Có thể mẹ hắn nấu ăn không ngon bằng ở hàng, nhưng có một thứ gia vị trong món ăn của mẹ hắn mà không ở đâu có được… đó là tình cảm của một người mẹ, người vợ trong gia đình.
Ngày xưa, nhà hắn khá nghèo, tuy không phải chạy ăn từng bữa nhưng cũng gọi là nghèo. Hồi đó gia đình thiếu thốn đủ thứ nhưng cái ăn và tình cảm thì luôn đong đầy. Hắn nhớ hồi đó nhà hắn dù có khó khăn thế nào, bữa cơm lúc nào mẹ cũng nấu đủ một món mặn, một món rau, một món canh; và bữa cơm nào gia đình hắn cũng có đầy đủ mọi người. Món ăn nhà hắn nhiều khi rất đơn sơ, có khi chỉ là một hai quả trứng đánh với cà chua thành một món ăn trộn với cơm nóng rất ngon, mẹ hắn gọi đó là trứng bác (đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao món đó lại có cái tên như vậy). Cũng có khi tươm hơn là bữa canh mùng tơi nấu với cua, ăn cùng với cà pháo. Cả mâm cơm chỉ có một âu canh to và một bát cà, cả nhà xì xụp chan chan húp húp một loáng là sạch trơn. Ấy thế mà anh em hắn vẫn còn liếm môi liếm mép thòm thèm.
Vào các ngày chủ nhật, đã thành thông lệ, nhà hắn đều nấu một món khác hẳn ngày thường để phù hợp với ý nghĩa nghỉ ngơi thực sự của ngày chủ nhật. Mẹ hắn rất khéo tay, món gì cũng biết nấu cả, từ phở bò, phở gà, sốt vang, bún chả, bún thang, mỳ vằn thắn... Mẹ hắn nấu nhiều món ngon đến nỗi, từ khi hắn biết tiêu tiền, hắn chẳng bao giờ nghĩ đến khái niệm đi ăn hàng bởi hắn cảm thấy món gì mẹ hắn nấu cũng ngon hơn ở hàng. Khách quan mà nói, có thể mẹ hắn nấu ăn không ngon bằng ở hàng, nhưng có một thứ gia vị trong món ăn của mẹ hắn mà không ở đâu có được, đó là tình cảm của một người mẹ, người vợ trong gia đình. Tuổi thơ của hắn cứ êm đềm trôi qua..
Thời gian trôi đi, bố mẹ hắn già, hắn và anh hắn lớn lên. Xã hội ngày một phát triển, gia đình hắn cũng đỡ nghèo hơn, cũng sẳm sửa được cái này cái nọ. Nhưng có lẽ định luật bảo toàn tổng quát là một chân lý: chả có cái gì tự dưng sinh ra, cũng chả có cái gì tự dưng mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Khi nhà hắn có thêm một số thứ cũng có nghĩa là một số thứ khác mất đi…
Từ lâu lắm rồi, hắn không được ăn món trứng bác nữa, hắn thực sự nhớ món đó. Mẹ hắn thì bận bịu với công việc, bữa cơm có ít thời jan để chuẩn bị hơn, và rất hiếm những bữa ăn mà nhà hắn có đủ bốn người. Cuối tuần nhà hắn vẫn nấu những món đặc biệt, nhưng hắn ko còn cảm thấy ngon như trước nữa..
Thế rồi hắn đi làm, có chút tiền, vênh vang khắp nơi. Cuối tuần thường hắn không ăn cơm nhà mà ra đường đi ăn với bạn. Chẳng phải vì bây giờ ngoài hàng người ta nấu ăn ngon hơn hồi xưa, mà chỉ bởi vì hắn không còn cảm thấy thứ gia vị tình cảm trong những món ăn ở nhà hắn nữa. Ra đường ăn, đối với hắn có lẽ là vạn bất đắc dĩ. Nhiều khi lúc ăn ở hàng, hắn cảm thấy cái món mà hắn đang ăn đậm đà hương vị của.. rơm, nhưng hắn vẫn ăn, chỉ vì món đó cho hắn năng lượng đủ để.. vật vờ.
Tự dưng hắn thèm lăng xăng rây bột, nhào bột, cán bột cho mẹ hắn làm bánh gối…
Bao giờ cho đến ngày xưa? Từ lâu hắn đã biết rằng câu trả lời cho câu hỏi này luôn là: Không bao giờ. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy nuối tiếc những gì ngày xưa hắn có.
Mọi sự so sánh đều khập khiễng, hắn không biết và cũng không muốn so sánh những thứ hiện hắn đang có với những thứ hắn đã từng có và đã mất đi, cái nào tốt hơn cái nào. Nhưng hắn thực sự cảm thấy nhớ thời thơ ấu, nhớ đến se lòng..
Ngả mình ra ghế, bỗng dưng hắn nhớ tới giai điệu của "Return to Innocent" - Egnima. Một giai điệu chẳng ăn nhập gì lắm với cảm xúc hiện tại của hắn, nhưng lòng hắn bỗng rưng rưng....