Mẫu Mực Tuyệt Hảo Về Tình Yêu Ðôi Lứa -- Tấm Gương của Sư Phụ
Do sư tỷ đồng tu Ling Gao, Illinois, Hoa Kỳ (Nguyên văn tiếng Anh)
Tôi thọ Tâm Ấn năm 1995 và giữ đời sống tu hành và độc thân được 5 năm. Trong thời gian đó, cuộc sống tôi rất giản dị, chỉ có học và tu. Ngoài việc học, tôi bỏ tất cả thời giờ rảnh rỗi để tham khảo giáo lý Sư Phụ, thiền định, tham dự cộng tu và đi gặp Sư Phụ bất cứ khi nào có khả năng. Tôi cảm thấy mình tiến bộ và phát triển nhanh chóng, và tôi là một đồng tu Quán Âm sung sướng, độc thân, vô tư lự. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình, và thật tình, cũng không hề tưởng tượng rằng trong tương lai mình sẽ lấy chồng.
Tuy nhiên, trong năm 2000, vào một ngày không dự tính, tôi bất ngờ gặp người chồng tương lai của tôi trên đường đi tới một buổi phỏng vấn việc làm. Có thể nói đây là tiếng sét ái tình. Nhưng đối với tôi, đây là một cuộc gặp lại người tình cũ thì đúng hơn. Chúng tôi cảm thấy hợp nhau tức khắc, lấy nhau sau sáu tháng, và sau đó có con. Dù hôn nhân của tôi xảy ra thật bất ngờ, nhưng tôi không phải là thiếu chuẩn bị. Trong tận cùng tâm khảm, tôi biết rằng đây là con đường tôi đã chọn cho cuộc đời mình: thành công trong cả hai lãnh vực đời và đạo. Tôi muốn thử đẳng cấp tâm linh của mình trong cuộc sống thế tục, và áp dụng trí huệ và hạnh phúc đạt được trong việc tu hành vào đời sống hằng ngày, xem tôi có thể biến nó thành "thiên đàng" được không.
Chồng tôi không phải là đồng tu, và cũng không thể nói rằng anh hoàn toàn ủng hộ tôi trong việc tu hành. Nhưng anh tôn trọng tín ngưỡng của tôi, chấp nhận việc tôi tu hành, đủ cho tôi được tự do tiếp tục con đường đạo. Tôi cũng chu toàn bổn phận của mình, đôi khi bỏ cộng tu để đi thăm cha mẹ chồng với anh vào những ngày nghỉ cuối tuần. Thỉnh thoảng, tôi cũng đi nhà thờ với chồng cho anh biết tôi hoàn toàn kính ngưỡng Giê-Su Ki-Tô, dù tôi không phải là người Thiên Chúa Giáo. Tôi cũng đối xử tốt với bạn bè của chồng tôi mỗi khi họ đến thăm, cho anh thấy tôi không chống đối sự giao tiếp với người ngoài, dù rằng bạn của tôi hầu hết đều là đồng tu.
Từ khi lập gia đình, tôi đã xem đời sống thế tục và việc tu hành quan trọng như nhau. Thật ra, tôi thấy rằng mình cần phải chú ý đồng đều cả hai để mọi việc trôi chảy, tốt đẹp hơn. Tu pháp Quán Âm cho tôi niềm hạnh phúc và hứng khởi bất tận bên trong, do đó đã tạo nên ảnh hưởng tốt và làm đẹp thêm hạnh phúc hôn nhân. Mối tình sâu đậm của vợ chồng tôi đã khiến tôi cảm thấy yên tâm tu hành. Tuy nhiên tôi biết rằng nếu chỉ tập trung vào một khía cạnh cuộc đời, tôi sẽ dần dần làm hỏng cả hai.
Nếu biết điều hành hai phương diện tâm linh và thế tục trong cùng một lúc, chúng ta sẽ không có trở ngại gì cả giữa hôn nhân và tu hành. Tu hành nhất tâm bất loạn trở thành một việc giản dị, nhưng trong phạm vi hôn nhân cần phải có thêm một vài phẩm tính, như khả năng giao tế, làm việc nhà nhanh chóng, biết sống thơ mộng v.v... Thật ra, Sư Phụ đã dạy chúng ta mọi chi tiết để đạt được những khả năng này trong các bài thuyết giảng của Ngài.
Tuy nhiên, tôi học hỏi từ tấm gương sống của Sư Phụ nhiều hơn là từ những lời giảng. Sư Phụ không bao giờ che dấu giọt lệ, tiếng cười; Ngài ôm người khác để bày tỏ lòng thương mến, cho chúng ta biết rõ những gì Ngài thích hoặc không thích, và luôn luôn ăn mặc xinh đẹp để làm vui mắt chúng ta. Ngài không bao giờ nói: "Tôi bỏ cuộc" và không bao giờ bỏ rơi chúng ta một mình ở đời này, dù cho hoàn cảnh của Ngài có khó đến đâu. Cách Ngài đối xử với đệ tử, trong tình thương và kiên nhẫn, cho chúng ta một tấm gương tuyệt hảo để biết cách đối xử với người bạn đời mình.
131