Dan Lee
11-16-2011, 09:07 PM
QUYỀN SỐNG
Chắc có lẽ không cần phải nói nhiều, ai đã được sinh ra trong cõi tạm này đều có quyền sống cho dù đó chỉ là một sinh vật nhỏ bé mong manh. Ấy vậy mà trong cõi nhân sinh vẫn xảy ra những câu chuyện đau lòng khi người ta chặn quyền sống của người khác, cướp quyền sống của người khác.
Được nhận lời mời chia sẻ cho các cha già cũng như các cha đau bệnh, cha già kia hết sức đơn giản với cảm nghiệm sống của mình. Cha già đó nói rằng càng về già, sống trong những ngày đau bệnh như thế này cha cảm nhận sự sống là một mầu nhiệm. Ngài nói rằng ta sống nhưng ta đâu có biết ngày nào Chúa gọi ta về để rồi ta thấy sự sống sao mà mầu nhiệm quá, không ai hiểu nổi.
Mầu nhiệm sống mà ngài nghĩ đến không chỉ riêng của con người, của riêng ngài nhưng cả những loài vật sống quanh ngài nữa.
Ngài kể một chuyện hết sức giản đơn để nói lên tâm tình của ngài. Chuyện là sáng nào ngài ăn sáng với bánh chấm sữa. Vì chỉ còn sử dụng được một tay còn tay kia bị bất động do cơn tai biến mạch máu não nên rơi vãi là chuyện bình thường. Không ngờ những mảnh vụn của những chiếc bánh ngài ăn đã “thấu” đến con thằn lằn đang bò trên tường trong phòng của ngài. Có lẽ đói và thấy mồi ngon hay sao đó mà con thằn lằn đã bò xuống bàn ăn của ngài. Lúc đầu, ngài tính đập nó cho nó chết quách đi cho rồi nhưng ngài nghĩ tới sự sống nên rồi ngài để im cho nó xuống ăn. Ngày này sang ngày khác với thói quen, ngài ăn xong đến phần nó. Ngài chia sẻ rằng ngài có quyền sống và con thằn lằn cũng có quyền sống để rồi giết nó làm chi, tội nó !
Tâm tình của cha già sao mà dễ thương quá ! Có lẽ những ngày đối diện với tuổi già, đối diện với sức yếu, đối diện với sự sống đang còn đếm từng ngày chứ không còn từng tháng từng năm như thời trai trẻ nên ngài thấy sự sống đối với ngài rõ nét là một mầu nhiệm hơn. Khi cảm nghiệm được như thế, cha già vui vẻ tín thác vào tay Chúa với tuổi già đau bệnh mà ngài đang gánh chịu.
Sự sống với cha già là như vậy, thế nhưng, sự sống với người khác không đơn giản như vậy, không mầu nhiệm như thế.
Chuyện là hôm qua, vì tình vì nghĩa tôi vào viện thăm người thân. Chung căn phòng nhỏ bé có 2 cụ già ngang ngang tuổi. Cụ kia có vẻ yếu hơn một chút, bác sĩ cho biết là bộ não của cụ đang xuống dần. Cụ cạnh bên ghé vào tai tôi nói nhỏ : “Sức khỏe của ông ấy yếu rồi, nói bác sĩ rút ống chứ để lâu … để như ông kia nằm 9 năm tốn kém …” (ý ông nói có ông kia ông biết đã nằm sống đời sống thực vật suốt 9 năm ròng rất tốn kém).
Nghe ông ấy nói xong tôi tìm cách rút lui một cách mau chóng. Ở lại làm chi để nghe những lời cay đắng đó.
Trên đường về nhà, có cái gì đau đáu trong lòng !
Ông và ông lão bên kia đang cùng chung thân phận, cùng chung kiếp người nhưng tại sao ông lại xem thường mạng sống của cụ kia như thế ! Ông là ai mà ông lại có quyền sống trên người khác ? Tất cả là do quyết định của bác sĩ cộng thêm với ý kiến của gia đình chứ ! Bác sĩ, dẫu sao cũng hết sức hết lòng, hết lương tâm để cứu những trường hợp như vậy. Gia đình, dù nghèo thế nào đi chăng nữa nhưng cũng cố gắng hết sức để cứu người thân của mình. Và, dù gia đình nghèo thì còn đó những người có lòng hảo tâm chung chia mạng sống của một con người. Ông là ai mà ông lại định đoạt mạng sống của người khác như vậy ?
Mỗi ngày, biết bao nhiêu sinh linh nhỏ bé chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã để lại bao tiếng kêu ai oán cho đời chưa đủ sao mà nay ông lại góp phần định đoạt một mạng người nữa.
Có lẽ, ông không phải là trường hợp cá biệt định đoạt mạng sống người khác. Nhiều và nhiều người bằng cách này cách khác, dưới hình thức này hình thức nọ để hủy hoại cuộc đời của người khác.
Có những người mồm miệng vẫn bô bô bảo vệ sự sống cho thai nhi nhưng ngồi đâu là chà đạp người khác và nói xấu người khác đến mức người khác đau đớn đến tột cùng. Phải chăng lời họ nói đi ngược hành động sống trong thực tế của họ. Họ nói một đàng nhưng họ sống một nẻo. Họ bảo bệ mạng sống của những thai nhi chưa biết ăn biết nói còn mạng sống của anh chị em đồng loại sống chung với họ thì sao đây ? Có lẽ chuyện này chỉ giữa họ và Chúa mà thôi, người viết thấy thực tế nên nói vậy chứ chẳng dám lên án và chẳng xét đoán.
Nên nhớ, Thiên Chúa mới là Chúa, là chủ của sự sống trên nhân loại và trên cuộc đời của mỗi người. Bất cứ ai là phàm nhân không có quyền sống trên người khác. Mình chỉ là bình sành lọ đất trong bàn tay thợ gốm là Thiên Chúa tại sao mình lại lấn quyền của Ngài như thế !
Bạn là ai mà bạn lại có quyền sống trên người khác ?
Bạn là ai mà bạn đổi vị trí của Thiên Chúa như vậy ?
Anmai, CSsR
Chắc có lẽ không cần phải nói nhiều, ai đã được sinh ra trong cõi tạm này đều có quyền sống cho dù đó chỉ là một sinh vật nhỏ bé mong manh. Ấy vậy mà trong cõi nhân sinh vẫn xảy ra những câu chuyện đau lòng khi người ta chặn quyền sống của người khác, cướp quyền sống của người khác.
Được nhận lời mời chia sẻ cho các cha già cũng như các cha đau bệnh, cha già kia hết sức đơn giản với cảm nghiệm sống của mình. Cha già đó nói rằng càng về già, sống trong những ngày đau bệnh như thế này cha cảm nhận sự sống là một mầu nhiệm. Ngài nói rằng ta sống nhưng ta đâu có biết ngày nào Chúa gọi ta về để rồi ta thấy sự sống sao mà mầu nhiệm quá, không ai hiểu nổi.
Mầu nhiệm sống mà ngài nghĩ đến không chỉ riêng của con người, của riêng ngài nhưng cả những loài vật sống quanh ngài nữa.
Ngài kể một chuyện hết sức giản đơn để nói lên tâm tình của ngài. Chuyện là sáng nào ngài ăn sáng với bánh chấm sữa. Vì chỉ còn sử dụng được một tay còn tay kia bị bất động do cơn tai biến mạch máu não nên rơi vãi là chuyện bình thường. Không ngờ những mảnh vụn của những chiếc bánh ngài ăn đã “thấu” đến con thằn lằn đang bò trên tường trong phòng của ngài. Có lẽ đói và thấy mồi ngon hay sao đó mà con thằn lằn đã bò xuống bàn ăn của ngài. Lúc đầu, ngài tính đập nó cho nó chết quách đi cho rồi nhưng ngài nghĩ tới sự sống nên rồi ngài để im cho nó xuống ăn. Ngày này sang ngày khác với thói quen, ngài ăn xong đến phần nó. Ngài chia sẻ rằng ngài có quyền sống và con thằn lằn cũng có quyền sống để rồi giết nó làm chi, tội nó !
