Dan Lee
03-31-2011, 06:10 PM
Chúa Nhật IV Mùa Chay - Năm A
ÁNH SÁNG PHỤC SINH ĐANG HÉ MỞ
Mùa Chay Thánh, ý hướng của Phụng Vụ là mời gọi chúng ta kết hiệp toàn vẹn với cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su để được Phục Sinh với Ngài. Bàn Tiệc Lời Chúa tuần trước với Nguồn Nước Cứu Độ từ cạnh sườn Chúa Ki-tô, thì bàn tiệc Lời Chúa hôm nay lại thết đãi chúng ta Nguồn Ánh Sáng của Chúa Ki-tô Phục Sinh.
Từ câu chuyện chữa người mù từ thuở mới sinh, Chúa Giê-su muốn vén lên bức màn cứu độ: Chúa Giê-su chiến thắng bóng tối sự chết, khai mở cho chúng ta ánh sáng dẫn lối vào Phục Sinh vĩnh cửu là Tin vào Chúa Ki-tô, như người mù đã tuyên tín: “Thưa Ngài, tôi tin”
Người mù từ thuở mới sinh được Chúa Giêsu chữa lành hôm nay, là một người mù con mắt thể lý. Anh ta không thấy đường đi, không thể tự kiếm sống. Vì thế, anh ta phải lê la đầu đường xó chợ, ăn mày thiên hạ để qua ngày. Gặp Chúa Giê-su, không ngờ, Chúa Giêsu lại cho anh ta nhiều hơn điều anh ta xin: được nhìn thấy công trình của Thiên Chúa, được đức tin, được làm chứng nhân đức tin và được sự sống đời đời.
Nhìn anh ta, cũng như nhìn bao người bệnh hoạn tật nguyền khác, người ta cứ nghĩ mọi bất hạnh ở đời đều là hình phạt của Thiên Chúa, do tội lỗi của đương sự hay của cha mẹ. Đó là cái nhìn của người phàm, không giống như cái nhìn của Thiên Chúa. Sách Samuel ghi: “Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn ĐỨC CHÚA thì thấy tận đáy lòng." (Sam 16,7). Vì thế, Chúa Giêsu giải thích về bệnh mù từ thuở mới sinh:“sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện”. (Ga 9, 3).
Quả thật, qua cái khẽ chạm của Chúa Giêsu, qua việc đi và rửa con mắt ở hồ Siloac, người mù đã sáng mắt, nhìn thấy, tin nhận Chúa Giê-su. Như vậy, hôm nay vinh quang của Thiên Chúa đã tỏ hiện trước mắt mọi người.
Thế mà, có người nhìn thấy, có người không. Người nhìn thấy lại là người mù được chữa lành. Còn người không nhìn thấy lại là người có đôi mắt sáng: những người Phariseu, người tự cho mình là hiểu biết về lề luật: "Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày Sa-bát"; (16a)
Nhưng cũng có người băn khoăn, do dự ỡm ờ: "Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy? " (16b)
Chỉ có người mù được chữa lành mới quả quyết: "Người là một vị ngôn sứ! " (17)
Sau đó, vì chữa cho anh ta sáng mắt, mà Chúa Giê-su bị đám người Phariseu ghen ghét, buộc tội Ngài là không giữ ngày Sabat, là người tội lỗi. Trong khi Chúa Giê-su bị cáo buộc là người tội lỗi, anh ta lại mạnh dạn làm chứng cho Chúa Giê-su là Đức Kitô, bởi Thiên Chúa, trước tòa:
- "Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi! Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh. Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì." (Ga 9,30-33)
Vì làm chứng cho sự thật, cho chân lý, cho Chúa Giê-su, anh ta bị trục xuất (34)
Chúa Giê-su đã tìm gặp anh ta và anh ta tuyên tín “Lạy Ngài, tôi tin” (38)
Thiết tưởng, người mù trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, không đại diện cho những người mù thể lý, mà lại đại diện cho những người còn ngồi trong bóng tối của tội lỗi, bóng tối của sự chết muôn đời, hay nói cách khác tội lỗi là nguyên nhân của sự chết muôn đời.
Chúa muốn chúng ta, những người sống trong tội lỗi, hãy bằng lòng để cho Chúa một cuộc gặp gỡ, cho Chúa một cái khẽ chạm, bằng lòng nghe và làm theo Lời Chúa và cuối cùng là tuyên tín: “Lạy Ngài, Tôi Tin”.
Đức tin của người được chữa cho sáng con mắt tâm linh, phải thể hiện bằng một cuộc sống mới, cuộc sống của con cái sự sáng, như Thánh Phaolô khuyên dạy: “Xưa anh em là bóng tối, nhưng bây giờ, trong Chúa, anh em lại là ánh sáng. Vậy anh em hãy ăn ở như con cái ánh sáng; mà ánh sáng đem lại tất cả những gì là lương thiện, công chính và chân thật”. (Eph 5, 8-9)
Ngài còn bảo hãy mở con mắt Đức Tin ra: “Anh em hãy xem điều gì đẹp lòng Chúa” (Eph 5,10)
Và hơn thế nữa, không chỉ dứt khoát với tội lỗi, mà còn phải quyết liệt lên án, tẩy chay: “Đừng cộng tác vào những việc vô ích của con cái bóng tối, phải vạch trần những việc ấy ra mới đúng” (Eph 5,11)
Người mù từ thuở mới sinh, có phải là hình ảnh của tôi của bạn? Liệu chúng ta có đủ khiêm tốn mà nhận ra mình đang sống trong bóng tối tội lỗi không? Và có khao khát được Chúa Giê-su chữa lành?
Vâng, nếu có ai bảo bạn, bảo tôi rằng chúng ta là những người mù từ thuở mới sinh, hẳn là cả tôi và bạn đều phản đối ngay. Và hình như ai cũng phản đối điều nầy.
Còn mẹ tôi, không phản đối. Không biết mẹ tôi học giáo lý với mấy cố Tây, sơ Tây lúc nhỏ còn ở Cô Nhi Viện Xã Đoài thế nào, mà mẹ cứ hay nói rằng: “Bởi vì ông Adong và bà E và nghe lời xúi dại của con rắn, muốn mở mắt mình ra cho đặng tinh khôn bằng Thiên Chúa (stk 3, 4-7), nên cả và con cái loài người ai sinh ra đời cũng mù cả, mù từ thuở mới sinh. Phải đợi đến lúc Chúa Giêsu xuống thế làm người, con mắt loài người mới được mở ra nhờ bí tích Rửa Tội, mở ra để được nhìn thấy công trình sáng tạo của Thiên Chúa mà nhận biết và ca tụng, mở ra để được nhìn thấy công trình cứu chuộc của Chúa Giêsu mà tạ ơn Thiên Chúa Cha yêu thương nhân loại đến mức nào, mở ra để nhìn thấy ánh sáng của Chúa Thánh Thần đang soi chiếu vào cõi lòng mình để mình đi vào con đường thiện hảo…”.
Hồi còn bé, chị em tôi chẳng hiểu được bao nhiêu, chỉ nhớ là Mẹ lặp đi lặp lại nhiều lần lắm. Không thể nào quên được.
Về sau, mỗi khi đọc đoạn Tin Mừng Ga 9,1-38, Chúa Giêsu chữa cho người mù từ thuở mới sinh được sáng mắt, chị Ba tôi nói: “nhớ Mẹ quá mấy đứa ơi”. Rồi chị dặn : “Đó là chuyện Mẹ nói với con, chứ thời đại bây giờ, mình mà nói với ai như vậy chắc bị uýnh u đầu”.
Năm 2005, chú Năm, em tôi, được Cha Xứ NL nhờ dạy Giáo Lý Dự Tòng. Một lần vào lớp, chú nói chuyện “chúng ta là những người mù từ thuở mới sinh” bị một ông học viên chết vợ, chuẩn bị cưới vợ có đạo, phản đối rồi bỏ học, vì “Chú mầy dạy tào lao. Tao có bị mù đâu? Tao cưới vợ đạo, khỏi cần theo đạo”. Cha xứ phải thân hành giải thích cặn kẻ, ổng mới chịu học tiếp GL và được Rửa Tội, Thêm Sức, Hôn Phối… hoành tráng, sốt sắng.
