Chúa nhật IX TN - năm A
Đnl 11, 18.26-28.32; Rm 3, 21-22a.28; Mt 7, 21-27
THỰC HÀNH – ĐỪNG NÓI SUÔNG !
Sách Samuel quyển thứ nhất kể lại câu chuyện hết sức hay.
Khi ấy, Samuel lo phụng sự Thiên Chúa dưới sự chăm nom của Êli. Dạo đó, Êli mắt mờ không còn thể thấy được nữa. Êli nằm ngủ trong buồng còn Samuel thì nằm ở điện thờ Thiên Chúa, nơi đó có khám của Thiên Chúa. Thiên Chúa gọi Samuel và rồi Samuel đến với Êli và nói rằng con đây vì Ngài đã gọi Samuel. Thế nhưng Êli không có gọi Samuel. Lần thứ 3 cứ như vậy trong khi Êli không hề gọi Samuel. Sau đó, Êli biết rằng đó là tiếng của Thiên Chúa và Êli dạy cho Samuel nếu như nghe tiếng gọi nữa thì hãy thưa: “Lạy Thiên Chúa, xin Người phán, và tôi tớ Người đang nghe!” Samuel đi về nằm chỗ mình.
Thiên Chúa đến và đứng dừng mà gọi như các lần trước: “Samuel, Samuel!” Samuel thưa: “Xin Người phán dạy, vì tôi tớ Người đang nghe!” Thiên Chúa phán với Samuel: “Này Ta sắp làm trong Israel một điều mà mọi kẻ nghe đến sẽ ù cả hai tai. Ngày ấy, Ta sẽ làm ứng nghiệm trên Êli mọi điều Ta đã phán về nhà nó, từ đầu chí cuối. Ta sẽ báo cho nó biết là Ta sẽ xét xử nhà nó mãi mãi vì nó đã biết con cái nó nguyền rủa Thiên chúa, mà nó đã chẳng sửa dạy chúng. Vì thế cho nên Ta thề với nhà Êli là tội nhà Êli sẽ không bao giờ lấy lễ tế hay cúng quảy mà khoả lấp được”.
Samuel nằm cho đến sáng. Sáng ngày, cậu dậy sớm mở của Đền Thiên Chúa. Samuel sợ không dám thuật lại thị kiến cho Êli; Êli mới gọi Samuel và nói: “Samuel, con ơi!” Cậu thưa: “Này con đây!” Ông nói: “Thế nào, lời Người đã phán với con? Ta xin con đừng giấu giếm ta. Xin Thiên Chúa phạt con như thế và còn khốn hơn thế, nếu con giấu giếm ta chút gì trong mọi điều Người đã phán với con!” Samuel đã thuật lại cho ông mọi sự, không giấu giếm điều gì. Êli nói: “Người là Thiên Chúa! Xin Người làm như Người xét là phải!”.
Samuel đã lớn lên và Thiên Chúa ở với ông. Người không để rơi xuống đất một lời nào Người đã phán với ông. Và toàn thể Israel từ Đan đến Bơe Sêba đều nhìn biết Samuel đáng tin là ngôn sứ của Thiên Chúa.
Qua câu chuyện của Samuel, chúng ta thấy Samuel đã lắng nghe tiếng Chúa và thi hành lời Chúa nói với ông. Thật ra để nghe lời và giữ lời Chúa không phải là đơn giản. Cứ thử lật lại hành trình về Đất Hứa của dân Israel chúng ta sẽ rõ. Nhiều lần, phải nói rằng quá nhiều lần Israel đã không nghe lời của Thiên Chúa.
Một bằng chứng hết sức cụ thể qua bài đọc thứ nhất mà chúng ta nghe hôm nay, Môsê như là van nài, như là cầu khẩn dân Israel hãy nghe lời Thiên Chúa.
Với cung giọng hết sức tha thiết, Môsê đã rứt ruột ra để mà nói : những lời tôi nói đây, anh em phải ghi lòng tạc dạ, phải buộc vào tay làm dấu, mang trên trán làm phù hiệu. Hãy xem, hôm nay tôi đưa ra cho anh em chọn: hoặc được chúc phúc hoặc bị nguyền rủa. Anh em sẽ được chúc phúc nếu vâng nghe những mệnh lệnh của Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, mà tôi truyền cho anh em hôm nay. Anh em sẽ bị nguyền rủa, nếu không vâng nghe những mệnh lệnh của Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, nếu anh em bỏ con đường hôm nay tôi truyền cho anh em phải đi, mà theo những thần khác anh em không biết. Vậy anh em phải lo đem ra thực hành mọi thánh chỉ và quyết định mà hôm nay tôi trình bày cho anh em.
Với bản tính mỏng giòn yếu đuối của con người chúng ta thấy là con người vẫn do dự, vẫn chần chừ trước thánh ý của Thiên Chúa trong cuộc đời. Nếu như con người tin và thực hành lời Thiên Chúa một cách triệt để thì sẽ không có những lời ngày hôm nay Thánh Matthêu thuật lại : Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: "Lạy Chúa! lạy Chúa! " là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.
Chúa Giêsu nói thẳng chứ không úp mở : Chỉ những ai thi hành ý muốn của Cha Thầy, Đấng ngự trên trời thì mới được vào Nước Trời chứ không phải là những con người mà suốt ngày chỉ nói bô bô cái miệng. Niềm tin vào Thiên Chúa, sự vâng theo ý Chúa không chỉ dừng lại ở môi miệng nhưng thể hiện bằng chính lòng tin.
Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Rôma mà chúng ta vừa nghe : Quả thế, người ta được Thiên Chúa làm cho nên công chính nhờ lòng tin vào Đức Giêsu Kitô. Thật vậy, chúng tôi nghĩ rằng: người ta được nên công chính vì tin, chứ không phải vì làm những gì Luật dạy.
Con người ngày hôm nay chẳng hiểu sao nói rất hay, diễn đạt rất chuẩn và thu hút nhiều người. Thế nhưng, đáng tiếc thay là cách nói hay, diễn đạt chuẩn ấy nó lại không đi đôi với đời sống của họ ngay trong cái hiện tại mà họ đang sống.
Một đôi vợ chồng nọ, cả hai đều là tiến sĩ tâm lý cả. Cả hai vợ chồng vẫn thường được nhiều nơi mời thuyết trình về đời sống hôn nhân, về gia đình, về tâm lý. Thế nhưng, điều đáng tiếc là những người sống cạnh gia đình ấy thì quá ngán ngẫm và nuối tiếc cho cách hành xử của gia đình ấy. Cách sống, cách cư xử của hai vợ chồng ấy không thể nào che được mắt của những người hàng xóm láng giềng.
Để nói về cách hành xử của những người không tin hay là tin mà không thực hiện lời dạy thì Chúa Giêsu minh chứng rất rõ ràng. Những người mà không đem lời Chúa ra thực hành thì như những người xây nhà nhưng xây nhà trên cát. Mưa đến, bão tới thì nhà sập.
Chúng ta thấy hết sức buồn cười cho những người hành xử như vậy. Những lời mà họ nói như những căn nhà hết sức lộng lẫy thế nhưng căn nhà lộng lẫy ấy được xây trên nền cát chứ chẳng có chút gì là đá, là bê tông cả.
Kinh nghiệm về lời ăn tiếng nói đầy hoa mỹ của con người thời đại nên Đức Cố Giáo Hoàng Phaolô 6 nói rằng ngày hôm nay người ta cần những chứng nhân chứ không cần thầy dạy. Quả thật, ngày hôm nay thầy dạy thì quá nhiều, người nói thì không thể tưởng tượng được. Thế nhưng, thực chất người ta sống những gì người ta nói mới quan trọng.
Một chuyện hết sức hiển nhiên mà nhiều người thấy đó là đi đâu ta cũng thấy phường văn hóa, khu phố văn hóa, gia đình văn hóa. Người ta nói nhiều về văn hóa quá ! Người ta ca ngợi ngày nay xã hội văn minh văn hóa quá nhưng thực chất lối sống mà người ta nói đó trong thực tế như thế nào thì ta quá biết.
Quá nhiều chuyện xảy ra mỗi ngày xung quanh cuộc sống của chúng ta. Quá nhiều vị lãnh đạo, vị có trách nhiệm nói rất hay khi báo đài, cơ quan truyền thông phỏng vấn nhưng thực tế thì nó ngược lại những gì mà các vị nói. Quá nhiều công trình bị rút ruột, quá nhiều công trình ì à ì ạch như rùa bò để phiền nhiễu biết bao nhiêu trong dân. Họ nói cực hay nhưng họ làm một nẻo.
Mới đây thôi, khi người ta phanh phui chuyện một cái chùa nọ mang tiếng là từ thiện nhưng không từ thiện chút nào cả. Người ta nuôi các em mồ côi, những em bệnh tật, những em bị bỏ rơi như là có nuôi vậy trong khi các phái đoàn từ thiện đến thì người ta trưng dẫn ra biết bao nhiêu là lời hay ý đẹp. Phải chăng là họ đã nói một đàng mà thực tế họ làm hoàn toàn ngược lại những gì mà họ nói.
Bởi vậy, điều quan trọng mà ngày hôm nay Chúa Giêsu mời gọi đó chính là việc thực hành.
Bản thân chúng ta, thử đặt mình lại xem. Chúng ta không phải mời gọi nữa nhưng nói thẳng ra là chúng ta không thích những người nói mà không làm. Và vì vậy, chúng ta hãy xem lại cách sống của ta với Chúa, với anh chị em đồng loại. Hãy dừng lại cái trò chơi là chỉ nói mà không làm. Chúa mời gọi chúng ta làm chứ đừng nói, sống lòng tin thực sự chứ đừng chỉ là những lời nói suông.
Anmai, CSsR