Tâm tình của cha già sao mà dễ thương quá ! Có lẽ những ngày đối diện với tuổi già, đối diện với sức yếu, đối diện với sự sống đang còn đếm từng ngày chứ không còn từng tháng từng năm như thời trai trẻ nên ngài thấy sự sống đối với ngài rõ nét là một mầu nhiệm hơn. Khi cảm nghiệm được như thế, cha già vui vẻ tín thác vào tay Chúa với tuổi già đau bệnh mà ngài đang gánh chịu.
Sự sống với cha già là như vậy, thế nhưng, sự sống với người khác không đơn giản như vậy, không mầu nhiệm như thế.
Chuyện là hôm qua, vì tình vì nghĩa tôi vào viện thăm người thân. Chung căn phòng nhỏ bé có 2 cụ già ngang ngang tuổi. Cụ kia có vẻ yếu hơn một chút, bác sĩ cho biết là bộ não của cụ đang xuống dần. Cụ cạnh bên ghé vào tai tôi nói nhỏ : “Sức khỏe của ông ấy yếu rồi, nói bác sĩ rút ống chứ để lâu … để như ông kia nằm 9 năm tốn kém …” (ý ông nói có ông kia ông biết đã nằm sống đời sống thực vật suốt 9 năm ròng rất tốn kém).
Nghe ông ấy nói xong tôi tìm cách rút lui một cách mau chóng. Ở lại làm chi để nghe những lời cay đắng đó.
Trên đường về nhà, có cái gì đau đáu trong lòng !
Ông và ông lão bên kia đang cùng chung thân phận, cùng chung kiếp người nhưng tại sao ông lại xem thường mạng sống của cụ kia như thế ! Ông là ai mà ông lại có quyền sống trên người khác ? Tất cả là do quyết định của bác sĩ cộng thêm với ý kiến của gia đình chứ ! Bác sĩ, dẫu sao cũng hết sức hết lòng, hết lương tâm để cứu những trường hợp như vậy. Gia đình, dù nghèo thế nào đi chăng nữa nhưng cũng cố gắng hết sức để cứu người thân của mình. Và, dù gia đình nghèo thì còn đó những người có lòng hảo tâm chung chia mạng sống của một con người. Ông là ai mà ông lại định đoạt mạng sống của người khác như vậy ?
Mỗi ngày, biết bao nhiêu sinh linh nhỏ bé chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã để lại bao tiếng kêu ai oán cho đời chưa đủ sao mà nay ông lại góp phần định đoạt một mạng người nữa.
Có lẽ, ông không phải là trường hợp cá biệt định đoạt mạng sống người khác. Nhiều và nhiều người bằng cách này cách khác, dưới hình thức này hình thức nọ để hủy hoại cuộc đời của người khác.
Có những người mồm miệng vẫn bô bô bảo vệ sự sống cho thai nhi nhưng ngồi đâu là chà đạp người khác và nói xấu người khác đến mức người khác đau đớn đến tột cùng. Phải chăng lời họ nói đi ngược hành động sống trong thực tế của họ. Họ nói một đàng nhưng họ sống một nẻo. Họ bảo bệ mạng sống của những thai nhi chưa biết ăn biết nói còn mạng sống của anh chị em đồng loại sống chung với họ thì sao đây ? Có lẽ chuyện này chỉ giữa họ và Chúa mà thôi, người viết thấy thực tế nên nói vậy chứ chẳng dám lên án và chẳng xét đoán.
Nên nhớ, Thiên Chúa mới là Chúa, là chủ của sự sống trên nhân loại và trên cuộc đời của mỗi người. Bất cứ ai là phàm nhân không có quyền sống trên người khác. Mình chỉ là bình sành lọ đất trong bàn tay thợ gốm là Thiên Chúa tại sao mình lại lấn quyền của Ngài như thế !
Bạn là ai mà bạn lại có quyền sống trên người khác ?
Bạn là ai mà bạn đổi vị trí của Thiên Chúa như vậy ?
Anmai, CSsR