Tuần trước, lễ nhất ra, uống cà phê trước nhà thờ NL, ổng nói với chú Năm và mấy người: “Tuần nầy là của Phúc Âm của bà Samaria, tuần tới, CN 4 Chay, là bài Phúc Âm của tui, người mù từ thuở mới sinh”
Câu chuyện của tín hữu tân tòng trên đây, có thể làm cho mỗi chúng ta đâm ra khó chịu, vì có cái “Phúc Âm nào của tui” đâu, Phúc Âm là Tin Mừng của Chúa Giêsu, là bởi Chúa Giêsu, là chính Chúa Giêsu… Nhưng xin mỗi người hãy bỏ qua cái nhìn xét duyệt bên ngoài của thế gian, mà hãy nhìn vào sâu thẳm tâm hồn của một tín hữu tân tòng đang muốn ôm lấy Chúa Giêsu cho mình, đang khiêm cung nhận mình là người mù từ thuở mới sinh, đang muốn được Chúa Giêsu chữa lành, đang muốn bước đi trong ánh sáng.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con đã được rửa tội để nên con cái của sự sáng. Xin cho ôm lấy Chúa Giê-su mà sống lương thiện, công chính và chân thậ,t là cách sống đẹp ý Thiên Chúa và quyết tâm rời xa bóng tối tội lỗi,. Mỗi lần quyết tâm như thế, là một lần từ bỏ, hy sinh và vác Thánh Giá, nhưng chúng con tin vào Chúa, tin vào sức mạnh của Chúa giúp chúng con, để chúng con vui mừng vác Thánh Giá theo Chúa, vì ánh sáng Phục Sinh vĩnh cửu đang hé mở trước mắt chúng con.
Amen
PM. Cao Huy Hoàng 29-3-2011
ÁNH SÁNG PHỤC SINH ĐANG HÉ MỞ
Mùa Chay Thánh, ý hướng của Phụng Vụ là mời gọi chúng ta kết hiệp toàn vẹn với cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su để được Phục Sinh với Ngài. Bàn Tiệc Lời Chúa tuần trước với Nguồn Nước Cứu Độ từ cạnh sườn Chúa Ki-tô, thì bàn tiệc Lời Chúa hôm nay lại thết đãi chúng ta Nguồn Ánh Sáng của Chúa Ki-tô Phục Sinh.
Từ câu chuyện chữa người mù từ thuở mới sinh, Chúa Giê-su muốn vén lên bức màn cứu độ: Chúa Giê-su chiến thắng bóng tối sự chết, khai mở cho chúng ta ánh sáng dẫn lối vào Phục Sinh vĩnh cửu là Tin vào Chúa Ki-tô, như người mù đã tuyên tín: “Thưa Ngài, tôi tin”
Người mù từ thuở mới sinh được Chúa Giêsu chữa lành hôm nay, là một người mù con mắt thể lý. Anh ta không thấy đường đi, không thể tự kiếm sống. Vì thế, anh ta phải lê la đầu đường xó chợ, ăn mày thiên hạ để qua ngày. Gặp Chúa Giê-su, không ngờ, Chúa Giêsu lại cho anh ta nhiều hơn điều anh ta xin: được nhìn thấy công trình của Thiên Chúa, được đức tin, được làm chứng nhân đức tin và được sự sống đời đời.
Nhìn anh ta, cũng như nhìn bao người bệnh hoạn tật nguyền khác, người ta cứ nghĩ mọi bất hạnh ở đời đều là hình phạt của Thiên Chúa, do tội lỗi của đương sự hay của cha mẹ. Đó là cái nhìn của người phàm, không giống như cái nhìn của Thiên Chúa. Sách Samuel ghi: “Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn ĐỨC CHÚA thì thấy tận đáy lòng." (Sam 16,7). Vì thế, Chúa Giêsu giải thích về bệnh mù từ thuở mới sinh:“sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện”. (Ga 9, 3).
