-
12-30-2010, 10:12 PM
#121
Moderator
TRUYỆN
-
01-02-2011, 03:42 PM
#122
Moderator
TRUYỆN
-
01-04-2011, 09:37 PM
#123
Moderator
119. Sư Phụ Kể Chuyện
Có những câu chuyện ngụ ngôn , nhắc chúng ta tới cuộc đời và những chuyện tức cười trong đời sống . Thí dụ như chuyện nói về một con chó bắt chuột . Quyển sách này bao gồm những chuyện vui của các vị thánh nhân bồ tát . Lúc trước chúng ta nghe truyện không thánh bây giờ tới truyện thánh , truyện vui của các thánh nhân , tuy hơi khô khan một chút , nhưng các bậc thánh nhân là như vậy , lúc nào cũng nói triết lý vĩ đại và những câu chuyện ngụ ngôn về đại vũ trụ , tiểu vũ trụ ... Cho nên là thánh nhân không thể cười to trước công chúng . Có thể họ cười một mình ; Có thể họ mua những loại sách như vầy , sách vui cười , rồi ngồi trong phòng tắm đọc một mình . Khi bước ra ngoài , họ nói : "Hư không là thực tại ; thực tại là hư không."
Họ là những người như vậy . Sau khi nghiên cứu trong phòng tắm và cười bể bụng , họ đi ra nói những cái này . Nếu quý vị đừng nói lại cho ai biết thì tôi sẽ đọc tiếp truyện cười cho nghe .
Truyện này nói về một con chó bắt chuột . Từ trước tới giờ chỉ nghe nói đến mèo bắt chuột , tại sao con chó này cũng bắt chuột ?
Ai biết ? Giơ tay lên . Đừng cười bây giờ . Không được phép cười trong một "hội nghị nghiêm trọng" như vầy . Nếu có một tí "giáo dục" thì quý vị không cười như vậy . Có người nào biết tại sao con chó bắt chuột không ? Không ? Tại sao ? Quý vị khai ngộ rồi mà !
Thôi được ! Ở một xứ kia bên Tàu , lâu lắm rồi . Chúng ta gọi đó là Triều Đại Chi . Có một người biết đọc chỉ tay của chó . Nói cách khác , ông này là một nhà xem tướng chân cho chó . Hàng xóm nghe tới tài của nhà xem tướng này , nhờ ông đi mua cho họ một con chó để bắt chuột .
Một năm trôi qua . Cuối cùng nhà xem tướng mua một con chó đem về đưa cho người hàng xóm và nói rằng : "Con này là chó của Đức , rất giỏi , số một !" Ông hàng xóm cám ơn rồi giữ con chó đó . Mấy năm sau , hàng xóm không bao giờ thấy con chó đó bắt chuột , không một con chuột nào , ngay cả lông chuột cũng không bắt , chuột nó cũng không thèm nhìn .
Họ đi tới người xem tướng chó , hỏi có phải ông đã coi sai , con chó đó có thật là chó của Đức hay là chó Bắc Kinh . Ông coi tướng trả lời : "Không , không , không . Chắc chắn 120% con chó đó là chó Đức . Con này rất giỏi ! Nhưng các ông các bà phải biết rằng con chó này được huấn luyện để bắt cừu và dê ; nó không muốn bắt chuột đâu." Mấy người hàng xóm nói : "Vậy phải làm sao ? Chúng tôi chỉ muốn một con chó bắt chuột . Đã bảo ông rồi."
Người xem tướng nói : "Đừng lo , chỉ cần buộc nó vào một góc , đừng cho nó ăn gì cả . Khi chuột chạy ngang là nó sẽ bắt ngay." Sau đó con chó bắt đầu bắt chuột . Từ đó về sau , mỗi khi người ta thả nó ra , nó cũng vẫn bắt chuột , vì quen thói .
Câu chuyện này cũng tương tự như chuyện của người . Chúng ta thường là từ Thiên Đàng xuống đây . Những gì chúng ta muốn hay không muốn đều được ; Chúng ta là vạn năng . Chúng ta có rất nhiều quyền năng và vô cùng huy hoàng rực rỡ . Bây giờ xuống dưới này trong thế giới ta bà , chúng ta bị đóng vào nhà tù thể xác , cái phòng nhỏ bé này . Có phòng lớn hơn , nhưng ... phòng của tôi rất nhỏ ! (Sư Phụ và mọi người cười) Là người tu hành thì chỉ có thể nói từ kinh nghiệm bản thân .
Chúng ta bắt chuột . Chuột đời này là tiền tài , danh vọng , tên tuổi , lợi lộc , cạnh tranh , đánh nhau , gây lộn , chua cay , cắn xé lẫn nhau -- tất cả những cái này là chuột . Đáng tội thay , chúng ta lại thích như vậy , vì chúng ta đã bị cột vào xiềng xích vật chất này . Rồi không còn biết gì nữa , quên nguồn cội của mình ; chúng ta sống ở đời cũng y như vậy .
Truyện này không phải nói về cuộc đời của một con chó , mà đây chỉ là truyện ngụ ngôn . Có những người thật sự sống cuộc đời kêu bằng "như chó", bởi vì họ rất khổ . Đôi khi chúng ta làm việc cực khổ , có người làm 18 tiếng , nếu đông con hoặc nặng nợ nần phải trả . Hoặc nếu bị đau ốm gì đó tự nhiên trở thành bại sản , họ phải làm việc cực khổ ngày đêm chỉ để đủ ăn ngày hai hay ba bữa , và vài bộ quần áo che thân . Vậy thôi .
Bởi chúng ta đã thật tình quên mất Bản Lai Diện Mục của mình . Nhớ lại rất khó , nhưng bây giờ quý vị có nhớ một chút , từng chút một , từ từ . Phải mất một thời gian , vì bây giờ mà bắt con chó đó đừng bắt chuột nữa là một chuyện rất khó . Lúc trước nó không chịu bắt , bây giờ thì nó không chịu ngừng . Mọi thứ đều như thói quen . Thành thử tôi nghĩ rằng chúng ta nên luôn luôn nhớ , sống giữa khổ đau , hoang mang lộn xộn , chúng ta hãy luôn luôn nhớ tới cội nguồn thật sự của mình . Đừng bao giờ chịu thua trước mãnh lực tà ma ở thế giới này , lúc nào nó cũng muốn chúng ta nghĩ rằng chúng ta không là gì cả , chúng ta tội lỗi , không bao giờ có thể là bất kỳ cái gì , làm được bất kỳ việc gì , và không bao giờ muốn cái gì ngoài một chút cơm , vài bộ đồ độ nhật .
Truyện này rất hay , tôi không còn gì để nói nữa vì nó rất rõ ràng .
-
02-03-2011, 10:23 PM
#124
Moderator
117. TRUYỆN
Dây Thừng Lên Thượng Đế
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Neihu , Đài Bắc , Formosa
Ngày 27 tháng 9 , 1985 (Nguyên văn tiếng Anh)
Xa xưa , có một người chồng kia thương vợ lắm . Họ không bao giờ xa nhau . Nhưng có một hôm người vợ phải về thăm cha mẹ . Tới nửa đêm , anh chàng nhớ vợ quá bèn chạy theo đi , tới nhà cha mẹ vợ . Trời lúc đó tối om , trễ quá rồi , cả ngôi nhà cửa đóng kín mít , cổng cũng đóng , và tường thì rất là cao . Anh không vào được , bèn đi bọc quanh nhà . Cuối cùng , anh tìm thấy một sợi dây thừng to lớn .
Dây được buộc trên tường , thòng xuống tới mặt đất . Thế là anh bám vào sợi dây leo lên tới tầng thứ hai , rồi gặp vợ . Cô vợ ngạc nhiên hỏi : "Làm sao anh vào đây được ?" Người chồng đáp : "Anh bám vào sợi dây thừng mà em thả xuống cho anh . Nhờ vậy anh mới vào thăm em được , bộ em không biết sao ? Anh tưởng em biết anh sẽ đến nên đã treo sẵn sợi dây thừng cho anh !"
Cô vợ nói : "Vô lý quá nhỉ ! Em đâu biết là anh sẽ tới vào giờ này !" Nghe vậy người chồng nói : "Nếu không tin thì em xuống đây coi !" Thế là cả hai đi xuống nhìn sợi dây thừng . Họ thấy đó không phải là dây thừng mà là một con rắn to lớn đang treo mình trên tường . Tuy nhiên , vì trời tối nên anh chàng không để ý . Và trong tình yêu mù quáng , tưởng chừng như đó là sợi dây từ người vợ , anh ta suýt nữa là mất mạng !
Cô vợ nói với chồng rằng : "Trời ơi ! Anh thương em quá ! Nhưng em có cho anh được gì không ? Giá mà anh cũng thương Thượng Đế nhiều như thương em , cùng tình thương đó thì anh đã tìm thấy Ngài rồi . Nếu anh ham được khai ngộ cũng nhiều như vậy , nếu anh thương Thượng Đế như vậy thì bây giờ anh đã tìm thấy Thượng Đế và trở thành đại thánh nhân rồi ! Nhưng từ tình thương mà anh cho em , anh có được gì không ? Không được gì cả !" Nghe vậy , người chồng bỗng "khai ngộ" -- mắt mở ra . Cũng với con rắn đó , anh chàng tuột xuống đất chạy đi , không bao giờ gặp vợ nữa ! Về sau , dĩ nhiên , anh trở thành đại thánh nhân và đắc đạo .
Cho nên quý vị thấy đó , mọi chuyện ở thế giới này cũng vậy : Quý vị lo cho vợ chồng , con cái , mà lại không lo cho chính mình . Tuy nhiên , "mình" là quan trọng nhất . Có tốt gì đâu nếu kính trọng cả gia đình mà mất đi Chân Ngã ?
Chúng ta không bỏ gia đình , cũng phải chăm sóc cho gia đình nữa . Nhưng chúng ta phải săn sóc cho chính chúng ta , tìm chính mình , coi mình là ai , có mục đích làm gì ở thế giới này . Nếu quý vị không biết , sau khi chết sẽ không được gì cả .
-
04-10-2011, 01:53 PM
#125
Moderator
67. TRUYỆN
Hải Tặc Thành Thánh Nhân
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Formosa , ngày 30 tháng 8 , 1989
(Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Đây là một câu chuyện Phật giáo . Long cư sĩ là một trưởng giả giàu có , tài sản của ông vô số kể . Một ngày nọ , sau khi gặp được một vị minh sư , ông ngộ được rằng sự giàu có của ông không khác gì độc dược , có thể gây nguy hại cho bản tính và làm quyến rũ lòng tham con người . Cho nên ông dự định đem toàn bộ tài sản của ông chất đầy lên một con thuyền lớn , rồi giong thuyền vượt sóng ra khơi , đem tất cả tài sản này dìm vào lòng biển . Ngay vào lúc ông đang chuẩn bị đem tài sản đổ xuống biển , thì đột nhiên năm trăm tên hải tặc từ đâu xuất hiện và toan tính cướp thuyền ông . Long cư sĩ đương nhiên không hề tõ vẻ sợ hãi , ông đứng trên khoang thuyền chờ họ lên . Khi những tên hải tặc chưa lên thuyền , Long cư sĩ đã nói với họ : "Các vị muốn lấy , hãy cứ lên lấy và mang đi tất cả." Cả bọn hải tặc lấy làm ngạc nhiên , từ trước đến nay chưa bao giờ thấy một thương thuyền nào , gặp hải tặc đã không sợ , mà còn mời lên thuyền cho hết của cải nữa . Họ mới hỏi Long cư sĩ rằng : "Sao ngươi thật khác với người ta , tại sao bảo bọn ta lấy hết tài sản mang đi mà không hề lộ vẻ luyến tiếc , không một chút đau lòng ?"
Long cư sĩ trả lời : "Có gì phải sợ hãi , có gì phải lưu luyến chứ , khi tôi biết rằng những thứ của cải này chẳng khác gì độc dược , lẽ ra tôi muốn mang chúng đem đổ biển , nay các vị thấy chúng hữu dụng thì tôi xin tặng cho các vị."
Năm trăm tên hải tặc này sau khi nghe Long cư sĩ giải bày xong , vô cùng sửng sốt liền quỳ xuống sám hối , muốn theo ông ta học đạo . Long cư sĩ đương nhiên hết sức vui mừng đón tiếp họ , ông đem tất cả tài sản này về mang tặng cho chùa và cúng dường cho năm trăm vị "A-La-Hán" này , sau đó năm trăm người hải tặc này đều trở thành hòa thượng và tất cả đều tu hành đến quả vị A-La-Hán .
Chỉ Khai Ngộ Một Nửa
Từ trong câu chuyện này , chúng ta có thể rút tỉa ra được bài học : Sở hữu tài sản cũng không phải là chuyện xấu . Khi chúng ta thấy Long cư sĩ trong câu chuyện định đem toàn bộ tài sản đổ xuống biển , chúng ta nghĩ rằng: Chao ôi ! Người này thật là khai ngộ , thật là hay . Nhưng khi chúng ta xem đoạn cuối câu chuyện , ông đem tài sản cúng dường cho năm trăm vị hòa thượng , biến họ từ kẻ đạo tặc sang thầy tu , Sư Phụ nghĩ rằng làm như thế càng hay hơn . Ông đem tài sản đổ biển là một việc làm khai ngộ quả không sai , nhưng chỉ mới khai ngộ một nửa , bởi vì ông vẫn còn lòng chấp trước, vẫn còn lòng phân biệt , vẫn còn phán đoán cái gì tốt cái gì xấu . Lúc đó sự suy nghĩ của ông tương đối cực đoan , ông nghĩ rằng tu hành rồi , nên bỏ đi tất cả , sở hữu tài sản là điều không tốt . Khi vẫn còn lòng phân biệt như thế , chứng tỏ rằng sự khai ngộ chưa đạt đến một trăm phần trăm .
