tram_y
11-14-2005, 02:21 PM
Tình Tuyệt V?ng
Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên-thu
Tình tuyệt v?ng nỗi thảm sâù
Mà ngươì gieo thảm như hâù không hay.
Hỡi ơi ngươì đó, ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?
Dẫu ta đi tr?n đư?ng trần
Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi
Ngươì dù ng?c thốt hoa cươì
Nhìn ta như thể nhìn ngươì không quen
?ư?ng đơì lặng lẻ bước tiên
Ng? đâu chân đạp lên trên khối tình!
Một ni?m tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết là mình ở trong
Lạnh lùng lòng sẽ h?i lòng
Ngươì đâu tả ở mấy giòng thơ đây?
Khái Hưng, của Tự Lực Văn ?oàn, đã dịch từ baì Sonnet d'Arvers của thi sỉ ngươì Pháp, Félix Arvers (thế kỷ 19). Sau đây là nguyên văn:
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère,
Un amour éternel en un moment conçu:
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.
Hélas ! j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses côtés, et pourtant solitaire;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pour elle, quoique Dieu l'ait faite douce et tendre
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.
A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout rempli d'elle:
"Quelle est donc cette femme?" et ne comprendra pas.
Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên-thu
Tình tuyệt v?ng nỗi thảm sâù
Mà ngươì gieo thảm như hâù không hay.
Hỡi ơi ngươì đó, ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?
Dẫu ta đi tr?n đư?ng trần
Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi
Ngươì dù ng?c thốt hoa cươì
Nhìn ta như thể nhìn ngươì không quen
?ư?ng đơì lặng lẻ bước tiên
Ng? đâu chân đạp lên trên khối tình!
Một ni?m tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết là mình ở trong
Lạnh lùng lòng sẽ h?i lòng
Ngươì đâu tả ở mấy giòng thơ đây?
Khái Hưng, của Tự Lực Văn ?oàn, đã dịch từ baì Sonnet d'Arvers của thi sỉ ngươì Pháp, Félix Arvers (thế kỷ 19). Sau đây là nguyên văn:
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère,
Un amour éternel en un moment conçu:
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.
Hélas ! j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses côtés, et pourtant solitaire;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pour elle, quoique Dieu l'ait faite douce et tendre
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.
A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout rempli d'elle:
"Quelle est donc cette femme?" et ne comprendra pas.