Có Những Niềm Đau

Biển Chết:::




Hắn đứng trườc ngôi biệt thự trên đường Trần Cao Vân, qua cánh cổng sắt nhìn vào trong hắn thấy căn nhà đẹp quá, nhưng cây kiểng được cắt tỉa tỉ mỉ, những chậu hoa đang khoe sắc, dưới cái nắng chói chang của thành phố nhưng nhìn vào trong hắn cảm thấy thật mát mẻ - Hắn đang lữơng lự không biết có nên bấm chuông gọi cửa hay là bỏ đi, bỗng có tiếng hỏi sau lưng :
- Cậu tìm ai đó ???
Hắn giật mình quay lại, một người đàn bà mặc quần đen áo bà ba tay xách chiếc giỏ đầy thức ăn đang đứng sau lưng hắn; Hắn vội lên tiếng :
- Thưa Dì! cháu đọc báo thấy ở đây cần người dạy kèm nên cháu đến xin việc
- Vậy cậu đợi chút nhen; Nói xong bà ta mở cổng bước vào rồi đóng cổng lại.
Hắn đứng đó nhìn quanh quẩn và trong lòng lo lắng không biết có được nhận hay không vì dạo này hắn túng quẩn quá, người anh tinh thần thường giúp đỡ hắn thì đang bị bịnh mà hắn thì không muôan làm phiền anh ấy cộng thêm sắp sửa đầu tháng đủ mọi thứ đều phải chi dùng, đang miên mam suy nghĩ thì tiếng người đàn bà lúc nãy vang lên :
- Mởi cậu vô đây
Nói xong bà mở hé cổng sắt cho hắn bước vào xong đóng cổng lại và đi trước, hắn bước theo sau và lễ phép hỏi :
- Thưa Dì! ở đây cần dạy kèm mấy người ạ
- À, nhà này có hai cô, cô hai đang học lớp 10, còn cô ba lớp tám, tui cũng không biết nữa, chút xíu cậu gặp bà chủ mà hỏi; giọng bà rất nhà quê nhưng trong giọng nói thật là hiền từ khiến hắn cũng bớt lo lắng
- Cậu ngồi đây đợi nghen, tui vô thưa bà chủ hay
Hắn " dạ" nhỏ rồi ngồi nép xuống chiếc ghế gần đó và đưa mắt nhìn quanh phòng khách thật là tráng lệ với đầy đủ tiện nghi của một gia đình giàu sang; chợt hắn nghe tiếng tằng hắng ở phiá cửa hông, hắn vội vàng đứng dậy và nhìn về hướng đó, hắn thấy một thiếu phụ mập mạp, da dẻ trắng hồng mặc bộ đồ xoa màu xanh thẳm đang bước ra, hắn vội cúi đầu chào :
- Thưa bà! cháu đến xin dạy kèm
Người đàn bà chưa thèm trả lời, bà từ từ đi đến và ngồi xuống chiếc ghế xa lông đối diện hắn và khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hắn khép nép ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, người đàn bà cũng chưa thèm lên tiếng chỉ chăm chú nhìn hắn như để nhận đánh giá một điều gì, trong ngôi nhà thật là yên lặng, hắn ngồi đó với những lo âu trong lòng vì không biết có được nhận hay không hay cũng như các chỗ khác khi hắn đến đều bị từ chối; Một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng :
- nhà cậu ở đâu ?
- Thưa bà! nhà cháu bên Phú Nhuận, hắn lễ phép trả lời
- Cậu học tới lớp mấy ???
- Thưa bà, cháu năm nay học lớp 12; Trả lời xong câu đó hắn chợt nhìn thấy ánh mắt bà ta lộ vẻ thất vọng nhưng chỉ trong thoáng chốc bà ấy hỏi lại hắn :
- Cậu mới lớp 12 thì làm sao dạy kèm nổi ???
Lòng tự ái của hắn nổi lên, lúc đó hắn quên hết tất cả những gì thiếu thốn đang chờ trước mắt hắn và hắn bình tĩnh trả lời :
- Thưa bà, cháu xin lỗi bà cho cháu được nói, vừa nói hắn vừa nhìn thẳng vào mặt ngưởi đàn bà, nhìn thấy ánh mắt hắn bà ta có vẻ bối rối và giọng dịu xuống :
- Được cậu cứ nói
- Thưa bà, theo cháu nghĩ, cháu hiện đang học lớp 12, những lớp nhỏ hơn cháu mới vừa học qua cho nên những môn học cháu đều cón nhớ, cháu có thể kèm các lớp nhỏ hơn cháu được, xin lỗi bà, cháu không dám quơ đũa cả nắm nhưng những người đang học Đại học hoặc tốt nghiệp Đại học rồi có khi họ không còn nhớ đến các môn học của các lớp nhỏ đâu trừ các Gíáo sư dạy chuyên nghiệp, cho nên cháu có thể khẳng định với bà là cháu có thể dạy kèm được - Hắn nói bằng giọng nói đầy tự tin.
Sau một lúc suy nghĩ, bà ta gật đầu và nói :
- Cậu nói vậy tôi nghe cũng có lý, như vậy đi, được rồi, tôi nhận cậu đến dạy kèm cho hai đứa con tôi, một đứa đang học lớp 10 một đứa lớp 8, vậy bắt đầu thứ hai tuần sau cậu đến dạy kèm cho tụi nó; Tui quyết định như vầy, cậu dạy tuần ba buổi thứ hai, tư, sáu, từ 6 giờ tới 8 giờ, lương tháng tôi trả đổ đồng hai đứa là 10.000 đồng một tháng, vậy cậu thấy sao; chưa dứt lời bà lại lên tiếng tiếp :
- Á mà tui nóí để cậu rõ nghen là dạy phải đúng giờ và không có được nghỉ ngang xương đó, nếu cậu đồng ý thì thứ hai tuấn sau bắt đầu
Lòng hắn bây giờ vừa mừng vừa lo, mừng vì hắn đã kiếm được chỗ làm nhưng hắn lo là một tháng chỉ có 10.000 đồng bạc làm sao đủ chi phí; tuy nhiên trong lòng hắn tự nhủ " thôi rán chịu" còn những ngày còn lại hắn sẽ cố gắng tìm thêm công việc khác nên hắn vội trả lời :
- Thưa bà, cháu xin nghe lời bà
- Như vậy được rồi; rồi bà lên giọng :
- Dì Hai đâu? ra mở cổng cho cẩu về
Hắn vội đứng lên
- Thưa bà cháu về
Rồi lững thững bước ra đường


Phần 2 :

Trong căn nhà nhỏ bên hông chợ Phú Nhuận, khi tên đàn em đưa hắn vào thì cuộc họp cũng vừa chấm dứt, ngồi quanh bên giường là 5 tên đàn em thân tín. Đại ca là một thanh niên khoảng 28 tuổi, tướng cao lớn, mặc dù còn đang bịnh nhưng nhìn phong độ anh rất đẹp trai, anh đang nằm trên giường và với giọng nói thật trầm ấm :
- Như vậy là xong, các chú còn thắc mắc gì không ???
- Thưa không Đại ca; cả năm cái miệng cùng lên tiếng
- OK, tốt, các chú cứ thế mà làm; giọng anh ra lệnh một cách dứt khoát và ngước nhìn hắn, anh đưa tay lên vẫy
- chú lại đây, sao đến trễ vậy ???
- Thưa Đại ca; hắn vội lên tiếng nhưng chưa dứt lời đã bị anh ngắt lời :
- Anh đã nói với chú bao nhiêu lần, anh là Đại ca tụi nó chứ không phải là chú, chú cứ gọi anh là anh, chú có hiểu không ?
- Thưa anh em hiểu !!!
- chú ngồi xuống đây
- Vâng, thưa anh; vừa trả lời hắn vửa ngồi xuống bên cạnh người thanh niên
Giọng anh vẫn đầm ấm :
- Dạo này chú ra sao? có cố gắng học hành không ?
- Thưa anh có ạ!
- Hôm nay chú có bận gì không ?
- Thưa anh không ạ!
- chú ở lại đây với anh nhé? và anh quay qua hỏi
- còn các chú xong rồi biến đi chứ ???
Năm thanh niên vội vàng trả lời :
- Dạ Dại ca; và lục tục kéo nhau ra cửa nhưng anh đã nói với theo :
- À Dũng nè !!!
- Thưa Đại ca, người thanh niên tên Dũng vội vàng quay lại đền bên giường
- Đại ca còn điều gì căn dặn ???
- chú cho đứa nào mang đến đấy một két bia và đồ ăn nhé
- Dạ Đại ca, Dũng trả lời và bước ra cửa

Bây giờ trong ngôi nhà chỉ còn anh và hắn, giọng anh vẫn hiền từ :
- chú có giận anh không ?
- thưa anh không ạ!!!
- Hôm đó anh quá nóng nên đã đánh chú một bạt tay, sau anh nghĩ lại chú làm vậy mà đúng, vì nếu hôm đó chú theo lệnh anh mà xử phạt tụi nó thì nay anh đã bị hao hụt nhân lực rồi, mà có khi tụi nó cũng không phục nữa, tụi nó bây giờ kính trọng anh và thương chú lắm
Anh nói đến đó thì có hai tên đàn em kệ nệ khiêng vào một két bia 33 và mấy bịch thức ăn, chúng bầy ra bàn và lặng lẽ rút lui
Anh ngồi dậy và nói với hắn :
- Đêm nay chú ở đây và uống với anh nhé
- Vâng! thưa anh
Hai người ngồi bên bàn bắt đầu ăn uống, trong lúc ăn với giọng nghiêm nghị anh lên tiếng :
- Tại sao tháng rồi chú không đến Dũng lấy tiền đóng tiền trường ???
Hắn cuí đầu nhỏ nhẹ đáp :
- Thưa anh, em thấy anh đang bịnh mà phải còn nuôi đàn em nữa nên em không dám làm phiến anh
Người thanh niên uống một ngụm nhỏ bia rồi giọng anh trầm xuống như những lời tâm sự :
- Trong đám anh em, anh thương chú nhất, tụi nó là thứ vai u thịt bắp chuyên môn đánh đấm thì xài được nhưng nói đến đi học thì đứa nào đứa nẫy dẫy nẩy lên, duy chỉ có chú, anh biết chỉ có chú là còn học được cho nên anh đã dặn tụi nó là hàng tháng phải chu cấp cho chú đầy đủ, anh hy vọng mai sau chú sẽ không đi vào con đường của anh đang đi, chú có hiểu không ???
- Thưa anh! em hiểu
- Tháng rồi chú lấy tiền đâu mà sống ???
- Thưa anh, em mới tìm được chỗ dạy kèm
Ánh mắt anh chợt vui lên và anh quàng tay qua vai hắn nhỏ nhẹ
- Đi làm Thầy gíáo rồi à? vậy cũng tốt, vừa học vừa ôn lại được những bài cũ, chú dạy ở đâu? lương lậu thế nào?
Hắn vội vàng trình bày :
- Thưa anh, em dạy kèm hai cô gái tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng trên đường Trần Cao Vân, hắn không dám nói tới lương, nhưng anh đã hỏi lại :
- Người ta trả lương thế nào ?
Bất đắc dĩ hắn phải trả lời :
- Thưa anh, họ trả 10.000 đồng một tháng
Vừa nghe đến đó anh tỏ vẻ bất bình mặt cau lại với tiếng chửi thề
- Thât là bóc lột, có 10.000 đồng một tháng sao???
Hắn vội an ủi anh :
- Thưa anh, như vậy cũng là tốt rồi anh ạ, em chỉ mới học lớp 12 thôi chứ đâu phải Đại học mà đòi lương cao, với lại công việc cũng nhẹ nhàng cộng thêm em vừa dạy vừa ôn lại bài của mình nữa đồng thời cũng bớt được gánh nặng của anh
Nghe đến đó mặt anh vui lại, vừa vỗ vỗ vào vai hắn vừa cười vừa nói :
- chú nói vậy anh cũng an tâm, tuy nhiên 10.000 đồng không đủ đậu đến đâu, mỗi tháng chú phải đến Dũng nhận tiền thêm chú hiểu không ???
- Thưa anh! em hiểu, anh thương em qúa

Phần 3 :

Mỗi tuần ba buổi, hắn đều đến dạy kèm cho hai cô gái, hắn đến rất đúng giờ mặc dù có khi trời mưa tầm tã, những buổi đầu hắn còn ngượng ngập vì khung cảnh gia đình hai cô gái giàu sang quá; Tuy nhiên vì là tuổi trẻ chỉ xê xít nhau có vài tuổi nên hắn và hai cô gái cũng dễ hoà đồng và mau thân nhau hơn; Lúc đầu hai cô gọi hắn bằng "Thầy" xưng "Em" như những học sinh trong lớp nhưng sau dạn dĩ dần hắn liền đề nghị hai cô cứ xem hắn như một người anh và sau đó tiếng "Anh Em" thân mật đã vang lên, thêm vào đó Dì Hai người làm cũng qúi mến hắn, hắn nghĩ chắc cảnh nghèo với nhau nên Dì dễ thông cảm và trong những buổi hắn đến dạy thì Dì Hai cũng chiếu cố đến hắn tận tình, khi thì ly nước cam, lúc ly nước chanh nên hắn rất cảm động và mang ơn Dì vô cùng.
Hôm nay, chiều thứ sáu, mọi ngày cũng như một ngày, chưa đến 6 giờ chiều hắn đã có mặt tại nhà hai cô - vừa bước chân vào cửa, cô chị đã chạy ra với giọng vui vẻ :
- Anh đã tới! hôm nay anhkhỏi phải dạy vì tụi em sửa soạn đi Vũng Tàu đây; và với giọng liếng thoắng cô tiếp :
- Anh đi với tụi em nha ???
- Làm sao anh đi được??? lỡ Mẹ em biết được ???
- Mẹ em ngày mai mới ra chung với gia đình Dì Ba
- Nhưng anh không mang theo quần áo - Hắn thoái thác
- Để em nói Bác Tài ghé ngang nhà anh
Hình như đã có chuẩn bị sẵn nên vừa nói nàng vừa nắm tay hắn kéo chạy về phía nhà xe và cũng đồng thời không để cho hắn có thì giờ từ chối; Đến nơi, hắn đã thấy Bác tài xế ngồi bên tay lái, phía bên kia là Phượng, em nàng, nàng mở cửa sau đẩy hắn lên xong vừa lên theo chưa kịp đóng cửa xe đã hối bác tài :
- Chạy đi Bác ơi! trễ rồi
Chiếc xe Renault 9 từ từ lăn bánh ra cổng, đến ngoài đường lớn nàng lại lên tiếng :
- Bác ơi! chạy qua Phú Nhuận cho ảnh lấy đồ nghen Bác
Không biết bác tài xế có trả lời không nhưng chiếc xe bỗng đổi hướng chạy lên Công Trường Con Rùa quẹo trái ra đường Hai Bà Trưng, qua Tân Định, Cầu Kiệu và dừng trước chợ Phú Nhuận; hắn vội nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy lẹ vào nhà, hắn lấy một bộ đồ và cái quấn tắm bỏ vào túi xách rồi vội vàng chạy ra nhảy lên xe - Trong lúc đó hắn không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi háo hức hân hoan.
Xe quẹo phải ở ngã tư Phú Nhuận theo đường Chi Lăng qua chợ Bà Chiểu để ra Hàng Xanh, qua khỏi ngã tư Hàng Xanh xe bắt đầu tăng tốc độ, ngồi trong xe hắn thấy cảnh vật về chiều đang chạy thụt lùi về phía sau hắn, nàng bậy giờ mới lên tiếng và hai chị em cười đùa vui vẻ vì có lẽ đây là lầy đầu hai chị em được đi riêng mà không có người lớn. Hắn vẫn ngồi im lặng, trong lòng bây giờ mới bắt đầu lo sợ vì dám đi như thế này, nếu mẹ nàng biết được thì hắn sẽ bị mất việc. Hai chị em vẫn vô tư cười đùa với nhau nhưng bỗng nàng vụt quay đầu lại hỏi hắn :
- sao anh làm thinh hoài vậy ?
Hắn nói thật lòng mình
- Anh đang sợ mẹ em biết được
Nàng như hiểu được tâm sự của hắn nên vội trấn an :
- không sao đâu anh, bác tài không nói, Phượng nó cũng không nói thì làm sao mẹ biết được? anh biết không? đêm nay là đêm rằm cho nên em muốn ngắm biển đêm trong ánh trăng, em và Phượng năn nỉ mãi mẹ mới đồng ý cho đi trước, đáng lý tụi em đi từ lúc trưa lận nhưng em cứ làm bộ lần chần hoài để đợi anh tới và rủ anh cùng đi đó
Rồi như muốn xóa tan cái không khí nặng nề nàng bắt đầu kể chuyện ở trường có cô em phụ họa, hai chị em cứ như đôi chim ríu rít mãi cho đến khi xe đến Vũng Tàu; xe vòng qua bãi trước theo đường núi về bãi sau, khi đến nửa đường bãi sau là bãi dứa bác tài cho xe chạy lên một đường tráng xi măng trên đó có ngôi nhà nghỉ mát của gia đình nàng
Đến nơi, trời cũng bắt đầu tối, ánh trăng thượng tuần đã từ từ nhô lên ở cuối chân trời trong làn nước bạc, nàng vội vàng nắm tay hắn kéo hắn chạy xuống bãi biển, vừa chạy nàng vừa gọi vọng lại :
- Phượng ơi! có muốn tắm thì xuống nhanh lên

Hắn ngồi trên một mỏm đá nhìn hai chị em đang đùa giỡn với làn nước biển đêm dưới ánh trăng, khung cảnh thật đẹp, thật lung linh và mờ ảo. - Đã lâu hắn đã ngờ ngợ mỗi khi nhìn vào mắt nàng, cặp mắt ấy không còn tinh nghịch trẻ thơ như xưa mà nó toát lên một vẻ đầm ấm dịu dàng mỗi khi nàng nhìn hắn; Người ta nói "Cặp mắt là cửa sổ của tâm hồn", mặc dù hắn còn trẻ nhưng mỗi khi nhìn vào cặp mắt ấy hắn cũng có thể thấu hiểu nàng muốn nói gì; tuy nhiên hắn đã cố gìm lòng xuống và thầm nhủ giữa nàng và hắn có một khoảng cách giai cấp quá xa, cho nên mỗi khi nhớ về nàng hắn lại hát nho nhỏ bài hát :

" Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan ......"

- Anh ơi! xuống tắm với tụi em đi
Tiếng nàng vặng vẳng từ ngoài xa theo làn gió biển đưa vào
Hắn tự nghĩ đã ra đền đây rồi và trong biển đêm nay thật đẹp cho nên hắn đứng lên cởi bỏ quần áo rồi nhảy khỏi mõm đá và hoà vào dòng nước biển nhưng hắn chỉ lội ở phía xa chứ không dám đến gần hai chị em nàng.
Một lúc sau, Phượng cô em nàng than lạnh đòi về trước, đợi Phượng đã đi lên hết dốc đá nàng từ từ bơi về hướng của hắn
- Sao anh không lại tắm chung với tụi em? tiếng nàng trong vắt trong biển đêm
- Anh sợ!!! hắn trả lời
- Anh sợ gì ???
- Anh sợ biển sẽ ghen với anh, giọng hắn tinh nghịch
Tiếng nàng phá lên cười trong như thủy tinh trong đêm biển vắng.
Rồi bỗng như một bình hơi nén đã lâu ngày, bây giờ nó không còn chưá nổi hơi nữa cho nên bất thình lình nàng nhoài người phóng về hướng hắn, hai tay nàng ôm lấy cổ hắn và môi nàng đã tìm đến môi hắn tự bao giờ
Tất cả như òa vỡ trong khoảng khắc, hắn không còn biết mình là ai, cái ranh giới giữa nàng và hắn đã bị phá bỏ, vũ trụ như ngừng lại, gió ngưng thổi, sóng biển ngừng nhấp nhô để chỉ còn hai tâm hồn đang quyện chặt với nhau trong những lời yêu thương bất tận.....

Phần 4:

Chưa bước chân vào tới cửa, hắn đã nghe tiếng đàn anh giọng giận dữ :
- Anh đã dặn các chú nhiều lần phải trông chừng và dạy bảo tụi nó, người ta nghèo mới phải đi buôn gánh bán bưng, mình đã không giúp đỡ hay bảo vệ cho người ta lại còn đi ăn quỵt và đòi người ta phải đóng hụi chết nữa, các chú có còn là người không ???
Hắn vội vàng bước vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên là dưới nền gạch có một tên đàn em mặt mày bầm tím đang qùi ở đó, đứng chung quanh vẫn là 5 đàn em thân tín của anh, hắn nhận thấy sắc mặt anh rất giận dữ; Hắn vội lên tiếng :
- Thưa anh!!!
Nhìn thấy hắn gương mặt anh dịu xuống và giọng anh bình tĩnh trở lại :
- chú vào đây
- Dạ!!! hắn bước đến đứng cạnh bên anh
- chú biết chuyện này chưa ???
- Thưa anh, em cũng mới vừa biết
- chú nghĩ thế nào ???
- Thưa anh, em không dám ...
Anh nhẹ nhàng vỗ vai hắn và với giọng thân thiết :
- chú cứ nói
Trong lúc này hắn trở thành Quan tòa bất đắc dĩ, nếu hắn vội vàng kết tội thì chắc chắn tên đàn em này sẽ bị xử theo luật giang hồ là bị cắt gân chân, còn nếu lên tiếng binh vực thì hắn sợ anh sẽ phật lòng, hắn phân vân suy nghĩ.
Hắn biết trong con người anh rất tình cảm, dưới tay anh có rất nhiều đàn em và anh thương họ như chính bản thân anh, anh mồ côi mẹ, ba anh đi bước nữa và trong cái cảnh "mẹ ghẻ con chồng" anh không thể sống nổi cho nên anh đã bỏ nhà lăn lóc chợ đời, đầu tiên cũng chỉ là một tên tép riu không tên tuổi, từ từ anh đã ngoi lên để bây giờ hùng cứ một phương, tánh anh rất ghét ỷ mạnh hiếp yếu và bạc đãi những người nghèo; đang suy nghĩ thì tiếng anh lại vang lên :
- chú nghĩ thế nào ? cứ nói
- Thưa anh, (bây gờ hắn đang làm Công tố viên buộc tội), xét về mặt đạo lý giang hồ và những điều do anh qui định thì chú ấy có tội rất nặng, dám coi thường luật lệ của anh (hắn muốn vuốt ve tự ái của anh), nội cái tội coi thường luật lệ của anh cũng đủ để xử phạt rồi thưa anh, tội của chú ấy đã rành rành bây giờ em không cần kể ra nữa vì ai cũng đều biết nhưng thưa anh, nói đến cái tội thì cũng nên nói sơ qua cái công của chú ấy (hắn bây giờ biến thành Luật sư bào chữa), chú ấy là một đàn em trung tín, rất là gan dạ, từ ngày về với anh chú ấy chưa hề phạm lỗi lầm, trong tất cả công việc anh giao chú ấy làm rất xông xáo và không hề bê trễ, cộng thêm vào nữa thưa anh, chú ấy còn một mẹ già và chú là con người rất có hiếu, tất cả tiền bạc làm ra chú đều mang về cho mẹ (hắn nhấn mạnh ở đây như để khơi dậy tình cảm của anh) thưa anh, theo em nghĩ cũng vì muốn phụng dưỡng mẹ già được tốt hơn cho nên trong một phút chốc chú đã gây nên lỗi lầm, thưa anh! theo em nghĩ anh nên tha cho chú ấy lần này và cho chú ấy một cơ hội để sửa sai, nếu bây giờ anh quyết định xử chú ấy đúng luật thì em cũng không dám phản đối, nhưng thưa anh! chú ấy còn mẹ già lấy ai chăm sóc (vừa nói hắn vừa để ý sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, hắn thấy trong đôi mắt ấy đã ánh lên những dòng nước mắt, hắn biết hắn đã thành công khi thuyết phục được anh để cứu lấy một đàn em), cho nên, thưa anh, anh nên suy nghĩ lại tha tội cho chú ấy....!!!
Nói đến đấy hắn im lặng, trong gian nhà bây giờ cũng hoàn toàn im lặng, một sự im lặng đáng sợ hay dễ chịu hắn cũng không biết
- Các chú, có đúng như vậy không ???
Anh lên tiếng phá tan đi cái im lặng trong gian nhà và giờ đây giọng của anh cũng đầm ấm trở lại
- Thưa Đại ca đúng ạ!!! bao nhiêu cái miệng đang có trong gian nhà đều đồng thanh đáp
- Thôi được, mấy chú dẫn hắn ra ngoài và nhớ từ nay phải cận thận hơn, còn Dũng! chú xem mình còn tiền thì chu cấp cho nó thêm để nuôi mẹ nghe không ???
- Dạ thưa Đại ca!!!
Nói xong cả bọn vội vàng rút ra ngoài, bây giờ anh mới thân mật đưa tay choàng qua vai hắn và hai anh em bước đến bên bàn ngồi xuống; Rồi giọng nửa đùa nửa thật anh nói :
- Sau này chú nên đi học luật thì tốt lắm
Hắn còn đang bối rối thì anh tiếp :
- Dạo này chú vui vẻ lắm phải không? có tình yêu rồi chứ gì? nhìn vào mắt chú anh thấy cả một trời hạnh phúc, thế nào, có phải cô bé mà chú dạy kèm không? bây giờ hết làm thầy trò rồi chứ gì, anh nói luôn một hơi không để hắn trả lời
- Anh cũng mừng cho chú, nhưng mà cũng nên cẩn thận đấy vì nhà cô ta quá giàu
- Thưa anh em hiểu
Bỗng giọng anh thoáng trầm buồn :
- Chắc anh phải tìm cách về nhà một lần, anh nhớ em của anh lắm, nghe nói nó sống cũng không được vui vẻ
- Nhưng thôi, bỏ chuyện đó đi, chú có rảnh thì đi với anh xuống Sài Gòn mình lai rai tâm sự; Vừa nói anh vừa đứng dậy lôi hắn theo
Trên chiếc xe Honda 67 hai anh em nhắm thẳng hướng Sài Gòn


Phần kết :

Trong một góc tối của Vũ trường có một thanh niên ngồi một mình bên cái bàn nhỏ trên đó là một chai wishky đã cạn hơn nửa và chung quanh mịt mù khói thuốc, nhìn kỹ chính là hắn, phải chính hắn đang tìm quên trong men rượu và khói thuốc: Hắn đang buồn??? có chuyện gì đã xảy ra cho hắn khi hắn đang có một tình yêu cộng với một tình thương??? Hãy dõi theo dòng tâm sự của hắn :

Cuộc tình của hắn và nàng cứ êm đềm trôi qua trong sự trợ giúp của ba người - Dì Hai thì làm cánh én, mỗi buổi sáng đi chợ dì mang đến cho hắn những dòng thương nhớ của nàng và mang về cho nàng nỗi niềm riêng của hắn; Phượng, em nàng thì luôn đi chung với chị mỗi khi hai đứa hẹn hò mà bác tài xế làm trung gian đưa đón.

Hơn 2 năm, với gần cả ngàn ngày hắn ngụp lặn trong hạnh phúc. Giờ hắn đã vào Đại học và theo lời anh hắn theo phân khoa Luật, còn nàng cũng vừa xong lớp 12. Hắn tưởng mùa hè này sẽ là mùa êm đẹp nhưng không ngờ đã hơn tháng qua hắn đã không nhận được tin nàng, hàng ngày hắn vẫn đón nơi chỗ cũ nhưng bóng Dì Hai cũng chẳng thấy đâu, hắn đến nơi hẹn với nàng để chờ cả buổi nhưng bóng nàng vẫn biền biệt, cộng thêm một nỗi đau tâm hồn là hắn đã vĩnh viễn mất đi người anh tinh thần mà hắn yêu kính chỉ vỉ trong một đêm quá nhớ người em gái đang chịu nhiều đau khổ, anh đã trở về nhà và trong khi leo qua tường rào để vào thăm em, anh đã bị một đội tuần tra bắt gặp và một viên đạn vô tình đã cướp mất anh đi.....Hắn có trở lại căn nhà cũ của nàng nhưng giờ đây đã đổi chủ, hắn không biết gia đình nàng đã dọn đi đâu??? Rồi sáng nay hắn vô tình gặp lại được Dì Hai, người cho biết Ba của nàng là dân chạy áp phe, mấy lúc gần đây bị đổ bể, vì sợ tội nên dự định trốn đi xa trong lúc đó có một Hoa kiều trong Chợ Lớn đã lo lót làm giấy tờ để gia đình nàng xuất ngoại với một điều kiện là phải gả nàng cho hắn ta và giờ đây gia đình nàng đang sống ở nước ngoài và vừa rồi nàng đã bước lên xe hoa .....

Và giờ đây hắn cỏn lại những gì????giờ chỉ có những niềm đau trong hắn

Trên sân khấu người nam ca sĩ đang thổn thức
"Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan ........."

bienchet viết xong ngày 28 tháng 6 năm 2002
tại Houston - Texas - USA