-
(¯`Raindrop´¯)
Bảy sắc cầu vòng
Ngày xửa, ngày xưa có một lần những màu sắc trong vũ trụ vùng lên tranh chấp quyền lực. Chúng cãi nhau, cố chứng minh mình là quan trọng nhất, đẹp đẽ nhất, và được yêu thích nhất trong hệ màu sắc tồn tại trên thế gian này.
Màu xanh lá cây giành quyền nói trước: “Hiển nhiên ta là màu quan trọng nhất. Ta là đại diện của cuộc sống và hình ảnh của hy vọng. Tất cả thiên nhiên đều có màu đồng nhất của ta. Thiếu ta, các sinh vật trên trái đất sẽ chết. Hãy nhìn xung quanh các ngươi kìa, đâu đâu không thấy ta!”
Màu xanh da trời cũng chẳng chịu thua: “Cái nhìn của ngươi thật nông cạn. Ngươi chỉ nhìn thấy những gì thấp ngang tầm mắt mà quên rằng trên bầu trời còn có màu xanh kỳ diệu của ta và xa thật xa, ta cũng là biển cả. Nên nhớ ngàn năm nay nước là mạch sống của loài người và trời cao tạo nên không gian, che chở cho nhân lọai. Không có ta, các ngươi chẳng là gì!”
Màu vàng cười mỉa mai: “Tất cả các ngươi đều vô lý. Chính ta mới là người đem đến niềm vui, hạnh phúc và sự ấm áp cho hành tinh này. Ta là mặt trời! Ta cũng là mặt trăng. Và các tinh tú trên cao cũng có ánh sáng thần kỳ của ta. Thiếu ta, cuộc sống sẽ buồn tẻ và vô vị”.
Màu cam cũng không chịu thiệt thòi: “Hãy nhìn lại đi, ta mới chính là sự sống và sức mạnh. Loài người có thể không nhìn thấy ta ở khắp mọi nơi vì ta lại đại diện cho sự sang trọng và cao quý. Thiếu vắng ta, các ngươi sẽ không sống nổi. Ta đem đến cảnh đẹp rực rỡ cho bình minh và hoàng hôn. Bên cạnh sắc đẹp của ta, tất cả những màu sắc các ngươi sẽ bị bỏ quên và lu mờ”.
Không thể chịu đựng được nữa, màu đỏ bật dậy: “Ta là hoàng đế màu sắc. Ta thống trị tất cả. Ta là máu, là sự sống. Ta cũng là sự nguy hiểm và can đảm. Không có ta, trái đất này sẽ đơn điệu và cô độc như mặt trăng ngàn năm chẳng một bóng người. Ta là tình yêu và nỗi đam mê”.
Màu tím ưỡn mình lên tiếng: “Chính ta mới đáng được tôn vinh và thần phục. Màu tím là màu của hoàng tộc và quyền uy. Các vua chúa, các nhà lãnh đạo luôn chọn ta là biểu tượng cho quyền lực và trí tuệ. Mọi người triều bái ta, lắng nghe và tuân lệnh ta”.
Cuối cùng bằng một giọng nói chậm rãi nhưng đầy tính thuyết phục, màu chàm tự khẳng định mình: “Hãy nghĩ về ta, màu sắc của sự im lặng. Có thể các ngươi đã bỏ quên và không chú ý đến sự tồn tại của ta, nhưng thiếu ta, tất cả các ngươi chỉ có cái dáng vẻ bên ngoài. Ta là hiện thân của suy tưởng, lương tâm, là sâu thẳm trong ý nghĩ. Tất cả các ngươi đều cần ta để soi lại mình, để cân bằng cuộc sống và bình an trong tâm tưởng”.
Đến đây thì tất cả các màu sắc đã cùng nổi dậy, cố dùng miệng lưỡi để đánh bại các địch thủ của mình. Mỗi màu đều tự tôn vinh mình là vua. Tiếng cãi vả, lấn át giọng nói của nhau vang lên, to dần, và to dần. Bất thình lình có tiếng sấm sét và từ trên trời rất cao, một vệt sáng rơi ngang làm chói loà các màu sắc nhỏ nhen giờ đây đang nhắm nghiền đôi mắt sợ sệt. Mưa từ đâu chợt đến. Bắt đầu bằng những giọt nhỏ, sau đó lớn dần, lớn dần, và rơi như trút nước. Tất cả các màu sắc co rúm người. Chúng xích lại gần nhau, nép vào những màu sắc bên cạnh, cố tìm cho mình chút che chở và hơi ấm đồng cảm.
Từ trên cao, tiếng mưa thì thầm: “Những màu sắc khờ dại các ngươi. Các ngươi đã cố chứng minh điều gì? Tại sao phải ra vẻ ta đây là quan trọng nhất. Chẳng lẻ các ngươi quên rằng, mỗi người trong các ngươi đều có một giá trị như nhau, đều được tạo ra để phục vụ đời sống con người, để góp phần tôn vinh thế giới muôn màu, muôn vẻ. Tại sao không cùng nắm tay nhau và đến với nhau trong hoà bình”.
Các màu sắc thèn thẹn tìm bàn tay nhau!
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules