Một thói quen



Đó là một thói quen được “nhen nhóm” từ những năm tôi ở tuổi 20. Vâng, tôi chỉ dám gọi đó là một “thói quen” riêng mà thôi! Tôi thường tự nhủ: “Cầu nguyện không cần đọc kinh, cũng có thể là đọc kinh hoặc không đọc kinh, nhưng đọc kinh chưa hẳn là cầu nguyện”. Vì giáo lý dạy: “Cầu nguyện là hướng tâm hồn lên và tâm sự với Chúa”. Rất đơn giản! Cầu nguyện có thể được thực hiện bất kỳ nơi nào hoặc lúc nào…
Những tháng ngày đó tôi sống ở một vùng quê nghèo, điện cũng không có. Tôi thường nói đùa: “Tối tăm như vậy thì lên Thiên đàng cũng không biết lối, xuống Hỏa ngục cũng chẳng biết đường”. Công việc chỉ là sáng ra ruộng, chiều lên nương. Công việc nhà nông có lúc “tối mặt”, có lúc “chơi dài”. Không hẳn là đạo đức hay thánh thiện gì, nhưng sáng vẫn dậy sớm đi lễ hằng ngày, chiều thì lại đến nhà thờ lần hạt hoặc chầu Thánh Thể. Tối lại tìm vui qua việc tập hát ca đoàn. Chưa hẳn ý thức nhưng rảnh cũng chẳng biết làm gì hơn. Thôi thì cũng là thói quen tốt!
Vô tri bất mộ. Làm riết thành quen và thấy… ham. Bây giờ chỉ còn là “ký ức thánh ca”, có lúc chợt thấy nhớ, chợt thấy “trống vắng”. Nhưng hoàn cảnh bây giờ không “cho phép” nữa.
Thời đó còn tuổi thanh niên sung sức nên làm gì cũng chỉ là “chuyện nhỏ”, không tính toán gì. Ban ngày, những ngày nông nhàn, nhà không còn chị gái nên tôi phải làm đủ chuyện. Lễ sáng về, ăn cơm nguội với nước mắm ớt rồi quảy gánh lên rừng cuốc gốc cây về làm củi, từ nhà lên rừng vài cây số, không biết làm gì hơn nên tôi có thói quen vừa đi vừa lần hạt. Cuốc gốc cây đủ gánh, tôi vừa gánh về lại vừa lần hạt cho quên nhọc nhằn đường xa.
Chiều, tôi lại đi cắt cỏ năn về cho trâu ăn. Trên đường đi và về, tôi chẳng biết làm gì hơn là lại quen lần hạt dọc đường. Và cứ thế, việc lần hạt Mân Côi trở thành một thói quen riêng, chứ không hẳn là “yêu mến Đức Mẹ” hoặc ý thức vâng lời mệnh lệnh Fatima.
Cho đến nay, những lúc đi xe ngoài đường, tôi vẫn “quen” đọc kinh Mân Côi để “giết thời gian” và quên khoảng đường xa khi mưa, khi nắng…
Đó là một thói quen “vô thưởng vô phạt”, vì chưa trọn vẹn thành ý nên chẳng công trạng gì, nhưng tôi thấy thói quen đó có lợi cho mình nên tôi cứ làm vậy thôi. Chắc Thiên Chúa và Đức Mẹ cũng chẳng hẹp hòi hay chấp lách gì, mà các Ngài có thể cười: “Thằng bé hay chơi!” – nói theo kiểu nhà thơ trào phúng Tú Xương.



TRẦM THIÊN THU
Saigon, tháng 10/2010