Một người khai ngộ chân chính , đối với họ không có một vật nào là xấu , vật nào họ cũng có thể dùng được . Vị Long cư sĩ này nếu không gặp năm trăm tên hải tặc này ngoài biển , thì ông cũng chưa được hoàn toàn khai ngộ . Trông bề ngoài thì dường như Long cư sĩ đã độ cho năm trăm tên hải tặc , nhưng theo Sư Phụ , chính năm trăm người hải tặc đó đã độ Long cư sĩ ! (Mọi người cười và vỗ tay) Tại sao vậy ? Nếu như không có năm trăm tên hải tặc đó , Long cư sĩ vẫn còn chấp vào sự phân biệt tốt xấu , ông nghĩ rằng phải buông bỏ tài sản mới là điều phải , mới không bị ràng buộc , mới chính là một người khai ngộ , người có đạo đức , không còn quyến luyến hồng trần , không còn đam mê tài sản . Khi ông gặp được năm trăm người hải tặc , ông mới tỉnh ngộ , ông hiểu được tài sản vốn không tốt cũng không xấu , có thể dùng tài sản để giúp đỡ cho năm trăm người tu hành , như thế không tốt hơn sao ? Cho nên có của cải cũng không phải là chuyện xấu , cần xem chúng ta dùng nó như thế nào .
Nếu chúng ta có rất nhiều tài sản , nhưng không biết xử dụng một cách hữu hiệu , thì chúng ta cũng không hơn gì những tên hải tặc . Ví dụ có một người có rất nhiều tiền , địa vị rất cao , nhưng người này đã lợi dụng địa vị và quyền lực để áp bức kẻ cô thế , làm thương hại người ta , vậy cũng chỉ là tên bá đạo . Còn một người khác lâm vào hoàn cảnh thiếu thốn , nghèo khổ , không tiền , bị chèn ép đến đường cùng , bị quan quyền áp bức quá đáng , lòng tức giận nổi dậy , đi phá hoại tài sản của người khác , loại người này cũng không đến nỗi tệ hơn người giàu có nói trên . Cho nên chúng ta phải xem cho rõ ràng , phải biết phán đoán trước những hoàn cảnh và bối cảnh khác nhau . Người có tiền , có chức vị không nhất định là người tốt , cũng không nhất định là người có phước báo . Người nghèo khó , thiếu thốn , hoặc bần cùng , cũng không nhất định là người xấu . Cho nên đức Phật mới có thể độ hai kẻ ác tặc thành người tu hành , Long cư sĩ mới có thể mang năm trăm người hải tặc về cúng dường , về sau họ đều trở thành những vị hòa thượng .
Mọi Vật Đều Hữu ích
Nếu quý vị đọc Tây Du Ký , quý vị sẽ biết Đường Tam Tạng là một vị hòa thượng rất lương thiện và trang nghiêm , nhưng ba người đệ tử của ngài ai trông thấy cũng không khỏi khiếp đảm ! Một người thì mũi dài tai bự , một người thì lông lá đầy mình , còn một người thì xâu đầu lâu làm chuỗi đeo . Người bình thường thoáng nhìn thấy họ là sợ muốn ngất xỉu , nhưng Đường Tam Tạng không sợ , ông nhận họ làm đệ tử , chính ba người này đã hết lòng ủng hộ Đường tăng sang Tây Phương thỉnh kinh thành công . Nếu như không có ba người mặt mày hung dữ này , Đường Tam Tạng rất có thể không đi tới Tây Phương nổi . Bất cứ điều gì cũng hữu ích . Vì diện mạo của ba người này trông rất hung dữ , nên yêu quái vừa mới thấy đã hoảng kinh , ngay cả yêu quái cũng ớn yêu quái (Sư Phụ và mọi người cười). Cho nên nếu chúng ta thấu hiểu được pháp luật của vũ trụ , biết được bí mật của tạo hóa , chúng ta có thể biến mọi vật trở nên hữu dụng .
-
09-10-2013, 07:52 PM
#126
Moderator
Re: TRUYỆN
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules