Page 15 of 40 FirstFirst ... 51112131415161718192535 ... LastLast
Results 281 to 300 of 785

Thread: ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư

  1. #281
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ




    Lúc Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế , có một người đàn bà có một đứa con trai , đứa nhỏ không có bệnh hoạn gì đột nhiên chết . Bà ta rất đau khổ , từ sáng đến tối cứ khóc mãi không thôi . Nhân lúc Phật Thích Ca Mâu Ni giảng kinh gần đó , bà ta đến khóc lóc van xin với Phật , cầu khẩn Phật Thích Ca Mâu Ni dùng thân thông , lực lượng đại trí huệ của Ngài , cứu con bà . Phật Thích Ca Mâu Ni bảo : "Được rồi ! Ta có thể cứu nó . Nhưng bà nên đi hỏi từng gia đình chung quanh xem có gia đình nào đã năm , sáu đời mà không có một thân nhân qua đời ? Đem y phục hay đồ vật trong nhà của họ đưa ta , ta cần những thứ ấy mới có thể cứu con bà". Người mẹ đó nghe xong liền đi hỏi từng nhà , từ sáng đến tối , nhưng không tìm được một gia đình nào mà năm , sáu đời không có người vãng sanh . Bà mẹ vừa mệt lại vừa thất vọng trở về . Phật Thích Ca Mâu Ni hỏi : "Có gia đình nào mà năm , sáu đời không có người vãng sanh không ?" Bà ta đáp : "Thật không thể có chuyện này". Phật bấy giờ mới nói : "Như vậy đó , đời người vốn vô thường , không có ai đã sinh ra lại không chết . Trong đời người rồi sẽ có một ngày cũng phải ra đi , sớm hay muộn đều phải lìa khỏi cái thế giới này , bà đừng vì một cái thân thể vô thường mà quá đau lòng !". Khi Phật nói đến đây , người mẹ đó liền khai ngộ , sau đó quy y Phật , làm đệ tử của Ngài và rất tinh tấn tu hành .

    Còn có thêm một câu chuyện hay nữa . Có một con quỷ dạ xoa , trông rất xấu xí và ghê sợ , không được đẹp đẽ như quý vị . Con quỷ này có nhiều thú tính , nó thích ăn thịt người . Cũng như cọp thích ăn thịt người , còn người lại thích ăn heo , bò , gà , vịt ... Con quỷ này đặc biệt thích ăn thịt trẻ nhỏ . Hễ thấy trẻ nhỏ là bắt ngay để ăn , và trẻ nhỏ trong làng bị con quỷ này ăn gần hết . Tất cả cha mẹ trong làng đó cùng nhau đến cầu Phật Thích Ca Mâu Ni giúp đỡ . Phật làm cách nào , quý vị có biết không ? Có ai đã từng nghe qua câu chuyện này ? Không có sao ? Thôi được rồi , Sư Phụ kể tiếp đây . Quỷ dạ xoa có một đứa con , quỷ cũng biết sinh con , thật là ảo diệu . Nó rất thương con , cũng như con cọp có thể ăn thịt bất cứ động vật khác , nhưng nó không bao giờ ăn thịt con nó ; cọp cũng rất thương yêu con của mình . Cũng như vậy , quỷ dạ xoa rất thương yêu con của nó . Phật Thích Ca Mâu Ni bèn bảo những người trong làng : "Quý vị đi về , đợi khi quỷ da xoa ra đi , bắt dấu con của nó , sau đó sẽ tính sau". Cha mẹ của những đứa trẻ chờ con quỷ dạ xoa vừa ra cửa , lập tức bắt dấu đứa con . Khi quỷ dạ xoa về , tìm không thấy con của mình , quá đau lòng , rất đau khổ , nó lăn lộn trên đất khóc nức nở , cuối cùng nó đi thỉnh Phật . Quý vị xem , quỷ cũng tôn kính Phật ! Người tu hành chân chính , đều được ma quỷ tôn kính . Phật Thích Ca Mâu Ni nói với nó : "Ngươi rất thương con phải không ?" Nó đáp : "Dạ phải !", Phật nói : "Đối với ngươi , đứa con là vật quý báu nhất trên thế giới phải không ?" Nó đáp : "Dạ phải !" Phật nói : "Nếu như người thương con của ngươi như vậy , những người làm cha mẹ khác cũng rất thương yêu con của họ , sao ngươi lại nỡ ăn thịt con của họ ? Nếu như ngươi hứa với ta sau này không ăn con của kẻ khác , ta sẽ giúp ngươi tìm ra con của ngươi". Quỷ dạ xoa hứa liền . Quỷ cũng biết khai ngộ , phải không ? Khi Phật Thích Ca Mâu Ni nói với nó những đạo lý này , nó liền khai ngộ , từ đó về sau không dám ăn thịt trẻ con nữa .


  2. #282
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Đối với chúng ta , tuy trẻ con còn nhỏ , không biết nói , không biết đi , khác với người lớn , nhưng chúng ta biết chúng cũng là chúng sanh , sẽ trưởng thành , sẽ giống như mình . Từ câu chuyện này , chúng ta có thể suy luận thêm là động vật cũng là chúng sanh , khi tu hành nhiều rồi , cũng sinh làm người , cũng có thể thành Phật . Nếu chúng ta muốn học Phật , thực tình muốn phát lòng từ bi , thì nên phát nguyện không ăn thịt động vật mới đúng .

    Từ hai câu chuyện trên , chúng ta có thể biết , không phải người nào cũng tự nhiên mở trí huệ hay liễu ngộ , đôi khi cần người khác nói cho biết mới hiểu được . Cũng như người mẹ trong cốt chuyện đầu , con của bà ta đã chết , bà không hiểu rằng những đứa nhỏ khác có ngày cũng sẽ vãng sanh như vậy . Làm người ai cũng có ngày lìa đời , nhưng bà đã không hiểu được điều này . Lúc đó Phật Thích Ca Mâu Ni có thể dùng trí huệ khuyên bảo rằng : "Sao bà lại khóc ? Bà nên biết đời là vô thường , sớm muộn gì mọi người đều phải ra đi ; có nhân thì có quả , nếu như nhân quả của con bà không tốt , đương nhiên nó sẽ vãng sanh sớm , vì không còn phước báu , cho nên bà đừng có đau thương khóc than như vậy ..." Có lẽ lúc ấy bà ta cũng không nghe lọt vào tai . Đa số phàm phu gặp hoàn cảnh đó cũng chỉ biết khuyên bảo như vậy mà thôi .

    Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni không dùng phương pháp đó , Ngài bảo người mẹ đi tìm một gia đình mà từ trước đến giờ chưa có người nào vãng sanh . Tất nhiên là bà ta không thể nào tìm được . Do đó , khi Phật Thích Ca Mâu Ni nói , bà hiểu ngay , bởi vì tự mình đã có thể nghiệm , quý vị có hiểu ý của Sư Phụ không ? Lúc đầu Sư Phụ có nói : Nếu như ta không thể ngộ 'Đạo' thì phải tìm được một người biết được và có thể chỉ cách cho để tìm 'Đạo'. Sau này tự mình có thể nghiệm , tự mình có thể biết được chân lý .

    Thí dụ trong Kinh A Di Đà , Phật Thích Ca Mâu Ni nói : "Phật A Di Đà là vô lượng quang , Phật A Di Đà thường phóng quang cứu chúng sanh , nơi của Phật A Di Đà có những cảnh giới đẹp đẽ , có chim hót , có âm nhạc ..., nếu chúng ta nghe được âm nhạc đó sẽ nhất tâm bất loạn niệm Phật , niệm Pháp , niệm Tăng ..." Lại còn nghe có người đi Tây Phương hưởng thụ những cảnh giới đó , nhưng nếu chúng ta không có thể nghiệm như vậy thì làm sao tin , và cũng không thể thật sự hiểu Tây Phương Tịnh Độ là như thế nào ? Cho nên nghe kinh , đọc kinh đều là nghe thể nghiệm của người khác , nghe người ta nói về đẳng cấp của họ , không có liên quan gì đến mình . Bất cứ ai muốn được khai ngộ , muốn thật sự hiểu , muốn thật sự thể nghiệm cảnh giới này , ít nhất phải tự có chút thể nghiệm như vậy , có một chút thể nghiệm của Tây Phương Tịnh Độ .

    Nếu như lúc đó Phật Thích Ca Mâu Ni kêu quỷ dạ xoa đến nói liền : "Ngươi đừng có hư như vậy , đừng có ăn thịt con của người khác , chẳng lẽ ngươi không biết mẹ của những đứa nhỏ rất đau đớn hay sao , ngươi làm như vậy là không đúng , không nên thương tổn đến tâm người khác". Rất có thể quỷ dạ xoa sẽ không chịu nghe , bởi vì tự nó chưa hiểu , chưa thể nghiệm cảm giác mất con sẽ đau lòng như thế nào ? Cho nên Phật không nói với nó như vậy , Ngài bảo người ta đem con nó đi , để cho nó thấm thía cảm giác mất con đau lòng ra sao , rồi mới nói cho nó nghe , nó sẽ hiểu liền . Người phàm phu cũng có câu nói tương tự : "Có nuôi con mới biết được lòng cha mẹ".


  3. #283
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Kinh A Di Đà nói thế giới Tây Phương Cực Lạc có âm nhạc hay như thế nào , có cảnh giới tốt đẹp ra sao , chúng sanh nếu được thấy cảnh giới đó , nghe được âm nhạc đó , tự nhiên nhất tâm bất loạn niệm Phật , niệm Pháp , niệm Tăng . Nhưng mình mỗi ngày niệm bằng miệng chưa được nhất tâm bất loạn , vì mình chưa có liên quan gì với cảnh giới này ; mình vẫn còn đứng gõ cửa bên ngoài , còn chưa được vào trong được , không thể nói chuyện và không hiểu được chủ nhân này là ai ? Tóm lại , mình vẫn chưa thể làm việc với người chủ , mà chỉ đứng ở ngoài kêu tên người chủ mà thôi .

    Quý vị muốn nói gì với Sư Phụ , phải mở cửa bước vào . Nếu như chỉ ở ngoài réo gọi 'Sư Thanh Hải , Sư Thanh Hải' sẽ không dễ dàng có kết quả đâu . Có khi Sư Thanh Hải nghe được , cũng có thể không nghe được , cũng có thể tiếng gọi của quý vị quá nhỏ hoặc Sư Thanh Hải đang ngủ . Nhưng nếu trực tiếp mở cửa đi vào , thì có thể thấy được bản lai diện mục của Sư Thanh Hải như thế nào , có thể nói chuyện trực tiếp hay theo học toạ thiền với Sư .

    Muốn nói chuyện với Sư Thanh Hải mà cứ ở ngoài kêu sẽ không có ích gì ; rất có thể Ngài nghe được . Còn chưa thấy Ngài , là Ngài còn chưa nghe được . Nếu Ngài nghe được tiếng kêu của quý vị , nhất định sẽ ra gặp . Nếu Ngài nghe không được tiếng kêu của quý vị , nhất định sẽ ra gặp . Nếu Ngài nghe không được , có lẽ là vì chúng ta ở ngoài gõ cửa quá nhỏ hay gọi sai số điện thoại . Muốn thông tiếp thì phải có số điện thoại đúng , giây điện thoại không bị cắt đứt như vậy Ngài mới nghe được tiếng của mình , mình mới có thể nói chuyện với Ngài , tối thiểu có thể gọi điện thoại cho Ngài , mỗi ngày ở nhà gọi tên Ngài .

    Nếu gọi điện thoại không thông , nên tìm hiểu nguyên nhân . Xem điện thoại của mình hay là của phía bên kia hư , và phải chữa ngay . Còn không thì viết thư . Nếu viết thư mà không thấy trả lời , rất có thể vì viết sai địa chỉ . Nếu chỉ ở nhà gọi tên Ngài , Sư Phụ thấy khó có cơ hội gặp mặt . Nếu như thành tâm muốn tìm cho được , có thể nhờ bạn bè của Ngài , bạn của Ngài biết Ngài ở đâu ; có thể viết thư nhờ người chuyển đạt , hay xin người bạn cho mình một sự chỉ dẫn chính xác : tên , địa chỉ , số điện thoại ... để có thể liên lạc với Ngài , mới mong có sự trả lời .

    Trên thân thể của chúng ta có một cánh cửa có thể mở , trong đó có Phật , có Tây Phương , tại sao chúng ta không tìm cách mở ra ? Đứng ở ngoài kêu có ích gì ? Có chìa khóa tại sao không chịu mở cửa ? Có phải vì không biết chìa khóa ở đâu ? Không biết cửa ở đâu ? Mình không biết thì nên hỏi người đã biết , họ sẽ chỉ cho . Trong kinh điển có chỉ rất rõ ràng , nếu nghe được âm nhạc của cảnh giới Tây Phương nào đó , nếm một chút nước cam lồ , hay thấy được Phật A Di Đà cũng như thấy được 'Vô lượng quang', thì mới có thể hiểu được , thì mới chắc chắn là đã liên lạc được với Tây Phương . Có nghĩa là điện thoại đã thông . Trước kia ta không biết số điện thoại , địa chỉ , tên họ đúng , nên gõ cửa đã mấy trăm năm cũng không có người mở .


  4. #284
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Cho nên phải biết Phật A Di Đà là ai trước đã , sau đó gọi Ngài mới có hiệu quả , nhưng cần phải có người giới thiệu cho chúng ta quen với Ngài . Thí dụ trước kia ta không quen với Tổng Thống Mỹ , ở nhà gọi điện thoại không có ích , vì sẽ không ai cho phép mình tự tiện nói chuyện với Tổng Thống ; mình không quen biết họ mà họ cũng không quen biết mình . Họ sẽ hỏi : "Ông là ai , sao dám gọi điện thoại cho Tổng Thống ?" Không phải Tổng Thống Mỹ có lòng phân biệt , không phải Tổng thống không muốn nói chuyện với mình , nhưng các nhân viên không cho mình vào . Mình viết thư , gọi điện thoại đều vô ích , họ sẽ hỏi : "Ông là ai ? Tìm Tông Thống làm gì ?" Trên thế giới này có luật pháp , muốn được nói chuyện với Tổng Thống , trước tiên phải qua sự kiểm soát của những người nào cần biết rõ lý lịch của mình , tại sao cần nói chuyện với Tổng Thống ? Có mục đích gì ?

    Cũng vậy , ở Tây Phương cũng có quy chế , có long thần hộ pháp , thiên long bát bộ ... Nếu như mình muốn liên lạc với Phật A Di Đà , họ không cho mình như nguyện ngay đâu , họ phải xem công đức của mình được bao nhiêu , đã làm những phước báu nào ? Có đáng được điện thoại với Phật A Di Đà hay không ? Cũng như lúc trước chưa quen với Tổng Thống Mỹ , bất cứ gọi điện thoại cho cơ quan nào cũng đều như vậy , họ sẽ không cho mình nói chuyện với Tổng Thống . Cho nên muốn cầu nguyện với Phật A Di Đà thì phải quen biết , liên lạc , làm bạn với Ngài trước , gọi điện thoại với Ngài , sau này mới có thể nói chuyện với Ngài được . Muốn đi Tây Phương cần nên quen biết với Phật A Di Đà trước , ít nhất biết chỗ ở của Ngài , nhận thức được vô lượng quang của Ngài , nghe được tiếng chim hót mà Ngài hóa sanh hay nghe được âm nhạc của Tây Phương , thấy được nước tám công đức ..., ít nhất có một chút ấn chứng , mới có thể nói mình đã mua vé máy bay đến với Phật A Di Đà , có được một chỗ ngồi , và sau đó muốn đi lúc nào thì đi . Nếu như bây giờ mình còn chưa biết , chưa thấy , thì cho dù có gọi tên Ngài bao lâu , Ngài cũng chưa chắc nghe được .

    Thí dụ như chúng ta ở nhà , mỗi ngày miệng gọi tên của Tổng Thống , rất có thể một ngày Tổng Thống đi qua cửa nhà mình và nghe được . Nhưng cơ hội may mắn này quá hiếm . Nếu theo phương thức này để được quen biết Tổng Thống thì quá mong manh ; một vị tổng thống bất cứ đi đâu , bên cạnh đều có hộ vệ , hơn nữa còn có nhiều người dân vây quanh để nhìn , bốn bề rất là náo nhiệt , cho nên Tổng Thống sẽ không nghe tiếng của ta đang gọi .

    Ngày xưa vua nước Trng Hoa thường cải trang giả làm dân để đi tuần . Nhưng nước Trung Hoa lớn như vậy , Hoàng Đế có đi từ sáng đến chiều , đi cả đời người , cũng không quen biết bao nhiêu người . Cơ hội mà dân chúng nhận biết Hoàng Đế quá nhỏ . Tổng Thống thời nay sợ còn bận hơn vua thời xưa , không thể nào đến cửa nhà mình cho mình nhận biết .


  5. #285
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    A Di Đà Phật , Quán Thế Âm Bồ Tát , Đại Thế Chí Bồ Tát cũng như nhau , các Ngài rất bận rộn , bận cứu người , cứu những người đau khổ nhất . Có hằng hà sa số chúng sanh , hằng ngày từ sáng đến tối gọi tên của các ngài , đợi cho các ngài bất chợt nghe được tiếng kêu cầu cứu của mình , cơ hội đó quả thật hiếm hoi . Cho nên tốt nhất mình phải tự tìm cách liên lạc với các ngài , nếu như không thể liên lạc được , thì hỏi những người khác , có biết Tây Phương Cực Lạc Thế Giới không ? Có biết Phật A Di Đà không ? Có thể giới thiệu giùm được không ? Sau khi được giới thiệu , Phật A Di Đà nhận biết được chúng ta , lúc đó mới có thể nói chuyện với Ngài . Thí dụ mình có một người bạn tốt , giao du với Tổng Thống rất thân thuộc , nhờ người này giới thiệu , mình mới có thể quen biết với Tổng Thống , nếu không thì không còn cách nào hơn .

    Cũng như vậy , tụng kinh , đọc kinh , đều là thể nghiệm của người ta , không quan hệ gì đến mình . Tự mình phải có thể nghiệm . Sư Phụ không dạy giáo lý gì đặc biệt . Nếu như hỏi Sư Phụ có phải Tịnh Độ Tông không ? Sư Phụ sẽ đáp là phải . Hỏi Sư Phụ có phải Thiền Tông , Sư Phụ cũng sẽ nói phải . Hoặc hỏi Sư Phụ có phải là Thiên Đài Tông , Tào Động Tông hay là Lâm Tế Tông ... Sư Phụ sẽ đều trả lời là phải .

    Các tôn phái vốn đều như nhau , quan trọng nhất là phải có thiện tri thức lãnh đạo , họ biết 'con đường', chỉ có một con đường ; nhưng vì danh hiệu Tổ Sư của các Tông phái khác nhau , nên có sự phân biệt ; bất luận tôn phái nào cũng vậy , không có gì đặc biệt , tất cả dạy cùng một pháp môn , chỉ dẫn một con đường giống nhau , vì chỉ có một con đường , chỉ có một Đạo . Tìm được 'Đạo' này mình có thể đi lên . Mình gọi là 'Đạo', 'Lộ', 'Pháp môn', 'Phật Tánh', 'Bản Tánh', 'Bản Lai Diện Mục'... đều cùng một ý . Tông phái nào cũng dạy người tìm 'Đạo' trước , rồi mới có thể đi lên .

    Trong Kinh Lăng Nghiêm gọi 'Đạo' này là 'Pháp Môn Quán Âm', trong Phẩm Phổ Môn gọi là 'Quán Âm'. Quán Âm không phải miệng niệm Quán Âm , mà là Pháp Môn làm Quán Âm . Ngoài ra Tịnh Độ Tông gọi là vô lượng quang , Thiền Tông nói là Trí Huệ , 'lực lượng bên trong'. Nếu như mình dùng Pháp Môn Quán Âm , liên lạc với lực lượng này , thì có thể tìm đến chỗ của Phật , bởi vì bản thân của Pháp Môn tức là' Đạo'. Nương nhờ 'Đạo' mình có thể đi lên , 'Đạo' cũng như một cái cầu thang , quý vị từ ngoài vào đây , nhất định phải đi lên cái cầu thang , mới có thể đến chỗ này . Trong văn từ Trung Hoa mình gọi là thang lầu , ở những nước khác thì gọi cách khác , ngôn từ tuy bất đồng , nhưng đều chỉ cùng một ý nghĩa .

    Thí dụ 'nước' tiếng Quan Thoại và tiếng địa phương Đài Loan phát âm khác nhau . Nhỏ như Đài Loan mà đã có hai thứ ngôn ngữ , có người thì nói được tiếng Quan Thoại , không hiểu tiếng Đài Loan ; còn người thì nói được tiếng Đài Loan , không hiểu tiếng Quan Thoại . Ngôn ngữ của thế tục đã khó như vậy , muốn hiểu ngôn ngữ của Phật làm sao dễ dàng cho được ? Cho nên đọc kinh cũng không dễ hiểu , tuy Phật hiểu nhưng người phàm phu chúng ta sẽ không hiểu được .


  6. #286
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Phật Thích Ca xưa kia chỉ dạy rất nhiều người . Sau khi Ngài tịch rồi , đệ tử tự xưng mình là tín đồ Phật Giáo . Giê Su Ki Tô cũng chỉ dạy rất nhiều người , sau khi Ngài đi rồi , những người đệ tử gọi mình là tín đồn của Ki Tô Giáo . Lão Tử tịch rồi , đệ tử của Ngài tôn kính Ngài , xưng là Lão Giáo hay là Đạo Giáo . Xưa kia , Khổng Tử chu du liệt quốc chỉ dạy học trò , không tự xưng danh hiệu gì ; nhưng khi Ngài vãng sanh rồi , người đời sau tôn xưng là Khổng Giáo . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni đi rồi biến thành Phật Giáo , Đức Giê Su Ki Tô đi rồi biến thành Ki tô Giáo ; rồi Lâm Tế Tông , Tịnh Độ Tông ..., tình trạng các tông phái đều giống như vậy . Tất cả do ngôn ngữ của phàm phu tạo ra , chứ thật sự không có tông phái gì cả . Không có tông phái mà chỉ có 'Pháp Môn', chỉ có 'Đạo'. Các vị giáo chủ ra đời đều chỉ dạy một vấn đề là phải tìm được 'Đạo'. Nhưng sau khi họ đi rồi , trải qua một thời gian dài , biến thành những tông phái . Thí dụ sau này Sư Phụ nổi danh , rất có thể biến thành 'Thanh Hải Tông' (Mọi người cười). Nếu xảy ra như vậy , thì thật tức cười .

    Phật Giáo lúc ban đầu dạy cùng một giáo lý , không có gì khác nhau ; nhưng vì bây giờ người của các tông phái dạy khác nhau , nên họ tưởng rằng Sư Phụ dạy Pháp Môn mới , biến thành một tông phái mới . Sư Phụ không thích như vậy , bởi vì 'Pháp Môn' đó , 'Đạo' đó đã có sẵn từ xưa đến nay , tất cả các chân sư đều dạy 'Pháp Môn Quán Âm', không phải Sư Phụ tự sáng tác , phát minh ra . Trước thời của Phật Thích Ca Mâu Ni đã có Pháp Môn này , cũng không phải Phật Giáo mới nói đến Pháp Môn này , Thiên Chúa Giáo cũng có nói , Lão Tử cũng có nói , họ đều nói đến sức chấn động bên trong và âm nhạc bên trong . Nhưng nếu như mình không có thể nghiệm , sẽ không biết là họ đều giảng cùng một giáo lý , một pháp môn như nhau .

    Phật Giáo đã xử dụng nhiều tên khác nhau để gọi Pháp Môn Quán Âm . Trong Kinh Pháp Hoa là 'Pháp Hoa Pháp', trong Kinh Phổ Môn là 'Pháp Môn Phổ Độ', Phổ Môn là chỉ một cánh cửa mà có thể thông đạt đi khắp nơi . Trong Kinh Lăng Nghiêm thì biến thành 'Pháp Môn Quán Âm', trong Kinh A Di Đà biến là 'âm nhạc của nhạc của Tịnh Độ , âm nhạc mỹ diệu , chim thuyết pháp ...,' tất cả đều nói rất rõ ràng . Không phải Phật Thích Ca Mâu Ni dạy nhiều pháp môn như vậy , Ngài chỉ nói có một Pháp , nhưng dùng nhiều danh xưng khác nhau , phương tiện khác nhau để độ chúng sanh .

    Thí dụ Sư Phụ đến đạo tràng của Ki tô Giáo , Sư Phụ cũng dùng Thánh kinh để dạy họ Pháp Môn Quán Âm . Sư Phụ sẽ không nói với họ : "Sư Phụ dạy quý vị Pháp Môn Quán Âm trong Kinh Lăng Nghiêm của Phật Giáo". Sư Phụ sẽ dùng Thánh Kinh để giải thích , để họ hiểu biết rằng trong Thánh Kinh Giê Su Ki Tô cũng có dạy pháp môn đó . Dùng phương thức này dạy họ cũng được , họ không cần phải trở thành tín đồ Phật Giáo , chính thức quy y Phật , Pháp , Tăng , có một danh hiệu , thọ Bồ Tát giới ... mới có thể tu Pháp Môn Quán Âm . Nếu như họ thật sự hiểu biết Thánh Kinh , họ cũng có thể tu Pháp Môn Quán Âm , tuyệt đối không có trở ngại gì .


  7. #287
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Nếu như gặp người thích Tịnh Độ Tông , Sư Phụ sẽ dùng kinh điển của Tịnh Độ Tông dạy họ Pháp Môn Quán Âm , hay có người thích Tào Động Tông , Sư Phụ sẽ dùng giáo lý của Tào Động Tông giải thích Pháp Môn Quán Âm . Chứ không cưỡng ép người ta cải biến tín ngưỡng cá nhân , mới có thể tu pháp môn này . Theo Thiền Tông , Tịnh Độ Tông , Đạo Gia hay là Thiên Chúa Giáo , Cơ Đốc Giáo ... đều có thể tu , bởi vì pháp môn tối cao vốn chỉ có một , chúng sanh thích gì thì thuận ứng theo đạo lý họ ưa thích mà giảng giải .

    Thí dụ Sư Phụ muốn uống nước , Sư Phụ phải nói với quý vị "Nước ! Nước !" Nếu như Sư Phụ hoàn toàn không biết tiếng Trung Hoa khác cần phải nói tiếng ngôn ngữ của địa phương họ , nếu không họ sẽ không biết Sư Phụ muốn gì . Nếu Sư Phụ đến Ý Đại Lợi , Sư Phụ nói "Nước ! Nước", họ nhất định sẽ để Sư Phụ khát đến chết (mọi người cười), hay là nói "Cơm ! Cơm", họ nhất định sẽ để Sư Phụ chết đói . Bởi vì họ không hiểu , nên cần phải nói ngôn ngữ của họ , họ mới cho Sư Phụ cơm ăn . Mỗi nước đều có ngôn ngữ riêng .

    Nhưng có một thứ ngôn ngữ tốt nhất , không cần dùng đến miệng để nói . Thí dụ Sư Phụ muốn uống nước , Sư Phụ chỉ cần ra dấu tay là là quý vị có thể hiểu được , Sư Phụ đang khát muốn uống nước hay đói bụng muốn ăn cơm , đó là ngôn ngữ tốt nhất . Chúng ta thường nghe nói 'Thiền bất dùng ngôn ngữ' là ý nghĩa đó . Cơm thật không phải là cái chén này , nước thật không phải là ly này ; nhưng dùng chén để đựng cơm , dùng ly để hứng nước , và lúc ăn và uống , thì không cần nói gì cả . Có cơm ăn , có nước uống mới là điều quan trọng . Dùng ngôn ngữ không thể nào diễn tả nước là gì ? Cơm là gì ? Khi ăn mới biết , khi uống mới hiểu .

    Thí dụ có một người có nước , có cơm , người đó có thể cho người khác , không cần nói gì , không cần ngày đêm quảng cáo cơm có dinh dưỡng gì , nước quan trọng như thế nào ; hễ thấy người đói thì cho họ cơm ăn ; có người khát liền cho nước uống . Cũng như vậy , một người khi đắc 'Đạo', hay là biết được pháp môn , cho dù người đó không cùng ngôn ngữ chung với mình , cũng có thể truyền pháp cho như thường . Quý vị chỉ cần ra dấu tay , người đó sẽ biết ý , lập tức đưa chén đũa cho quý vị , cơm cũng có sẵn luôn trong chén . Nếu như chỉ thuộc kinh điển , biết nhiều điển tích , giảng kinh rất thông thạo , nhưng không hiểu chân nghĩa như là không có cơm cho người ta ăn , vẫn chưa có ích gì lắm ; chỉ là dùng miệng quảng cáo bánh , mà trên thực tế không có bánh thật , tự mình chưa bao giờ ăn bánh , lại càng không có bánh cho người khác ăn . Nhưng Sư Phụ cũng phải giảng kinh , bởi vì đầu óc con người đã chứa và biết quá nhiều việc , thấy qua nhiều thứ , phê bình rất nhiều điều , học qua rất nhiều lý sự vô dụng . Nếu như có người đến nói rằng họ có thể truyền pháp , quý vị chưa chắc đã tin , có phải không ? Cho nên cần phải nói qua một ít món tráng miệng , do đó đến bây giờ cũng chưa được chính thức ăn cơm . Lúc ăn cơm , không cần nói gì , có thể ăn liền , muốn uống nước cũng có thể uống liền , như vậy mới là nước thật , cơm thật .


  8. #288
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Dùng ngôn ngữ diễn tả vẫn chưa phải là cơm , vẫn chưa phải là nước , nhưng nếu không nói quý vị sẽ không biết . Bởi vì không biết ai có cơm , ai có nước , nên có người rao trên đường : "Bánh chưng ! Bánh chưng !" mình biết ngay người đó bán bánh chưng , người ăn chay thì rao : "Bánh chưng chay ! Bánh chưng chay !" Như vậy người ta biết người đó bán bánh chưng chay , loại bánh chưng này ăn được . Ngoài ra dọc đường còn có người quản cáo nước đá , nước mía ..., rất nhiều thứ , vì họ có những thứ ấy nên mới quảng cáo .

    Có người tự quảng cáo nhưng lại không có gì để cho , đó là một điều mệt nhất . Mình có cơm , có nước , ra ngoài quảng cáo thì không sao , vì mình có thể giúp người đói được no , người khát được mãn túc , do đó có thể ra ngoài bán cơm , bán nước . Có người vì lòng tốt , có tiền nên dùng tiền đó nấu cơm cho người trong chùa ăn , nấu nước chín cho người đi đường uống , bố thí cho người cần thiết . Cho nên có rất nhiều phương cách , có người bán cơm , có người bán nước , có người bố thí cơm , có người bố thí nước . Nhưng tự mình phải có một cái gì mới quảng cáo , nếu như mình thật sự không có gì hết , lại ra ngoài quảng cáo bậy bạ , như vậy có phải lạ lùng lắm không ?

    Muốn quảng cáo Pháp Môn Quán Âm cần phải biết Pháp Môn Quán Âm , phải có năng lực truyền pháp cho kẻ khác , giúp cho người khác khai ngộ . Tuyên truyền Tịnh Độ thì cho người ta biết Tịnh Độ là gì ? Có khả năng truyền pháp cho kẻ khác , chỉ cho người ta Tịnh Độ ở nơi đâu , chỉ cần mở cánh cửa này , là có thể thấy được . Lúc giải thích 'Đạo', cần cho người ta biết rõ 'Đạo' thật sự ở đâu , đi trên con đường này sẽ gặp những gì ? Đó là 'Đạo'.

    Nếu như chỉ dùng miệng nói mà thật sự không biết gì , Sư Phụ cảm thấy như vậy là phạm tội , cũng như nói láo vậy , không có hiệu dụng thực tế , và chỉ làm người ta khát nước thêm mà thôi . Mình vốn đã khát nước rồi , cả ngày không có nước uống , còn phải phí thời gian nghe họ giảng về nước như thế nào , rồi rốt cuộc lại không có nước cho mình uống . Nếu như muốn tiết kiệm thời gian , mình có thể dùng thời gian này đến nơi khác , hỏi một người nào đó có nước hay không ? Nhưng vì mình lo chú ý nghe họ giảng nước , nên không nghĩ tới việc đi tìm người có nước thật . Sư Phụ nghĩ rằng người không có nước , đừng làm uổng phí thời gian của kẻ khác .

    Sư Phụ vốn không muốn nói nhiều , nhưng lại quên đi mất điều này , nên rốt cuộc nói nhiều như vậy , bây giờ phải dừng lại , nói nhiều quá không được . Sư Phụ nên nói Sư Phụ rất vui mừng gặp lại bạn cũ , Sư Phụ đặc biệt vì vài người nên đến đây giảng kinh . Quý vị ấy rất thành tâm , cầu Sư Phụ trở lại Bành Hồ , làm Sư Phụ rất cảm động cho nên đã trả lời : "Được , Sư Phụ sẽ vì vài người này mà trở lại". Rốt cuộc bây giờ lại có rất nhiều người , làm ăn khá . Chưa bắt đầu bán nước , làm quảng cáo đã tốt quá rồi (Mọi người cười).


  9. #289
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Hỏi : Xin Sư Phụ chỉ dạy chúng con , niệm Phật như thế nào mới có thể được cảm ứng với Phật A Di Đà ?

    Đáp : Bây giờ để Sư Phụ nói trước 'niệm' là gì ? Hàm ý niệm tức là từ chữ niệm của 'tưởng niệm'. Tưởng niệm có nghĩa là ý niệm chứ không phải dùng miệng niệm , cho nên nói 'niệm' Phật . Trên thế giới Ta Bà này , mình dùng gì để niệm ? Dùng tâm niệm ư ? Cha mẹ nhớ con là tưởng niệm , tưởng niệm trong tâm , trong đầu óc .

    Trung Hoa có rất nhiều cốt chuyện nam nữ tương tư nhau , thí dụ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài , Tây Sương Ký ... đều là những chuyện ái tình rất nổi tiếng . Gặp người đẹp rồi về nhà ngủ không yên , ăn không được , nhớ quá cho nên biến thành tương tư . Nếu như Lương Sơn Bá không quen biết Chúc Anh Đài , chàng ta cũng không tưởng niệm kinh khủng như vậy . Bởi vì Chúc Anh Đài ban đầu giả dạng người nam , nên Lương Sơn Bá không có ấn tượng gì , chỉ là bạn hữu mà thôi , sau này biết được nàng là gái giả trai , lúc đó tâm liền biến đổi , trở nên tương tư , muốn được kết hôn với nàng . Nhưng không đạt thành ước nguyện , tương tư đến chết . Lương Sơn Bá biết được Chúc Anh Đài là người tốt , quí phái và hiếm có như vậy cho nên mới sinh lòng tưởng niệm tha thiết như vậy .

    Cũng cùng ý đó , nếu muốn tưởng niệm Phật A Di Đà , ít ra cũng phải nhận biết Phật A Di Đà trước , mới có thể tưởng niệm Ngài , còn chưa biết Ngài là ai , làm sao có thể tưởng niệm ? Sư Phụ nhìn hình Phật A Di Đà không cảm thấy có gì đặc biệt , nhưng Sư Phụ thật sự rất nhớ Phật A Di Đà , vì Sư Phụ đã quen biết Ngài , đã nhận biết 'Chân Thể' của Ngài , cho nên khi nhìn hình vẽ Ngài lại không cảm thấy gì cả .

    Trước kia Sư Phụ đọc kinh , Phật Thích Ca Mâu Ni diễn tả đất nước của Phật A Di Đà , có thứ âm nhạc nào , có hào quang ra sao , có liên hoa màu kim phát ánh sáng màu kim , có liên hoa màu vàng phát ánh sáng màu vàng , có nước tám công đức ..., các thứ cảnh giới mỹ diệu , Sư Phụ không cách nào tưởng tưởng được , cho nên không thể nhất tâm bất loạn tưởng niệm Ngài . Nhưng từ khi Sư Phụ tìm được minh sư , Ngài giới thiệu cho Sư Phụ quen biết với Phật A Di Đà rồi , bây giờ Sư Phụ biết được hình dáng của Phật A Di Đà không giống như những tượng Phật gỗ , Ngài không có xấu xí như vậy . Sư Phụ thật sự nhận biết , hiểu được Phật A Di Đà là 'Vô Lượng Quang', thật sự thể nghiệm được âm nhạc của Tây Phương Tịnh Độ , từ đó mới có thể tưởng niệm .

    Thí dụ một chàng trai khi chưa gặp mặt người thiếu nữ , chỉ xem hình của cô ta , anh chàng sẽ tưởng nhớ nàng cùng cực . Nhưng nếu quen biết người thiếu nữ ấy rồi , lại nghe tiếng nói của nàng , tiếng nói rất hay , rất dịu dàng , khi về nhà sẽ nhớ nhung mãi , rất có thể lúc nào cũng thấy toàn là dáng dấp của nàng . Tuy không còn nghe được tiếng nói nhưng cũng đủ làm cho chàng trai ấy tưởng nhớ rồi , đó là tưởng niệm .

    Xưa kia có một chàng trai thổi sáo rất hay . Một ngày Công Chúa nghe được tiếng sáo của anh , từ đó đem lòng tưởng niệm . Nhưng sau khi gặp mặt được anh chàng thổi sáo , thấy anh quá xấu xí , Công Chúa cảm thấy rất thất vọng . Quý vị có nghe qua chuyện đời xưa này chưa ? Có lẽ đây là chuyện cổ tích của Việt Nam . Anh chàng thổi sáo đó tên là Trương Chi , tiếng sáo của anh hay đến nỗi khi nghe được , Công Chúa đã ngày đêm thương nhớ .


  10. #290
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Cũng như vậy , nếu mình chưa thấy Phật A Di Đà , nhưng nghe được tiếng Ngài thuyết pháp , chim hót do Ngài hóa sanh , âm nhạc của Tây Phương Tịnh Độ ... mình sẽ phát tâm 'tưởng niệm', lúc đó mới thật sự là nhất tâm bất loạn 'niệm Phật'. Quý vị nghe Lương Sơn Bá tưởng nhớ Chúc Anh Đài đến nỗi phải nằm liệt giường , không còn tha thiết điều gì , cả thế giới bên ngoài cũng không màng đến . Học vấn của chàng giỏi như vậy , có một tương lai huy hoàng , là một chàng trai thông minh , phong nhã , tất nhiên có nhiều cô thương mến . Nhưng Lương Sơn Bá đã không màng gì cả , mọi thứ trên đời đối với chàng đều vô nghĩa , bởi vì chàng chỉ một lòng tưởng nhớ đến Chúc Anh Đài mà thôi ; thương nhớ đến bệnh nặng , ăn không được , đêm trằn trọc không ngủ được , cho đến cuối cùng thổ huyết mà chết . Tưởng nhớ như vậy mới thật là nhất tâm bất loạn tưởng nhớ ! Nếu như mức độ mình tưởng niệm Phật A Di Đà được một nửa như Lương Sơn Bá nhớ Chúc Anh Đài , nhất định có thể vãng sanh Tịnh Độ !

    Nhưng thường phàm phu tưởng niệm như thế nào ? Có người một bên tụng niệm 'Nam Mô A Di Đà Phật', một bên bận chào khác : "Chào ông ! Xin mời lại đây uống trà !" Có người tuy rằng trong miệng niệm Phật , nhưng trẻ nhỏ đến vòi vĩnh , họ sẽ nói : "Ghét quá ! Đi chỗ khác , bây giờ không rảnh !" Có khi thuận tay dùng chuỗi niệm đánh trẻ nhỏ , đuổi nó đi . Như vậy không phải là thật sự niệm Phật , dùng phương thức niệm Phật này có vãng sanh Tịnh Độ hay không , vẫn còn là một vấn đề rất lớn . Chúng ta ai cũng sợ không thể sanh lên Tây Phương . Muốn vãng sanh Tịnh Độ chỉ có một cách , phải nhận biết Phật A Di Đà trước , biết có thể tìm được Ngài nơi đâu , như vậy mới có thể thấy Ngài trước khi chết . Dù chưa có thể chạm được Ngài nhưng ít ra đã thấy được dáng của Ngài trên cõi đó , đủ cho chúng ta phát tâm'tưởng niệm' rồi . Mỗi ngày phải gần gũi nhiều một chút , nhìn rõ Ngài hơn , như vậy mới có thể 'tưởng niệm' một cách tha thiết . Mỗi ngày mình đều niệm A Di Đà Phật nhưng không có cảm ứng , bởi vì tuy niệm mà lòng vẫn con hoài nghi . Có người không bị hoài nghi thì cũng bị cách suy nghĩ của thế gian kéo đi , bị phiền não của thế giới này quấy nhiễu , không thể nào chuyên tâm 'tưởng niệm' Phật . Cho nên phải biết phương pháp niệm Phật chính xác nhất thì mới có thể nhất tâm bất loạn tưởng niệm .


  11. #291
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Hỏi : Thưa Sư Phụ , làm sao mới có thể nhất tâm bất loạn ?

    Đáp : Trước tiên mình phải chuẩn bị thân , khẩu , ý cho sạch mới có thể mời Phật đến ngôi chùa đẹp nhất của mình (Sư Phụ chỉ thân thể), trong đó có ánh sáng , có cảnh giới , có nước cam lồ , có Phật tâm , có đủ tất cả . Thân thể của chúng ta là một ngôi chùa ảo diệu nhất , bao nhiêu tiền , cũng không thể nào xây cất được một ngôi chùa hoàn hảo như vậy . Muốn mời Phật A Di Đà làm chủ trì chùa của mình , thì cần phải quét dọn cho thật sạch sẽ .

    Quý vị mời Sư Phụ đến đây giảng kinh , Sư Phụ chỉ là một người xuất gia tầm thường . Muốn để cho Sư Phụ đến đây ở bảy ngày , quý vị đã quét dọn sạch sẽ , trên dưới lầu lau chùi bóng láng . Như vậy , mình muốn mời Phật A Di Đà đến , có phải càng nên tịnh hóa lấy mình không ?

    Tịnh hóa lấy mình là gì ? Kinh kim Cang có nói : Bố thí , trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn , rồi sau đó mới có thể thiền định . Có thiền định mới sanh trí huệ . Thiền định mới là nhất tâm bất loạn , không dùng tâm phân biệt khi đọc kinh Phật . Thiền định và nhất tâm bất loạn có gì khác nhau ? Định là tâm lắng xuống , đó cũng là nhất tâm bất loạn .

    Còn bố thí ? Có người nói tôi không có tiền làm sao bố thí ? Không phải mỗi ngày đi bố thí thì có thể thấy được Phật A Di Đà . Bố thí không phải chỉ có tiền mà thôi , bố thí tiền là chuyện nhỏ , vì người nào có tiền thì có thể bố thí . Ngoài việc bố thí tiền bạc , chúng ta còn bố thí pháp , bố thí tư tưởng tốt , bố thí tâm vô quái ngại . Như Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát , nếu như có chúng sanh bị khủng hoảng , sợ hãi , Ngài sẽ đến an ủi họ , cứu giúp họ , đó là 'thí vô uý'.

    Cũng vậy , nếu mình muốn bố thí , thì sự bố thí thật sự là trì năm giới : không giết hại , không trộm cướp , không tà dâm , không nói láo , và không uống rượu . Năm giới này chỉ có giới không giết hại là hơi khó , còn bốn giới kia thì không thành vấn đề . Sát sinh có hai loại : trực tiếp sát sinh và giáng tiếp sát sinh . Trực tiếp sát sinh là tự giết mà ăn , gián tiếp sát sinh là người ta giết cho mình ăn . Khi mình ăn còn nói : "Ồ ! Ngon thật , đây là thịt bò thượng hạng , ăn món này không uổng tiền". Như vậy là gián tiếp sát sinh , thấy giết chóc mà vui mừng . Đây không phải Sư Phụ có ý lấy thân phận của người "đại tu hành", dùng những lời lẽ dạy quý vị , Sư Phụ thật sự không có ý đó mà chỉ muốn nói để mọi người tham khảo thôi .

    Chúng ta thường làm những việc ngược với bản tính của mình nhưng không biết , bởi vì bị thói quen của xã hội nhiễm quá đen rồi , nên không nhận thấy , và nghĩ cũng không thông . Thí dụ , người lính muốn ăn chay trong quân đội không phải là một chuyện dễ ; học sinh đến trường muốn ăn chay , thầy giáo cũng không tán đồng ; trẻ em muốn ăn chay , cha mẹ lại không cho ; vợ muốn ăn chay bị chồng la ; chồng muốn ăn chay bị vợ phản đối , có thể không chịu nấu chay , bảo chồng tự nấu . Nếu người chồng không biết nấu ăn , đói quá , bất đắc dĩ phải ăn thịt trở lại . Trẻ em có đứa từ nhỏ không muốn ăn thịt nhưng bị người lớn bắt ép , vì họ nghĩ rằng trẻ con nếu không ăn thịt sẽ không thể lớn được . Nhưng chúng ta quên mất voi , ngựa , hươu cao cổ , bò , lừa ... đều ăn chay . bò chỉ ăn cỏ mà to lớn như vậy , rồi mình lại giết nó để ăn . Thỏ cũng ăn cỏ , ăn cà rốt , cải trắng hoặc rau cải mà đẹp như vậy , thân thể tròn trịa , mắt tròn và sáng , mình cũng giết nó để ăn . Tất cả đều là ăn chất đạm gạn lọc lần thứ hai , cho nên khi mình ăn thịt bò , gà , dê , heo đều giống như ăn chất bã vậy .


  12. #292
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default MỘT CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ LIỄU THOÁT SINH TỬ


    Cho nên không sát sinh là điều quan trọng nhất . Giới sát sinh này phải giữ cho thật rõ ràng , mới có thể thấy được Phật A Di Đà , mới có thể nghe được pháp môn tối cao , và mới có cơ hội học được pháp môn tối cứu cánh . Trì giới không nghiêm chỉnh , phước báu không đủ , đương nhiên không thấy được Phật A Di Đà . Không phải Phật Bồ Tát không từ bi . Mỗi ngày mình cầu Phật Bồ Tát bảo hộ sinh mạng mình , cho mình khỏi bệnh , không bị đau khổ , cho mình an ổn mỗi ngày , không bị ai sát hại , nhưng mỗi ngày mình lại sát hại chúng sanh khác . Nếu như Phật Bồ Tát cứu mình có phải Ngài thiếu công bình đối với các chúng sanh đó không ? Cứu mình để mình tiếp tục giết hại những chúng sanh đó . Nếu như động vật cũng cầu cứu với Quán Thế Âm Bồ Tát , cầu nguyện với Phật Bồ Tát bảo hộ cho chúng đừng bị giết , Quán Thế Âm Bồ Tát nên cứu ai đây ? Cứu động vật hay là cứu người ?

    Mỗi ngày đều có rất nhiều bò , dê , heo , gà cầu cứu với Quán Thế Âm Bồ Tát , người sát sanh cũng cầu Quán Thế Âm Bồ Tát giúp đỡ , mỗi ngày đều cúng dường Ngài , cầu cho hàng thịt được khá giả , như vậy cần phải giúp ai đây ? Một bên là người bán thịt , một bên là động vật tội nghiệp , tuy không có bông tươi để cúng dường , nhưng chúng dùng tâm để cúng dường , thành tâm cầu xin . Quán Âm Bồ Tát phải làm sao đây ? Cũng như hai nước đánh nhau , hai bên đều cầu Phật Bồ Tát giúp đỡ đánh bại đối phương , như vậy chẳng lẽ chúng ta đã biến Phật Bồ Tát thành một chúng sanh ngây ngô , không biết phải giải quyết làm sao ?

    Bốn giới còn lại của năm giới không có đáng kể . Không trộm cướp , không vọng ngữ , không tà dâm , không uống rượu , đều là bổn phận làm người cần nên tuân theo , pháp luật của nước nhà cũng qui định như vậy . Cho nên năm giới vốn không phải là giới , vì mình quên đi , cho nên mới trở thành giới .

    Lúc còn học tiểu học , thầy giáo cũng dạy chúng ta không nên trộm cướp , không nói dối , không phải vì Phật bảo không nên trộm thì mình không làm . Mình không muốn người khác trộm tiền , lấy tiền của mình , đương nhiên không nên trộm tiền của người khác . Không tà dâm vốn cũng như vậy : một chồng , một vợ ; luật của nhà nước cũng qui định , rất rõ ràng từ lâu rồi . Còn vấn đề uống rượu , vì rượu có hại cho thân thể , làm cho đầu óc mình không sáng suốt , không nhanh nhẹn , điều này ai cũng đều biết , không phải là giới luật gì cả . Năm giới chỉ trợ giúp thêm sự tu hành , thật sự không phải là giới luật . Cho nên trên thực tế không có một giới luật nào cả . Trong năm giới chỉ có giới 'không sát sinh' hơi khó trì . Thực tế vốn đã không được sát sanh nhưng đã trải qua trăm ngàn vạn kiếp , chúng ta đã quen rồi , cho nên việc ăn chay , ăn mặn mới thành một vấn đề lớn ; không sát sinh mới thành một giới luật rất quan trọng . Nếu quý vị vẫn còn chưa ăn chay , vẫn không tin , vẫn chưa muốn tu hành cũng không sao , cứ từ từ , không thể chỉ nghe một ngày là khai ngộ liền . Nhưng nếu như thích nghe Sư Phụ giảng kinh , có thể đến nghe nữa , còn có muốn ăn chay , tu hành hay không , thì tự ý tính sau .

    Trước khi mình mua đồ dùng , cũng nên xem xét cho kỹ , mang thử trước , xem có thích hợp không , có thoải mái , có đẹp không ? Khi đã mãn ý rồi mới mua . Sự lựa chọn pháp môn để tu hành cũng cần phải kỹ lưỡng như sự lựa chọn y phục vậy .


  13. #293
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG
    Thuyết Pháp Tại Đài Bắc
    Ngày 24 tháng 9 năm 1986


    Đời người không phải chỉ có một kiếp mà thôi , mà là vô tận kiếp trong quá khứ , cho nên có người được gọi là thần đồng , mới có bốn , năm tuổi đã có thể làm nhiều việc không thể tưởng tượng , bởi vì họ chưa hoàn toàn quên hết đời trước của họ , còn đa số người thì đều quên hết đời quá khứ của mình , nhưng không sao , tu hành rồi sẽ hồi phục trí nhớ đời trước của mình .

    Thí dụ mình gặp người bạn thời thơ ấu trên đường , hai người đã xa nhau ba mươi năm , sau này gặp trở lại rất có thể không nhận được nhau . Cũng như vậy , chúng ta cũng không cách nào nhớ được đời quá khứ của mình , đôi khi đời trước có người đã từng tu đến một cấp bực nào đó , nhưng cũng quên mất , bây giờ gặp Sư Phụ , đó là đời trước quý vị có tu hành rồi . Nhưng mà đời trước đã từng tu hành , không có nghĩa là bây giờ có thể thanh Phật rất mau , mà phải coi quý vị đối với sự tu hành hiểu biết bao nhiêu , và sự quyết tâm của cá nhân như thế nào . Bởi vì con người có thể lập tức giải thoát , cũng có thể đời đời kiếp kiếp luân hồi , điều này hoàn toàn tùy sự lựa chọn của mình .

    Tuy tu hành có rất nhiều đường , có đường thì dài , có đường thì ngắn hơn , giống như ở thế giới này . Từ chỗ giảng kinh này đến đạo tràng trên núi của Sư Phụ mà nói , nếu như tìm được đường tắt , trong một hai tiếng đồng hồ là có thể đến nơi , nhưng cũng có thể đi vòng quanh , lái xe cả ngày mới tới chỗ của Sư Phụ , tùy quý vị lựa chọn con đường nào mà đi . Ở Âu Châu có nhiều chỗ có đường vòng vào thị trấn (city ring), nếu như không tìm được lối ra , không biết chừng xe cứ quanh trong đường vòng cả ngày mà không ra được .

    Tu hành cũng vậy , nếu như tìm không được pháp môn tối cứu cánh , sẽ luân hồi tới lui trong thế giới này , không giải thoát được . Mỗi người ra đời , đại khái đã có khuôn mẫu của một đời , sau này trở lại luân hồi , lại sanh ra kuôn mẫu của đời sống khác , đi lại bao nhiêu lần , thì có bao nhiêu lần khuôn mẫu của đời sống khác nhau .

    Nhưng cũng không nhất định phải vĩnh viễn gánh nhận đau khổ của sự luân hồi này , nếu như thật sự quyết tâm muốn tìm cầu giải thoát , cũng có thể một đời hay là hai đời là có thể thoát ly luân hồi , bởi vì tâm nếu thành khẩn , thiết tha muốn tìm cầu giải thoát , thì sẽ gặp một vị đại sư thật , đến dẫn đạo , dắt mình đi ra . Nếu như mình một người vẫn còn lưu luyến nhân gian , như vậy đời đời kiếp kiếp cũng không thoát được . Nếu không , sao còn cần các ngài đại sư như Phật Thích Ca Mâu Ni , Giê Su Ki Tô , Lục Tổ Huệ Năng ..., đến thế giới Ta Bà để cứu độ chúng sanh ? Bởi vì không phải tất cả đời người đều cố định không cách nào cải biến , nếu như có người muốn , vẫn có thể sửa đổi , nhưng cần phải có nghị lực rất mạnh . Chúng ta có ý chí tự do (free will), bởi vì có ý chí tự do này , cho nên muốn phạm pháp hay không đều do mình định đoạt .


  14. #294
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Xưa kia có một người lính theo hầu một vị Đại Quan . Vị Đại Quan này tánh rất nghiêm khắc , đối với bộ hạ "ra lệnh như núi", cần phải tuyệt đối tuân theo , bổn phận của người lính là tuyệt đối "phục tùng". Có một ngày , vị Đại Quan này bảo người lính mới đến sơn vật dụng trong nhà , sơn xong rồi lại bảo anh lính mới rửa sạch cây cọ , nhưng anh lính mới tìm không có vải lau để chùi sạch cây cọ , người Đại Quan liền bảo anh lính đến chỗ để áo quần của những người lính khác , lấy đại một cái để lau cây cọ , bấy giờ người lính cảm thấy rất khó xử , không biết làm sao ? Bởi vì nếu phục tùng lệnh cấp trên , thì phải lấy trộm áo quần của người lính khác làm vải lau , mà ăn cắp đồ của người khác là phạm pháp , nhưng nếu không phục tùng mệnh lệnh cũng là phạm quân luật .

    Trải qua một thời gian tranh chấp suy nghĩ rồi , anh ta quyết định không đi đánh cắp y phục của người khác , dùng lời nói cương quyết trả lời cấp trên : "Tôi không đi". Cấp trên của anh rất ngạc nhiên vì anh dám không nghe theo lệnh , liền hỏi anh : "Sao không đi ?" Nhưng anh lính này cũng không trả lời vì sao , chỉ dùng dáng rất cương quyết nhìn cấp trên của anh , biểu lộ lòng quyết định không dám ăn cắp đồ của người khác , lúc đó vị Đại Uý hiểu ý của anh lính , cũng không nói gì nữa .

    Cho nên muốn được người khác tôn kính , cần phải có thái độ khiến cho người ta tôn kính trước , nếu mình tự trọng , người khác đương nhiên sẽ tôn kính mình . Bởi vì trong quân pháp , cũng quy định cấm ăn cắp đồ của kẻ khác , cho nên anh lính mới này quyết định bất luận như thế nào cũng không phạm tội trộm cướp . Nhưng đối với anh , lúc đó muốn quyết định như vậy , nhất định là không phải dễ , bởi vì trách nhiệm của người lính là "phục tùng", nhưng "lòng đạo đức" đã giúp anh có một sự quyết định hợp lý và can đảm .

    Con người có ý chí tự do có thể lựa chọn , muốn làm gì thì làm , cho nên thiên đàng , địa ngục đều là do mình tự tạo , không có ai cưỡng ép mình làm , nếu như mình nghe theo những lời mà những người không có khai ngộ nói , họ muốn mình làm gì thì đi làm cái đó , như vậy sẽ không được người ta tôn kính , bởi vì mình thiếu tư tưởng và ý chí độc lập .

    Tu hành cầu giải thoát cũng vậy , nên tự mình đi tìm , Thượng Đế không thể mình giúp mình được , Phật cũng không cách nào giúp mình . Nếu như giúp được , Phật Thích Ca Mâu Ni một đời , hay là Giê Su Ki Tô lại một lần cũng đủ rồi , tất cả chúng sanh đều độ đi hết , sao cho đến nay vẫn còn nhiều người như thế không được giải thoát ? Bởi vì chúng sanh phải tự cầu nguyện , phải tự mình tìm con đường của mình , không có người nào có thể đi giùm mình . Các vị đại sư không thể miễn cưỡng người khác tu hành , họ có thể nói chân lý cho người khác nghe , sau khi nghe rồi nếu muốn học có thể đến , mình gọi đó là quy y hay là theo học . Nhưng không có thể dùng quỷ kế hay phương thức buôn bán để miễn cưỡng người khác tu hành , đó như là phép phù thủy , không tốt .


  15. #295
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Nhưng lực lượng của phép phù thủy , có thể xưng là lực lượng Phật hay là lực lượng của tạo hóa , bởi vì lực lượng nào cũng từ lực lượng "tối cao" mà ra , hắc hay là bạch đều như nhau . Nhưng tại sao lực lượng tạo hóa tối cao này , có thể biến thành trắng ? Cũng có thể biến thành đen ? Bởi vì tâm mình là đen , nó biến thành đen , tâm trắng , sẽ biến thành trắng . Cho nên pháp môn tối cao cần phải truyền pháp , và phải chỉ dạy học trò , nếu không , không chừng học trò sẽ đem nó làm điều xấu , như vậy ngược trở lại hại lấy nó , một bên tu hành , một bên ra ngoài khoa trương thần thông , kết quả càng ngày càng đi sang tà đạo , cuối cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma .

    Bị tẩu hỏa nhập ma vẫn chưa phải chỉ có lý do này , còn có những lý do khác , lát nữa Sư Phụ nói thêm . Hôm qua Sư Phụ bảo quý vị đừng có dạy người ta bừa bãi , đó không phải không muốn quý vị đi giúp đỡ người khác , nhưng Sư Phụ dạy người và quý vị dạy người , là chuyện khác nhau , mới nhìn pháp môn dạy người như là rất đơn giản , trên thực tế chẳng có đơn giản chút nào . Dạy pháp môn chỉ là con đường bắt đầu mà thôi , sau này còn có nhiều phức tạp khác , cho dù tự mình không có trở ngại , nhưng nhất thiết là người khác cũng không có trở ngại . Dạy người phải từ A B C bắt đầu dạy lên , từ bắt đầu đến kết thúc , từng bước từng bước dạy họ , chỉ dẫn họ , không những ở trên thế giới này mà ở những cảnh giới cao hơn , vẫn phải chỉ dạy họ như thường .

    Làm một vị sư phụ không phải đơn giản như quý vị thấy , trong quý vị có người là thầy giáo , thấy Sư Phụ dạy người mới niệm Phật , bảo họ để tâm tại giữa trán , kết quả quý vị cũng học theo Sư Phụ đi dạy người khác , như vậy làm sao giống nhau được ? Sư Phụ dạy người khác , thì phải có trách nhiệm đối với họ , bất cứ họ tu hành như thế nào , Sư Phụ đều giúp đỡ họ .

    Nhưng quý vị dạy "học trò" của quý vị thì khác , bởi vì họ không có đến nghe Sư Phụ giảng kinh , không được sức gia trì trực tiếp , lại thêm không có khái niệm vì sao phải tu hành , càng không hiểu vì sao phải tọa thiền , vì sao phải niệm Phật , họ có lẽ không có quan niệm đạo đức , cho nên bày họ không có ích , sau này vạn nhất có được một chút thần thông , hay là năng lực nào đó , có thể sẽ làm việc xấu .

    Ngoài ra nếu như không có Sư Phụ chỉ đạo , nếu cảnh giới cao hơn một chút rồi , không có cách nào trở về , tu các pháp môn khác cũng vậy . Thí dụ đây là thế giới của mình , đến bên này vẫn là thế giới của mình , ở đây không thấy được biên giới , mình đi vào chỗ khác có cảnh giới cao , rất có thể không thấy được cửa , đến cảnh giới hơi cao rồi , nếu như không biết cách lo cho mình , rất có thể không về thân thể lại được , bởi dù có thể về , giả sử không có thầy chiếu cố chỉ dẫn , người đó sẽ chịu không nổi cái lực lượng tự họ đã được , khi phần lực lượng này không có cách nào để kiềm chế , thì đối với người tu hành trở thành không tốt , tạo thành kết quả không tốt , thân thể biến thành không tốt , tinh thần có bệnh , có rắc rối , gọi là bị tẩu hỏa nhập ma hay phát điên . Bởi vì tự mình tu không tốt , không theo thầy tu hành , hay thiếu vị thầy có lực lượng thật để chỉ dẫn .

    Tu hành có nhiều pháp môn khác nhau . Sư Phụ không muốn nói nhiều về pháp môn của Sư Phụ ; chỉ nói cho quý vị biết rằng tu hành pháp môn của Sư Phụ , có thể tọa thiền hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không sao ; nhưng những pháp môn khác thì lại khác , nếu tu nhiều một chút , có thể bị nổi điên , bởi vì không biết cách kiềm chế . Tu quá nhiều , lực lượng của bản thân sẽ tăng mạnh , lúc này không có chân sư chỉ dẫn thì sẽ không biết cách để kiềm chế phần lực lượng đó .

    Lực lượng của Phật hay là lực lượng của tạo hóa , không phải là người tốt thì cho nhiều , người xấu thì không cho . Lực lượng của tạo hóa này là "trung tính", tốt xấu đều do người tạo thành , muốn dùng tốt thì biến thành tốt , dùng xấu cũng có thể biến thành xấu , cho nên nó tuyệt đối trung lập , nó không kiềm chế giùm chúng ta , cần phải tự mình kiềm chế , hay là do Sư Phụ của mình giúp gia trì kiềm chế phần lực lượng này . Tu hành đừng có ước mong quá nhiều thể nghiệm , thời gian đến , thể nghiệm tự nhiên sẽ đến , nếu như thể nghiệm quá nhiều , lực lượng quá lớn , tự mình không biết cách sử dụng sẽ tạo thành phiền phức .


  16. #296
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Một vị Sư Phụ tốt biết cách lo cho học trò của họ , giúp học trò của họ đem phần lực lượng này , hạn chế tại một trình độ vừa tầm , bởi vì nếu như sự chấn động của lực lượng này quá lớn , có thể tạo ra trạng thái sai lệch tinh thần , có thể bị điên hay là tinh thần yếu kém như người bệnh .

    Cho nên người tu hành không nên tham cầu quá nhiều thể nghiệm , nên từ từ , có một chút thể nghiệm là đủ rồi , đừng có một lần là muốn được toàn bộ . Bởi vì trường hợp của mỗi người khác nhau , có người có thể xử dụng lực lượng này , có người không .

    Sư Phụ thấy trên báo có đăng quảng cao về thần thông , nhiều người đến tìm những vị pháp sư này , những người này chắc có chướng ngại . Tìm thần thông để làm gì ? Có rất nhiều người phát điên hay bị ma nhập đều vì đó mà ra . Bởi vì muốn tìm thần thông , trong tâm đã có nghĩ muốn tham cầu thần thông trước rồi , thần thông không lại từ 'lực lượng tối cao', mà là từ đầu óc của chúng ta mà ra vì chúng ta muốn dùng những góc cạnh thấp thỏi của càn khôn . Thật ra thần thông không phải là xấu , nhưng nó không phải là cứu cánh , nếu như lực lượng của người tu hành không đủ , trí huệ không đủ , thì không thể dùng thần thông đúng cách , ngược lại nó sẽ làm hành giả đi lạc đường , làm cho sự tu hành của mình ngưng lại tại cảnh giới thần thông mà không cách nào tiến bước .

    Cho nên không phải dạy người ta tọa thiền là đủ rồi . Con người phải từ bi thì đúng , nhưng từ bi cần phải đi đôi với trí huệ , nếu như có một người tuy rằng tâm địa từ bi thích cứu người , nhưng lại cho người ta thuốc bậy bạ , như thế không những hại người mà hại mình nữa . Thí dụ chồng mình là y sĩ , nhưng mình thì không biết thuốc , nhưng thấy có người nhức đầu hay bị bệnh , liền lấy thuốc cho họ uống , rủi lấy nhằm thuốc độc thì sao ? Thuốc tuy có thể trị bệnh , nhưng nếu như uống lộn thuốc thì mệt lắm .

    Tuy rằng chồng cô ấy là y sĩ , biết loại thuốc nào để trị loại bệnh nào , nhưng cô lại không hiểu y lý , làm sao giúp người trị bệnh đây ? Không phải mỗi thứ thuốc đều có thể trị bệnh , nhức đầu có thứ thuốc nhức đầu , đau bụng có thứ thuốc đau bụng . Luôn cả lý do nhức đầu , đau bụng cũng có rất nhiều trường hợp , chứ không phải nhức đầu hay đau bụng đều cho một thứ thuốc để chửa trị . Tình trạng tu hành cũng vậy , tu hành cần phải cẩn thận , không phải thấy Sư Phụ dạy người như vậy cũng bắt chước , dạy bậy bạ như vậy là hại người , đem phiền phức cho người khác , cũng tìm phiền phức cho mình , tạo nghiệp chướng .

    Trong kinh Phật có ghi , Phật Thích Ca Mâu Ni "không thỉnh không pháp". Không ai có quyền xen vào ý thức của người khác , không thể miễn cưỡng người ta tu hành hay không tu hành , nếu không sẽ làm hỗn loạn chu trình tiến hóa tự nhiên của họ . Chúng ta có thể dùng ngôn ngữ nói rõ cho họ nghe , vì sao nên tu hành ? Vì sao phải tu pháp môn này ? Không tu pháp môn kia ? Nếu như họ nghe thấy có lý , trong lòng vui mừng tiếp nhận , thì có thể truyền pháp môn cho họ . Chứ không phải như trường hợp pháp môn không tốt mà cứ truyền bậy bạ cho người , cũng không cần biết họ có thích hay không , như vậy tuyệt đối không thể được .


  17. #297
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Sư Phụ tuyệt đối không cưỡng bách người khác tin pháp môn của Sư Phụ , Sư Phụ thích người thường đến nghe Sư Phụ giảng kinh hơn , sau này có thể lựa chọn , nếu như thấy rằng giáo lý rất tốt , muốn theo Sư Phụ học , thì hoan nghênh họ đến . Nhưng cho dù có người đã có sự lựa chọn trước khi định học , cũng có thể thối tâm như thường . Vì sao có sự biến đổi như vậy ? Bởi vì họ vẫn là một phàm phu mới phát tâm hoặc không thành tâm , đẳng cấp không cao , cho nên đối với giáo lý của Sư Phụ vẫn còn có nhiều hoài nghi , tuy gặp được minh sư nào cũng vẫn không chịu tin .

    Đa số người đều nghĩ là chỉ có thời xưa mới có đại sư xuất hiện , nghe đến Huệ Năng liền tin Ngài là một minh sư có đại trí huệ ; mới nghe nói Bồ Đề Đạt Ma , liền cho rằng là một vị đại thiền sư hay nhất hồi nào đến giờ . Họ tin chắc Phật Thích Ca Mâu Ni sau khi thành Phật có thần thông tự tại , mỗi người đệ tử của Ngài đều có thể chứng liền quả vị , tự tại giải thoát ; họ cũng tin Giê Su Ki Tô là Đại Bồ Tát , cứu vớt người trên thế gian , nhưng lại không tin bây giờ có được minh sư như vậy , cho dù là Giê Su Ki Tô tái sanh , chúng ta khó tin Ngài .

    Hai ngàn năm trước có minh sư đến , mà bây giờ không có ? Đó hoàn toàn là do tâm lý hoài cổ , tưởng rằng thời nay không có gì , chỉ theo cách nghĩ của cá nhân , theo trí tưởng tượng nghĩ rằng Lục Tổ Huệ Năng tu hành như thế nào , pháp tướng nghiêm trang như thế nào , Phật Thích Ca Mâu Ni có thần thông gì , thi triển thần thông gì , có lực lượng gì . Nhưng trong kinh Phật thường ghi lại , Phật Thích Ca Mâu Ni thường dùng hóa thân của Ngài xuất hiện tại nhiều nơi khác nhau , đi độ đệ tử Ngài . Nói thí dụ , Ngài giảng kinh ở một nơi nào đó , nhưng tại một nơi khác đệ tử của Ngài có chuyện , cầu Phật Thích Ca Mâu Ni giúp đỡ , cũng thấy được Ngài giúp đỡ như thường , đó là cái mà mình gọi là 'hóa thân', là Phật hóa thân đến chỗ của đệ tử cứu họ .

    Trong kinh Quán Vô Lượng Thọ Phật có ghi , có một vị Hoàng Hậu bị nhốt trong tù , lúc đó bà hướng về Phật cầu nguyện , Phật cũng đến ngục tù giảng kinh cho bà nghe . Đó có phải là xác thân của Phật Thích Ca Mâu Ni đến ngục tù giảng kinh hay không ? Không phải , Ngài dùng hóa thân đến . Nhưng bây giờ có người được thấy hóa thân của Sư Phụ đến chỗ nào đó , nói cho những người nào tin tức gì đó , thì hoài nghi Sư Phụ là ma , là ngoại đạo , còn không , làm sao có năng lực hóa thân ?

    Sư Phụ không hiểu sao họ lại có thứ hoài nghi này , hóa thân vốn là chuyện rất bình thường , chẳng có gì thần bí cả , hóa thân là hóa thân , không thể nào bởi vì các pháp sư khác không thể hóa thân , cho nên nói Sư Phụ cũng không thể hóa thân . Trong quí vị có nhiều người là thầy giáo trường tiểu học , trung học , đó không phải ý nói Sư Phụ không có thể làm giáo sư đại học , mà phải giống như quí vị vậy . Có thái độ hoài nghi này là điều rất ngu xuẩn .


  18. #298
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Không phải tín đồ tại gia phê bình như vậy , luôn cả hàng xuất gia cũng nói bậy bạ như nhau , phỉ báng người ta . Tự mình không thể hóa thân , cho nên cũng không tin người khác có năng lực hóa thân , những người này tin Phật Thích Ca Mâu Ni có thể có trăm ngàn ức hóa thân , Giê Su Ki Tô , Huệ Năng ... các vị đại sư , cũng có thể hóa thân . Đối với họ chỉ có người thời xưa mới có thể có hóa thân , người thời nay không thể nào có hóa thân được . Thật lạ !

    Cùng là con người , nhưng người xưa trên phương diện ăn , mặc , ở , đi , đứng có khác gì với người thời nay ? Chỉ bất đồng ở chỗ người xưa về sự hưởng thụ vật chất không được thoải mái như người thời nay mà thôi . Nếu như xưa kia Phật Thích Ca Mâu Ni có thể trăm ngàn ức hóa thân , minh sư thời nay cũng có thể trăm ngàn ức hóa thân , người xưa không có truyền hình , máy bay , người thời nay cái gì cũng có , những gì xưa kia Phật Thích Ca Mâu Ni có thể làm được , minh sư thời nay cũng có thể làm được như thường .

    Sao mà nghe có người có thể hóa thân đi nơi nào đó dạy người thì sợ quá , cho là ma , là ngoại đạo , bảo người khác đừng có theo học , sao người học Phật còn có thứ tâm lý khủng hoảng này ? Nếu như tâm đơn thuần , chính trực , thì còn sợ gì ma ? Phật Thích Ca Mâu Ni không sợ ma quỷ , còn thân người là Phật tử sao lại sợ ma quỷ ? Thứ người như vậy không đáng làm đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni , cũng không đáng làm một vị pháp sư , tuy rằng thân mặc pháp y vàng chói rực rỡ , nhưng tâm lý vẫn còn đủ thứ chấp trước , chướng ngại .

    Những gì chúng ta tu vốn là pháp môn tu hành chân chính , không có gì thần bí . Sư Phụ có mọc hai cái răng nanh như ma quỷ vậy không ? Nếu như có , con ma như Sư Phụ vậy cũng dễ thương hơn con quỷ thật chứ ! (Mọi người cười) Ma như vầy không biết cắn người , cũng không biết dùng ngôn ngữ đi phỉ báng kẻ khác , hoặc kêu tên nói pháp sư nào đó là quỷ , pháp sư nào đó là ma , con ma này chưa từng biết nói những chuyện như vậy , quí vị có sợ Sư Phụ không ? (Học trò dưới đài nói : Sao lại sợ , tôn kính còn không kịp). Quý vị theo Sư Phụ tu hành lâu như vậy mà chưa có ai bị tẩu hỏa nhập ma , đó là bằng chứng rất tốt .

    Pháp môn của chúng ta không giống với các pháp môn khác , trong pháp môn này có thể tọa thiền càng lâu càng tốt , tu hành càng nhiều càng tốt , nhưng những pháp môn khác toạ thiền quá nhiều sẽ bị rắc rối , bởi vì tu hành quá nhiều lực lượng sẽ tăng cường , nhưng họ không có một cái nút để điều khiển , có thể hạn chế cho vừa đúng mức , khiến cho lực lượng này không cách nào được dẫn đạo cho chính xác . Pháp Môn Quán Âm của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề này . Mỗi ngày Sư Phụ thiền rất nhiều , tu hành đã mấy năm rồi , nhưng cho tới giờ chưa phát điên , nếu khi nào quý vị thấy Sư Phụ như người sắp điên , đến bảo cho Sư Phụ hay , dẫn Sư Phụ đi coi bác sĩ thần kinh gấp ! Cho nên bất luận tu pháp môn gì , chúng ta đều phải tự mình đi qua con đường này , có kinh nghiệm dồi dào rồi mới có thể dạy người .


  19. #299
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Hồi nãy nói đến chuyện hóa thân , trên thực tế nó là chuyện rất bình thường , không có gì khó , nếu như cho nó là chuyện thần bí không thể nói ra , thì vì sao nhiều kinh điển mà Phật Thích Ca Mâu Ni lưu lại có rất nhiều chuyện ảo diệu ? Thí dụ Phật Thích Ca Mâu Ni xuất hiện tại nơi nào đó , đi đến thiên đàng , giảng kinh điển gì , có bao nhiều người thấy được ánh sáng , bao nhiêu người đến cảnh giới đó ... đều ghi rất rõ ràng , nếu như không có chép những việc đó , ngày nay không có Phật Giáo , cũng không ai có thể biết được Phật Thích Ca Mâu Ni có thần thông lớn như vậy , không biết được đẳng cấp tu hành của Ngài cao đến đâu , đồ đệ của Ngài tu hành đạt đến trình độ nào !

    Đúng vậy , có hạng Bồ Tát khi đến độ người thì ẩn trốn không cho người biết , cũng không nói đẳng cấp của họ như thế nào , họ chỉ truyền pháp cho rất nhiều người , bảo họ đừng đi dạy những người khác , đó là bởi vì trách nhiệm của họ đến độ người chỉ có như vậy , không biết chừng họ chỉ truyền cho năm người , công việc chính của họ là ẩn mặt giúp đỡ chúng sanh .

    Nhưng cũng có Bồ Tát lộ hiện ra để độ chúng sanh , cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni sau khi thành Phật cũng công khai dạy người . Ngài không giảng kinh tại chùa , mà giảng kinh ở nơi công cộng . Phật Thích Ca Mâu Ni không có chùa riêng của Ngài , chỉ vì sau này Ngài đã già rồi , không thể đi khắp nơi giảng kinh thuyết pháp nữa , cho nên đệ tử tại gia của Ngài cất một chỗ bế quan , một trung tâm toạ thiền , cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni và đồ đệ của Ngài ở . Họ không có mỗi ngày tụng kinh hay ra ngoài siêu độ cho người , Phật Thích Ca Mâu Ni cũng không có dạy đồ đệ của Ngài phải tụng kinh mới có thể thành Phật , Ngài chỉ truyền rộng ra công khai đi độ chúng sanh .

    Sư Phụ cũng công khai độ người như vậy , không có gì thần bí , nhưng quý vị có người mới theo học với Sư Phụ có một hai tuần lễ liền ra ngoài dạy người , đó là chuyện rất tức cười , tự mình còn chưa độ được mình đã muốn đi độ người , cho dù đã học lâu năm cũng vẫn chưa chắc có thể đi dạy người .

    Không phải người nào cũng có thể tu hành được tám tháng thì biến thành Lục Tổ Huệ Năng ; cho dù là Phật Thích Ca Mâu Ni , vẫn còn khổ công tu hành sáu năm mới có thể thành Phật ; Bồ Đề Đạt Ma sau khi tu hành rồi , còn phải quay mặt vào vách đá chín năm ; Bách Trượng Thiền Sư cũng phải tu hành rất lâu ; Thần Tú tu ba mươi năm cũng còn chưa thành tựu , đẳng cấp vẫn còn thấp hơn Lục Tổ Huệ Năng . Nhưng đó không có nghĩa là ông ta không có khai ngộ , chỉ là tu hành đẳng cấp không bằng Huệ Năng Đại Sư mà thôi .

    Cho nên mỗi người đều khác nhau , quý vị nghe nói Sư Phụ tu hành sáu tháng sau , Sư Ông bảo Sư Phụ : "Bây giờ con có thể đi dạy người ta rồi". Cho nên quý vị cũng chờ sáu tháng sau là muốn đi dạy người , có phải không ? (Mọi người cười).

    Không phải ý đó , pháp môn tuy là như nhau , nhưng minh sư truyền pháp cho đẳng cấp khác nhau , học trò học cũng khác nhau , cho dù là hai người học trò đồng thời thọ pháp , lúc Tâm Ấn đẳng cấp đã không như nhau rồi , không phải mỗi người sau sáu tháng đều có thể như Sư Phụ vậy , mà đã lo chạy đông chạy tây dạy người . Có nhiều người tuy theo Sư Phụ học đã lâu , nhưng còn số người khác mới học không bao lâu , đẳng cấp đã vượt qua họ , như thế quý vị còn muốn đi dạy ai đây ?


  20. #300
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG


    Muốn dạy người thì đẳng cấp nhất định phải cao hơn họ , bất cứ lúc tọa thiền thần thức đi đến đâu mình cũng đều có thể biết được . Không phải bởi vì Sư Phụ sau sáu tháng liền bị Sư Ông đẩy đi độ người , cho nên quý vị cũng tưởng được rồi bây giờ đã qua tám tháng rồi , so với thời gian sáu tháng của Sư Phụ còn nhiều hơn hai tháng , cho nên cũng có thể đi làm thầy rồi (Mọi người cười).

    Sư Phụ lúc trước cũng có nói , nếu như không có một vị đại sư chính thật để chỉ dẫn , trong lúc thiền quán linh hồn mình đi đến một đẳng cấp khác rồi thì có thể không về được . Không phải là không thể trở về thân thể này được , mà là không thể trở lại đẳng cấp cũ , tức là không thể phục hồi như con người bình thường như xưa . Bởi vì bây giờ bắt đầu có một chút liên lạc với lực lượng đó , cho nên lực lượng sẽ tăng cường , tự họ lại không biết cách lo liệu , nếu như không có sư phụ giỏi chiếu cố , rất có thể vì thế mà tính tình biến thành bực bội , dễ giận đến nỗi phát điên .

    Xưa kia ở Ấn Độ có một người đàn bà có ba đứa con , bà theo một vị sư phụ học về Yoga . Học một thời gian sau , đẳng cấp của bà cũng theo đó mà nâng cao , nhưng đây không phải là pháp môn của Sư Phụ , mà là Yoga Ấn Độ . Người đàn bà này học một thời gian , lúc tọa thiền thần thức cũng có thể đi ra hưởng thụ cảnh giới của thiên đàng , lần nào bà cũng say đắm trong cảnh vui sướng của thiên đàng không muốn trở về , hễ về mà thấy ba đứa nhỏ thì cảm thấy rất ghét , bởi vì mới tọa thiền lên thiên đàng hưởng thụ cảnh giới khoái lạc liền bị mấy đứa nhỏ khóc la , "Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đói bụng ...", cho nên chỉ có nước từ cảnh giới khoái lạc rớt xuống , nấu cơm cho con ăn . Cho nên bà cảm thấy rất bực bội , bởi vì bà rất muốn vĩnh viễn ở trên trời , đừng có trở về thế giới này , càng không muốn làm mấy chuyện lặt vặt trong nhà , cho nên bà ta giết hết ba đứa con .

    Hậu quả này rất đáng sợ , bởi vì pháp môn mà sư phụ của bà này dạy không cao , cho nên mới phát sinh chuyện không hay , sau khi chuyện không may này xảy ra rồi , vị sư phụ đó về sau không còn truyền pháp cho người khác nữa .

    Pháp môn của Sư Phụ mới nhìn hình như không có nhiều thần thông như vậy , cũng không có thành tựu mau như vậy , thật ra không phải không có thể nghiệm , chỉ vì quý vị không thấy được toàn bộ , có lúc Sư Phụ kiềm chế giùm quý vị , không muốn cho quý vị thấy quá nhiều . Thấy được quá nhiều đối với quý vị không có ích , có thể không muốn trở về làm vợ hay chồng , đến lúc đó quý vị chỉ còn muốn lưu lại cảnh giới cao , hưởng thụ phần khoái lạc siêu thế giới đó .

    Bởi vì sự khoái lạc này không thể dùng ngôn ngữ hình dung , đầu óc phàm phu càng không thể đoán tưởng ra được . Nếu như quý vị biết thật sự mình là ai , rất có thể sẽ tự sát , vì hy vọng linh hồn mau mau trở về quê hương của mình , không muốn ở lại trên thế giới này , bởi vì tất cả đều là hư ảo , không có chuyện gì là vĩnh cửu , chồng , vợ , con , tài sản , sự nghiệp , danh lợi ... đều không quan trọng .


Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts