Dan Lee
04-27-2011, 11:20 PM
Ra khỏi bóng tối
Lạy Đức Chúa, xin chữa lành con để con được chữa lành, xin cứu thoát con để con được cứu thoát, vì vinh dự của con chính là Ngài! (Gr 17,14).
Những đêm không ngủ. Ăn uống không ngon. Soi gương thấy khuôn mặt ủ dột. Những điều này xác định tôi suốt một năm trầm cảm. Một số người đã gọi là “Đêm tối của Linh hồn”. Còn tôi gọi đó là “Điều gần nhất với Sự chết Sống động” (The Closest Thing to a Living Death).
Một số ngày tôi nằm cuộn mình trên giường, không muốn nhúc nhích. Những ngày khác tôi có vẻ bất lực, không muốn làm đồ ăn cho con trai tôi. Căn nhà vắng lạnh, thiếu tiếng cười. Cuộc sống và đồ ăn đều vô vị.
Hoàng hôn là lúc tôi thích nhất trong ngày, nhưng cả năm qua tôi không còn hứng thú. Tôi không còn tận hưởng sắc cam và sắc vàng của hoàng hôn ở Kansas. Hoàng hôn buông xuống nghĩa là màn đêm đang đến, tôi sợ nỗi cô đơn. Người khác ngủ, còn tôi cứ loanh quanh ở góc phòng. Tôi có điên không? Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm lâm sàng. Hóa chất thất thường. Không ai biết nó tăng hay giảm.
Thói quen của tôi không còn. Âm nhạc cũng vô nghĩa. Chiếc dương cầm nằm trơ trọi ở góc phòng khách, những phím ngà như mỉa mai tôi. Trong nhà không còn vang lên những khúc nhạc. Tôi đọc báo chỉ thấy trĩu buồn. Không có gì khiến tôi quan tâm, và tôi ghét cảm giác vô vị. Tôi thương đứa con trai bé bỏng. Tôi không thể chơi với nó hoặc đọc sách báo với nó. Những cây viết của tôi đều màu xám.
Tôi cố gắng cầu nguyện, nhưng Thiên Chúa im lặng. Bạn bè đến thăm, nhưng ai cũng “bó tay” với tôi. Người ta cầu nguyện cho tôi, nhưng không gì thay đổi. Mỗi ngày như kéo dài 35 giờ, đêm thì vô tận. Tháng này qua tháng nọ vẫn không có gì biến chuyển. Tôi xin Chúa cho tôi chết!
Rồi có một hôm tôi ngồi trên ghế, hy vọng sự sáng tạo sẽ lấp đầy những gì đã mất. Tôi muốn viết trở lại, viết những đoạn văn đầy ý nghĩa, sống đúng bản chất của tôi. Tôi nhắm mắt và xin Chúa giúp tôi: “Lạy Chúa, con không thể làm gì được. Con không biết phải làm gì”.
Ánh sáng mời gọi tôi vào phòng khách. Tôi ra khỏi chính mình và gặp Chúa đang đứng bên cây Giáng sinh. Gương mặt Ngài không thể nhìn rõ, cơ thể Ngài mờ đục. Tôi cố nhìn vẫn không thấy rõ, tôi chợt hiểu Ngài là Thiên Chúa. Nhưng phấn khởi hơn là Ngài cầm một chiếc hộp lớn bằng vàng đưa cho tôi. Tâm trí tôi nâng tôi lên khi tôi tập trung vào miếng giấy màu trắng gắn vào chiếc nơ lấp lánh có ghi: “Sức khỏe”.
Rồi tôi trở lại ghế ngồi, rất tỉnh táo. Sợ nên thở mạnh, tôi nhắm mắt và chờ đợi. Một sự hiện hữu phía sau tôi – Chúa Giêsu. Đôi tay thợ mộc yêu kiều của Ngài đặt lên đầu tôi, sức mạnh chạm vào trí óc tôi. Sự ấm áp lan tỏa từ đầu tới chân tôi. Các khớp thần kinh tổn thương được phục hồi. Chuyển động chết trở nên sống động, len vào tư tưởng và ý muốn của tôi. Tôi cảm thấy như có phép lạ trong từng mô của cơ thể, làm cho tôi khỏe mạnh cả tinh thần lẫn thể lý.
Tôi ngồi yên vài giờ, cứ lặp lại câu “Tạ ơn Chúa” bằng mọi ngôn ngữ mà tôi biết. Bóng tối đã rút lui, chỗ tôi đầy ánh sáng của sự sảng khoái. Tôi muốn sống và lại muốn làm người mẹ tốt. Tôi sờ vào chiếc quần jeans và cảm thấy từ thớ vải theo đường chéo. Bụng tôi cồn cào. Nước mắt bị dồn nén tiết ra độc tố của sự chỉ trích. Không còn vô vị nữa, tôi cảm nhận được Lòng Thương Xót bao la của Chúa. Tôi khởi động máy vi tính và bắt đầu viết: “Chúa đã chữa lành tôi. Amen”.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: A Book of Miracles)
Lạy Đức Chúa, xin chữa lành con để con được chữa lành, xin cứu thoát con để con được cứu thoát, vì vinh dự của con chính là Ngài! (Gr 17,14).
Những đêm không ngủ. Ăn uống không ngon. Soi gương thấy khuôn mặt ủ dột. Những điều này xác định tôi suốt một năm trầm cảm. Một số người đã gọi là “Đêm tối của Linh hồn”. Còn tôi gọi đó là “Điều gần nhất với Sự chết Sống động” (The Closest Thing to a Living Death).
Một số ngày tôi nằm cuộn mình trên giường, không muốn nhúc nhích. Những ngày khác tôi có vẻ bất lực, không muốn làm đồ ăn cho con trai tôi. Căn nhà vắng lạnh, thiếu tiếng cười. Cuộc sống và đồ ăn đều vô vị.
Hoàng hôn là lúc tôi thích nhất trong ngày, nhưng cả năm qua tôi không còn hứng thú. Tôi không còn tận hưởng sắc cam và sắc vàng của hoàng hôn ở Kansas. Hoàng hôn buông xuống nghĩa là màn đêm đang đến, tôi sợ nỗi cô đơn. Người khác ngủ, còn tôi cứ loanh quanh ở góc phòng. Tôi có điên không? Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm lâm sàng. Hóa chất thất thường. Không ai biết nó tăng hay giảm.
Thói quen của tôi không còn. Âm nhạc cũng vô nghĩa. Chiếc dương cầm nằm trơ trọi ở góc phòng khách, những phím ngà như mỉa mai tôi. Trong nhà không còn vang lên những khúc nhạc. Tôi đọc báo chỉ thấy trĩu buồn. Không có gì khiến tôi quan tâm, và tôi ghét cảm giác vô vị. Tôi thương đứa con trai bé bỏng. Tôi không thể chơi với nó hoặc đọc sách báo với nó. Những cây viết của tôi đều màu xám.
Tôi cố gắng cầu nguyện, nhưng Thiên Chúa im lặng. Bạn bè đến thăm, nhưng ai cũng “bó tay” với tôi. Người ta cầu nguyện cho tôi, nhưng không gì thay đổi. Mỗi ngày như kéo dài 35 giờ, đêm thì vô tận. Tháng này qua tháng nọ vẫn không có gì biến chuyển. Tôi xin Chúa cho tôi chết!
Rồi có một hôm tôi ngồi trên ghế, hy vọng sự sáng tạo sẽ lấp đầy những gì đã mất. Tôi muốn viết trở lại, viết những đoạn văn đầy ý nghĩa, sống đúng bản chất của tôi. Tôi nhắm mắt và xin Chúa giúp tôi: “Lạy Chúa, con không thể làm gì được. Con không biết phải làm gì”.
Ánh sáng mời gọi tôi vào phòng khách. Tôi ra khỏi chính mình và gặp Chúa đang đứng bên cây Giáng sinh. Gương mặt Ngài không thể nhìn rõ, cơ thể Ngài mờ đục. Tôi cố nhìn vẫn không thấy rõ, tôi chợt hiểu Ngài là Thiên Chúa. Nhưng phấn khởi hơn là Ngài cầm một chiếc hộp lớn bằng vàng đưa cho tôi. Tâm trí tôi nâng tôi lên khi tôi tập trung vào miếng giấy màu trắng gắn vào chiếc nơ lấp lánh có ghi: “Sức khỏe”.
Rồi tôi trở lại ghế ngồi, rất tỉnh táo. Sợ nên thở mạnh, tôi nhắm mắt và chờ đợi. Một sự hiện hữu phía sau tôi – Chúa Giêsu. Đôi tay thợ mộc yêu kiều của Ngài đặt lên đầu tôi, sức mạnh chạm vào trí óc tôi. Sự ấm áp lan tỏa từ đầu tới chân tôi. Các khớp thần kinh tổn thương được phục hồi. Chuyển động chết trở nên sống động, len vào tư tưởng và ý muốn của tôi. Tôi cảm thấy như có phép lạ trong từng mô của cơ thể, làm cho tôi khỏe mạnh cả tinh thần lẫn thể lý.
Tôi ngồi yên vài giờ, cứ lặp lại câu “Tạ ơn Chúa” bằng mọi ngôn ngữ mà tôi biết. Bóng tối đã rút lui, chỗ tôi đầy ánh sáng của sự sảng khoái. Tôi muốn sống và lại muốn làm người mẹ tốt. Tôi sờ vào chiếc quần jeans và cảm thấy từ thớ vải theo đường chéo. Bụng tôi cồn cào. Nước mắt bị dồn nén tiết ra độc tố của sự chỉ trích. Không còn vô vị nữa, tôi cảm nhận được Lòng Thương Xót bao la của Chúa. Tôi khởi động máy vi tính và bắt đầu viết: “Chúa đã chữa lành tôi. Amen”.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: A Book of Miracles)