người khác không nhìn thấy mình mang váy đẹp, nên nhún nhún vai mà đi, cứ như thế mà đi rất lâu. Sau đó cô ta nhìn thấy một em bé, bèn hỏi:
- “Có ai nhìn thấy chị không ?”
Em bé nhìn quanh rồi nói:
- “Ở đây không có người”.
Cô ta nghe nói không có người, mới không nhún nhún vai nữa mà đi bình thường, sau đó tự nói một mình:
- “Đã không có người, thì ta thôi không nhún nữa vậy”.
Suy tư:
Ở đời có những người sống hai mặt: một mặt thật và một mặt giả. Mặt thật thì ở nơi vắng người hay trong gia đình thì chửi chị đánh em, bất hiếu với cha mẹ; mặt giả thì ở nơi công cộng, tập thể, thì cười cười nói nói, uốn lưỡi dẻo quẹo, lăng xăng chạy tới chạy lui phục vụ mọi người...
Ở đời có những người luôn trang bị cho mình hai cái mặt nạ: cái mặt nạ dễ thương và cái mặt nạ khó chịu. Cái mặt nạ dễ thương thì tử thái độ cho đến lời nói rất đơn sơ không biết gì khi ở nơi đông người, để được cảm tình của mọi người; cái mặt nạ khó chịu thì chửi chồng đánh vợ bạt tai con cái khi về nhà.
Giả tạo quá đáng sẽ bị người ta phát hiện và phát hiện nhanh, chẳng hạn khi người ác giả tạo làm người hiền thì sẽ bị lộ tẩy, bởi vì tâm của họ không có sự nhân ái bao dung; khi người kiêu ngạo giả tạo làm người khiêm tốn thì sẽ bị người ta phát hiện, bởi vì trong tâm họ không có sự khiêm tốn thật, nên lời nói và hành động của họ trở nên gượng ép ngượng ngùng...
Sống chân thật với những gì mình có là hay nhất, và người ta cũng dễ dàng thông cảm hơn với những khuyết điểm của mình hơn.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.