Quả thật, qua cái khẽ chạm của Chúa Giêsu, qua việc đi và rửa con mắt ở hồ Siloac, người mù đã sáng mắt, nhìn thấy, tin nhận Chúa Giê-su. Như vậy, hôm nay vinh quang của Thiên Chúa đã tỏ hiện trước mắt mọi người.
Thế mà, có người nhìn thấy, có người không. Người nhìn thấy lại là người mù được chữa lành. Còn người không nhìn thấy lại là người có đôi mắt sáng: những người Phariseu, người tự cho mình là hiểu biết về lề luật: "Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày Sa-bát"; (16a)
Nhưng cũng có người băn khoăn, do dự ỡm ờ: "Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy? " (16b)
Chỉ có người mù được chữa lành mới quả quyết: "Người là một vị ngôn sứ! " (17)
Sau đó, vì chữa cho anh ta sáng mắt, mà Chúa Giê-su bị đám người Phariseu ghen ghét, buộc tội Ngài là không giữ ngày Sabat, là người tội lỗi. Trong khi Chúa Giê-su bị cáo buộc là người tội lỗi, anh ta lại mạnh dạn làm chứng cho Chúa Giê-su là Đức Kitô, bởi Thiên Chúa, trước tòa:
- "Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi! Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh. Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì." (Ga 9,30-33)
Vì làm chứng cho sự thật, cho chân lý, cho Chúa Giê-su, anh ta bị trục xuất (34)
Chúa Giê-su đã tìm gặp anh ta và anh ta tuyên tín “Lạy Ngài, tôi tin” (38)
Thiết tưởng, người mù trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, không đại diện cho những người mù thể lý, mà lại đại diện cho những người còn ngồi trong bóng tối của tội lỗi, bóng tối của sự chết muôn đời, hay nói cách khác tội lỗi là nguyên nhân của sự chết muôn đời.
Chúa muốn chúng ta, những người sống trong tội lỗi, hãy bằng lòng để cho Chúa một cuộc gặp gỡ, cho Chúa một cái khẽ chạm, bằng lòng nghe và làm theo Lời Chúa và cuối cùng là tuyên tín: “Lạy Ngài, Tôi Tin”.
Đức tin của người được chữa cho sáng con mắt tâm linh, phải thể hiện bằng một cuộc sống mới, cuộc sống của con cái sự sáng, như Thánh Phaolô khuyên dạy: “Xưa anh em là bóng tối, nhưng bây giờ, trong Chúa, anh em lại là ánh sáng. Vậy anh em hãy ăn ở như con cái ánh sáng; mà ánh sáng đem lại tất cả những gì là lương thiện, công chính và chân thật”. (Eph 5, 8-9)
Ngài còn bảo hãy mở con mắt Đức Tin ra: “Anh em hãy xem điều gì đẹp lòng Chúa” (Eph 5,10)
Và hơn thế nữa, không chỉ dứt khoát với tội lỗi, mà còn phải quyết liệt lên án, tẩy chay: “Đừng cộng tác vào những việc vô ích của con cái bóng tối, phải vạch trần những việc ấy ra mới đúng” (Eph 5,11)
Người mù từ thuở mới sinh, có phải là hình ảnh của tôi của bạn? Liệu chúng ta có đủ khiêm tốn mà nhận ra mình đang sống trong bóng tối tội lỗi không? Và có khao khát được Chúa Giê-su chữa lành?
Vâng, nếu có ai bảo bạn, bảo tôi rằng chúng ta là những người mù từ thuở mới sinh, hẳn là cả tôi và bạn đều phản đối ngay. Và hình như ai cũng phản đối điều nầy.
Còn mẹ tôi, không phản đối. Không biết mẹ tôi học giáo lý với mấy cố Tây, sơ Tây lúc nhỏ còn ở Cô Nhi Viện Xã Đoài thế nào, mà mẹ cứ hay nói rằng: “Bởi vì ông Adong và bà E và nghe lời xúi dại của con rắn, muốn mở mắt mình ra cho đặng tinh khôn bằng Thiên Chúa (stk 3, 4-7), nên cả và con cái loài người ai sinh ra đời cũng mù cả, mù từ thuở mới sinh. Phải đợi đến lúc Chúa Giêsu xuống thế làm người, con mắt loài người mới được mở ra nhờ bí tích Rửa Tội, mở ra để được nhìn thấy công trình sáng tạo của Thiên Chúa mà nhận biết và ca tụng, mở ra để được nhìn thấy công trình cứu chuộc của Chúa Giêsu mà tạ ơn Thiên Chúa Cha yêu thương nhân loại đến mức nào, mở ra để nhìn thấy ánh sáng của Chúa Thánh Thần đang soi chiếu vào cõi lòng mình để mình đi vào con đường thiện hảo…”.
Hồi còn bé, chị em tôi chẳng hiểu được bao nhiêu, chỉ nhớ là Mẹ lặp đi lặp lại nhiều lần lắm. Không thể nào quên được.
Về sau, mỗi khi đọc đoạn Tin Mừng Ga 9,1-38, Chúa Giêsu chữa cho người mù từ thuở mới sinh được sáng mắt, chị Ba tôi nói: “nhớ Mẹ quá mấy đứa ơi”. Rồi chị dặn : “Đó là chuyện Mẹ nói với con, chứ thời đại bây giờ, mình mà nói với ai như vậy chắc bị uýnh u đầu”.
Năm 2005, chú Năm, em tôi, được Cha Xứ NL nhờ dạy Giáo Lý Dự Tòng. Một lần vào lớp, chú nói chuyện “chúng ta là những người mù từ thuở mới sinh” bị một ông học viên chết vợ, chuẩn bị cưới vợ có đạo, phản đối rồi bỏ học, vì “Chú mầy dạy tào lao. Tao có bị mù đâu? Tao cưới vợ đạo, khỏi cần theo đạo”. Cha xứ phải thân hành giải thích cặn kẻ, ổng mới chịu học tiếp GL và được Rửa Tội, Thêm Sức, Hôn Phối… hoành tráng, sốt sắng.
Tuần trước, lễ nhất ra, uống cà phê trước nhà thờ NL, ổng nói với chú Năm và mấy người: “Tuần nầy là của Phúc Âm của bà Samaria, tuần tới, CN 4 Chay, là bài Phúc Âm của tui, người mù từ thuở mới sinh”
Câu chuyện của tín hữu tân tòng trên đây, có thể làm cho mỗi chúng ta đâm ra khó chịu, vì có cái “Phúc Âm nào của tui” đâu, Phúc Âm là Tin Mừng của Chúa Giêsu, là bởi Chúa Giêsu, là chính Chúa Giêsu… Nhưng xin mỗi người hãy bỏ qua cái nhìn xét duyệt bên ngoài của thế gian, mà hãy nhìn vào sâu thẳm tâm hồn của một tín hữu tân tòng đang muốn ôm lấy Chúa Giêsu cho mình, đang khiêm cung nhận mình là người mù từ thuở mới sinh, đang muốn được Chúa Giêsu chữa lành, đang muốn bước đi trong ánh sáng.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con đã được rửa tội để nên con cái của sự sáng. Xin cho ôm lấy Chúa Giê-su mà sống lương thiện, công chính và chân thậ,t là cách sống đẹp ý Thiên Chúa và quyết tâm rời xa bóng tối tội lỗi,. Mỗi lần quyết tâm như thế, là một lần từ bỏ, hy sinh và vác Thánh Giá, nhưng chúng con tin vào Chúa, tin vào sức mạnh của Chúa giúp chúng con, để chúng con vui mừng vác Thánh Giá theo Chúa, vì ánh sáng Phục Sinh vĩnh cửu đang hé mở trước mắt chúng con.
Amen
PM. Cao Huy Hoàng 29-3-2011