KHÔNG GƯỢNG NỮA



Tổng giám đốc một công ty lớn nọ hết sức hăng hái, nhận được nhiều lời đánh giá tốt, nhưng rất tiếc ông ta có một tật xấu, là cứ mỗi tuần khi vào văn phòng của tổng cán sự để nghe báo cáo vắn tắt, thì nhịn không được nên tháo dạ, làm cho bản thân mình khó vị tình.

Tổng cán sự trưởng là người dễ tính kiến nghị ông ta nên đi bác sĩ khoa trực tràng để khám. Tuần thứ hai báo cáo vắn tắt sắp đến rồi, ông ta sau khi vào văn phòng của tổng cán sự thì quần lại phát ra mùi hôi.

- “Ông không có đi bác sĩ khám à ?”

- “Không, ông ta không ở trong bệnh viện nên tôi đi gặp nhà tâm lý. Tôi không có chuyện gì xảy ra, bây giờ tôi không cảm thấy gượng nữa.”


(Trích: Bài ca của loài ếch)

Suy tư:

Bệnh thuộc về đường ruột thì nhất định là phải đi khoa trực tràng để khám bệnh và chữa, chứ dứt khoát là không phải đi bác sĩ tâm lý để chữa bệnh. Điều đáng nói ở đây là ngài tổng giám đốc vị tự ái, vì sĩ diện của mình mà chối bỏ cái thực tại bệnh hoạn của mình mà không đi chữa bệnh.

Có một vài người Ki-tô hữu được gọi là đạo đức rất ít khi đi xưng tội với cha sở của mình, lý do dễ hiểu là họ cảm thấy mình không có tội gì cả, và quan trọng nhất là họ không có khiêm tốn đủ để đi xưng tội với cha sở của mình, mà điều kiện quan trọng để được Chúa tha tội thì ngoài đức tin ra, thì cần phải lòng khiêm tốn xưng thú tội mình với linh mục. Có tội trọng mà không đi xưng tội với linh mục là bác sĩ của linh hồn, nhưng lại đi nghe những lời khuyên bảo “kinh nghiệm” của những người “đạo đức” khác chỉ cần ăn năn tội thì Chúa tha, thì chắc chắn rằng tội vẫn cứ tội, và có khi nặng thêm chữa không kịp.

Can đảm biết mình có những khuyết điểm xấu để mà sửa đổi, thì sẽ không thấy gượng gùng khi đi xưng tội với cha sở của mình, hoặc bất cứ linh mục nào, dù linh mục đó là con em của mình.v.v...

Khiêm tốn là ở đó vậy.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.