Page 3 of 8 FirstFirst 1234567 ... LastLast
Results 41 to 60 of 149

Thread: Thiền Thất Tam Địa Môn '92

  1. #41
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Nguồn gốc của Trí Huệ Tối Thượng

    Ngày 21 tháng 12 , năm 1992 .
    (Nguyên văn tiếng Anh)


    Vì cái thạch động rất lớn nên tôi bảo họ để quý vị ngồi ở đây cho mát nhưng họ lại bảo quý vị ngồi ở ngoài nắng ; không biết để làm gì ? [Sư Phụ và đồng tu cười .] Tại sao vậy ? Muốn để dành cái thạch động đó à ? Quý vị thấy không ? Tôi biết họ làm như vậy vì họ kính trọng tôi , vì lều của tôi ở đây , nhưng lều không thể quan trọng hơn người được , phải không ? Quý vị làm việc phải tùy theo hoàn cảnh , không phải trường hợp nào cũng giống nhau . Nhưng họ lúc nào cũng làm việc như vậy , một cách cứng ngắc , quý vị có biết không ? [Sư Phụ cười .] Tôi không biết bây giờ phải làm gì với hạng người này nữa ? Anh ta cũng đã thuộc loại thông minh lắm , "có tật thông minh" đó . [Sư Phụ cươi .] Đúng vậy , anh ta thực sự "có tật".

    Tôi luôn luôn phải than phiền . Tôi đã nhờ ba người lo vụ hội họp ngày hôm nay mà cxung không xong , cuối cùng tôi phải tự làm . [Sư Phụ cười .] Vì tôi không thể liên lạc trực tiếp với quý vị được , cho nên tôi phải dùng đường dây này mà đường dây này lại bị hỏng . Quý vị hiểu ý tôi không ? Do đó có lúc chúng ta bị trở ngại . Cũng như lực lượng của Thượng Đế vậy . Nếu đường dây không được thanh sạch thì lực lượng bị chặn lại . Nếu không , không ai có ít lực lượng hơn ai . Quý vị hiểu không ? Có ai không hiểu không ? Nếu quý vị không hiểu cũng không sao ! Quý vị chưa cần hiểu . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Rồi ! Những người ngoại quốc , những người lạ mặt ở xứ Ai Cập kia , [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] có ai có câu hỏi gì không ? Không có hả ? Thôi được , vậy thì chúng ta giải tán . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .]


    Đồng tu : Khi ngồi thiền con cố gắng tập trung vào con mắt thứ ba , nhưng thường bị ý nghĩ lộn xộn ở trong đầu làm con không thể tập trung được . Thưa Sư Phụ có cách nào để chặn những tạp niệm này không ?

    Sư Phụ : Anh muốn nói những giòng ý tưởng lộn xộn , hỗn tạp ở trong đầu đó phải không ?

    Đồng tu : Dạ phải .

    Sư Phụ : Những giòng ý tưởng này , cũng không có hại gì . Quý vị cứ cố gắng hết sức mình thì thôi . Tôi cũng muốn hỏi quý vị điều đó vì tôi cũng bị như vậy nữa . [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay .] Đúng vậy ! Khi ngồi thiền tôi cũng muốn thành Phật lắm [đồng tu cười], nhưng thình lình tôi nghĩ "Ừ nhỉ ! Nếu có người hỏi mình những câu hỏi này hay câu hỏi nọ thì mình giải quyết ra sao ?" Rồi tôi lại nghĩ "Ngày hôm qua mình làm cái này , cái nọ nhưng kết quả không được tốt lắm . Hôm nay mình phải làm sao cho tốt hơn đây ?" Rồi lại nghĩ đến chương trình của ngày mai . Cứ như vậy đó , một hồi rồi tôi lại nghĩ "Ủa , mình đang muốn thành Phật mà !" [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] "Bây giờ mình không thể nghĩ đến những chuyện này được ." Rồi tôi nói "Bỏ , không nghĩ nữa !" Rồi tôi không nghĩ đến nó một hồi . Nhưng đôi lúc cái máy đó bị hư [đồng tu cười], quý vị hiểu không ? Nhiều khi tắc máy rồi mà nó vẫn còn chạy . Cho nên chúng ta cũng phải ráng chịu và cố gắng sửa được chừng nào hay chừng đó . Bởi vì đầu óc chúng ta quen ghi nhận những điều tạp nhạp đó hằng ngày rồi . Dù mình muốn quên nó nhưng người hàng xóm lại cứ muốn nhắc mình , như là : "Chà , anh đẹp trai quá !" [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay .] "Ờ , tôi thích đôi giầy này của anh quá , coi đẹp ghê !" Và cứ như vậy , sự chú ý của quý vị sẽ bị phân tán từ mắt trí huệ xuống ... đôi giầy . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Và sẽ dừng ở đó một thời gian , quý vị hiểu không ? Và rất khó trèo lên trở lại . Đi xuống thì dễ nhưng đi lên thì khó .


  2. #42
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đó là cách chúng ta sống qua ngày , thấy không ? Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ nọ . Do đó mà chúng ta mới nhận thức rằng thật sự không có cái TA . Cái gọi là TA thật sự không có . Đó thật ra chỉ là những tư tưởng , tư tưởng và tư tưởng mà thôi . Hết tư tưởng này sang tư tưởng khác , từ giây này đến giây khác . Do đó TA không phải là TA , không là gì cả , mà thật sự chỉ là sự thâu thập một mớ rác rưởi mà thôi [Đồng tu cười]. Chúng ta thật sự là như thế đó . Đúng vậy ! Nếu chúng ta thật sự nghĩ sâu xa hơn thì "Chúng ta là gì ?", chúng ta không là gì cả . Chúng ta không ở đâu và không là ai hết . Hôm nay chúng ta thấy vui vẻ , ngày mai chúng ta thấy đau khổ , rồi ngày mốt lại như thường . Có lúc chúng ta muốn ăn món này , có lúc lại muốn ăn thứ khác . Như vậy có phải là "TA" hay "TÔI" không ? [Đồng tu trả lời : Dạ không]. Có phải ý nghĩ đó là TA không ? Cái cảm tưởng đôi giầy đó đẹp có phải là TA không ? Ngày mai một người khác nói đôi giầy của quý vị xấu lắm rồi quý vị nghĩ "Ừ , giầy của ta xấu thật". Đó có phải là TA đó không hay là người khác ? [Đồng tu : Dạ không phải]. Đúng vậy , cho nên thực ra không có cái TA , phải không ? Như vậy chúng ta không cần phải cố gắng chú ý vào cái TA nào cả . Bởi vì không có TA cho nên không có NGÃ , không có sự hiện hữu của cá nhân . Chúng ta phải hiểu điều này . Đó là giải thoát . Quý vị đã được giải thoát . Nếu quý vị không muốn , đó là vấn đề của quý vị . Tôi làm gì hơn ? [Đồng tu cười].

    Thành ra chúng ta nghĩ một cách chính chắn thì thật sự không có cái TA nào cả . Chúng ta chỉ đeo đuổi từng ý nghĩ này đến ý nghĩ khác . Nhưng những ý tưởng này từ đâu đến ? Từ sự thâu thập mà ra . Thâu thập từ bên phải , từ bên trái , từ đằng trước , từ đằng sau , từ bất cứ nơi nào , thứ nào mà chúng ta gặp phải , kể cả rác rưởi hoặc bất cứ thứ gì , cả tốt lẫn xấu [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Bởi vì mới có người đi lượm rác . Họ lựa những gì có thể dùng được hay còn tốt đối với họ . Cho nên họ thâu thập , đem rác về nhà , có thể để bán , có thể để dùng , và chúng ta cũng vậy thôi .

    Chúng ta thâu thập rác của những người mà ta nghĩ là tốt hoặc thông minh hơn [Sư Phụ cười]. [Một đệ tử nói : Nhưng vẫn là rác rưới]. Đúng , vẫn là rác . Nếu chúng ta sung sướng với nó thì cũng không sao . Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng những rác rưới đó là TA [Đồng tu : Dạ]. Chỉ vậy thôi . Bí mật chỉ có thế thôi . Cho nên con đường trực tiếp tới trí huệ là như vậy . Phải nhận biết rằng TA không là gì cả , không ở đâu cả và không là ai cả . Không ai cần TA hết vì TA không là gì cả [Đồng tu cười và vỗ tay].

    Bây giờ trở lại với câu hỏi lúc nẫy . Nếu trong đầu cứ có nhiều ý tưởng lộn xộn là quý vị thâu lượm nhiều rác quá [Đồng tu cười]. Quý vị có thể lựa chọn , một là quý vị vứt bỏ hoàn toàn , từ chối nó , hoặc là cứ để nó nằm trong nhà quý vị và đừng ... [Sư Phụ cười] thèm để ý đến nó . Quý vị muốn làm gì thì làm miễn là quý vị cảm thấy thoải mái là được [Đồng tu : Sư Phụ nói Sư Phụ là người đi thâu rác mà]. Đúng vậy , nhưng tôi biết chỗ đỏ rác còn quý vị thì không . Đã rõ chưa ? [Đồng tu : Dạ rõ]. Thật sự không có vấn đề . Nhưng vì còn sống ở thế giới này , chúng ta rất khó có thể giữ cho đầu óc được yên tịnh . Thật là khó , nhưng cũng không hề gì , cứ việc lờ nó đi vì quý vị đã có đôi giầy tốt (pháp môn Quán Âm). Cũng như cái gọi là "Đạo Tràng thiên nhiên" này , có rất nhiều đá nhọn có thể cứa đứt chân của quý vị ; nhưng vì quý vị giầy tốt cho nên quý vị có thể đi cả ngày mà không sao . Quý vị không phải lo dời những cục đá này sang một bên vì chúng quá nhiều ; quý vị chỉ việc dẫm lên mà đi thôi . Quý vị thấy không ? Vì vậy phương pháp thiền của chúng ta là đôi giày , đôi giầy ống bảo vệ chân chúng ta . Cứ việc đạp lên những chướng ngại vẫn còn mà đi [Đồng tu vỗ tay]. Nếu vẫn còn những ý tưởng lạc lõng hoặc lo ra thì cũng mặc kệ nó . Ta làm việc của ta , nó muốn nghĩ gì thì nghĩ . Cứ để đầu óc phát ra những gì nó ghi nhận , còn ta vẫn tiếp tục tiến sâu vào những đẳng cấp bên trong và đừng đứng lại ở cửa là nơi của đầu óc . Đầu óc luôn luôn thâu nhận rác . Đó là công việc của nó . Nếu chúng ta mở máy truyền tin ở tần số mà mọi người xử dụng , chúng ta sẽ nghe được đủ thứ chuyện chẳng liên quan gì đến ta cả , hiểu không ? Chỉ vì máy thâu của chúng ta có cùng một làn sóng như của những người khác mà ta không quen biết .


  3. #43
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Cũng như vậy , đầu óc của chúng ta cũng thâu nhận những vấn đề , những ý kiến , cảm tưởng của những người khác không liên quan gì đến ta cả . Đó là rác rưới hay còn gọi là nghiệp chướng . Do đó mà nhiều khi chúng ta tự nhiên cảm thấy khổ sở mà không hiểu tại sao . Bởi vì chúng ta tiếp nhận , qua cái máy truyền tin , những thứ không liên quan gì đến chúng ta rồi ảnh hưởng đến đầu óc của chúng ta . Chỉ có thế thôi . Nếu ta lại cứ bám lấy những ý nghĩ và cảm tưởng đó , dần dần nó trở thành vấn đề của chính chúng ta . Chúng ta nhận là của ta rồi cũng có cảm giác giống như của người đã loan cái tin ấy , do đó mới gọi là Cộng Nghiệp . Như trường hợp chúng ta nghe tin một người nào đó chết , hoặc một cô gái bị người yêu bỏ đi theo một người khác và khi nghe cô gái đó than khóc qua máy truyền tin [Sư Phụ cười], chúng ta cũng cảm thấy rất đau khổ cho cô ta vậy . Và nếu cả ngày hôm đó hoặc hai ba ngày sau hoặc lâu hơn nữa mà chúng ta vẫn còn cảm giác đó thì thực sự chúng ta có vấn đề .

    Cho nên chúng ta phải cảnh giác và chỉ lấy những gì chúng ta muốn lấy , cảm giác những gì ta muốn cảm giác và loại bỏ những gì chúng ta không muốn . Đúng vậy , nếu máy truyền tin của chúng ta cứ tiếp tục thâu nhận rác của người khác thì chúng ta nên tắt máy hoặc đừng để ý đến , đừng nghe nó nữa . Bởi thế trong cuộc sống , đôi khi chúng ta cảm thấy cô đơn , khổ sở , tương tư hoặc bất cứ điều gì khác , nhưng chúng ta cũng đừng bận tâm . Nghe chưa ? Nếu TA biết là TA đang đau khổ thì tiêu tùng đó [Sư Phụ cười]. Chỉ vậy thôi . Vẫn phải tiếp tục công việc của mình , hiểu chưa ?

    Thí dụ như vừa rồi , tôi bảo hai ba người lo liệu vụ hội họp nhưng họ lại mang quý vị đến lều tôi . Tôi đã nói chỗ họp là ở động đá . Chỗ tôi ở không phải là động đá , họ biết rõ như vậy . Họ nghe chỉ thị rất đúng nhưng làm lại không đúng , giống như người đi lạc vậy đó . Có thể họ đã có thói quen đi đến nơi ở của tôi , nhắm mắt đi cũng được , do đó mà họ quen đường đưa thẳng quý vị đến đây dù biết rằng đó là sai . Nhưng anh ta cứ tiếp tục bào chữa cho nên tôi bảo anh ta : "Đi ra ngoài". Tôi đã cảm thấy rất bực bội , quý vị hiểu không ? Tôi nghĩ là tôi đã chỉ thị họ một cách rõ ràng và chính họ cũng biết là phải mang cái ghế (kiệu) để chờ tôi . Nếu để quý vị đến đó thì cần kiệu để làm gì ? Họ đã biết rõ rồi , cho nên không có sự sai lầm , quý vị hiểu không ? Không nên làm sai việc này . Vậy mà họ vẫn làm sai như thường [Đồng tu cười]. Thật vậy , họ còn hỏi liệu có phải mang cái thuyền đến cho tôi không ; như vậy họ biết tôi phải đi xa lắm vì nếu quý vị đến lều của tôi thì đâu có cần những thứ này . Tôi nói "Được rồi , nếu quý vị muốn , tôi sẽ lựa : một là đi thuyền , hai là bay xuống [đồng tu cười] và ba là đi bộ . Nếu tôi thấy khoẻ , chân mạnh , tôi sẽ đi bộ . Nhưng cũng phải thu xếp mấy thứ này sẵn sàng . Hiểu chưa ?"

    Tôi cảm thấy vừa giận vừa tức và muốn bãi bỏ [đồng tu cười] buổi họp . Tôi nói "quý vị làm ta mất hứng , thật là dở" [Sư Phụ cười] ... Định bãi bỏ cuộc họp nhưng lại thôi . Tôi biết mình đang giận , bực bội và thất vọng bởi vì đã dặn dò cả nửa tiếng rồi , ai cũng nói là hiểu cả nhưng cuối cùng lại không ra cái gì hết . Phải mà tôi không căn dặn rõ ràng hay là họ không hiểu thì còn chấp nhận được . Nhưng họ đã hiểu , mọi việc đều được chỉ dẫn rõ ràng mà họ vẫn làm phiền . Dĩ nhiên là tôi tức giận vì đâu biết có người lạ đến nhà đâu mà chuẩn bị . Tôi mới mặc quần áo xong có một nửa [Sư Phụ cười]. Quý vị tí nữa thì bắt gặp tôi ... [Sư Phu cùng đồng tu cười]. Tôi không biết là cơ thể của tôi có thích hợp cho mọi người nhìn hay không ? Có thể có người này thích , có thể có người kia không thích rồi họ xỉu thì làm sao ? Mà ở đây chỉ có ít bác sĩ mà thôi [Đồng tu cười]. Nhưng bác sĩ cũng đâu có chữa được thứ bệnh này [cười], quý vị hiểu không ? [Đồng tu trả lời : Hiểu]. Tôi lúc đó chưa sửa soạn xong , còn đang đi chân không , mặc quần áo mới xong một nửa , còn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng [Sư Phụ cùng đồng tu cười].


  4. #44
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Dĩ nhiên là trong hoàn cảnh này ai cũng có thể quýnh và điên lên được , phải không ? Phản ứng của tôi cũng giống như phản ứng của những người bình thường khác mà thôi . Nhưng tôi tự kiểm soát được đầu óc của mình . Tôi biết là đầu óc của mình không thích những điều nó thấy và chính quý vị cũng không thích nữa . Tôi đã thu xếp một cách khác ; nhưng tôi không thể ngăn cản đầu óc phản ứng được . Tôi không thể ngăn chặn không cho nó bộc phát được , nhưng tôi có thể chặn không cho nó kéo dài và để nó điều khiển mình , quý vị có hiểu không ? Chỉ có vậy thôi . Đó là sự khác biệt giữa kiểm soát và không kiểm soát , hiểu chưa ? [Đồng tu : Dạ hiểu].

    Bởi vì đầu óc của chúng ta phản ứng như cái máy , theo một khuôn mẫu nhất định cũng giống như máy điện toán vậy . Chúng ta thâu làm sao thì nó phát ra làm vậy . Máy điện toán không biết uyển chuyển , nhưng người điều khiển nó biết . Người điều khiển nó là TA , là linh hồn , là nguồn hiểu biết , là giác ngộ , là trí huệ . Đó mới là TA , quý vị hiểu không ?

    Cho nên quý vị thấy có hai người khác nhau , một người phản ứng thật là giận dữ , đó là đầu óc của chúng ta . Cái mà ta gọi là TA Cái TA đó thâu nhận đủ mọi phản ứng . Trong tình trạng đó , chúng ta phản ứng như vậy bởi vì trí óc đã quen phản ứng như vậy qua nhiều kiếp , cho nên nó phản ứng như cũ và rất khó thay đổi nó một cách tức thời , vì có nhiều dữ kiện phải bị xóa đi và nhiều việc khác phải sắp xếp lại . Nhưng nó lại thu thập quá nhiều từ những người khác , từ thị giác , từ thính giác , từ máy truyền hình , từ rất nhiều thứ khác . Cho nên đầu óc của con người phản ứng giống nhau như những người khác vậy , quý vị hiểu không ? Rất khó mà xóa bỏ những phả ứng này trừ phi hằng ngày quý vị ngồi thiền thật nhiều . Nhưng thật sự thì nhiều khi chúng ta thâu nhận nhiều hơn là xóa bỏ . Bởi vậy chúng ta mới có vấn đề , phải không ?

    Có thể chúng ta có ít vấn đề hơn người không bao giờ xóa máy của họ , nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn không có trở ngại vì đầu óc chúng ta không ngừng thâu nhận , có hiểu không ? Chúng ta có mắt cho nên chúng ta không thể không nhìn được . Nhắm mắt lại thì không sao , nhưng khi mở mắt ra , chúng ta không thể không nhìn dù muốn hay không . Người này đẹp , người kia xấu , người này có gương mặt dài , người kia có chân ngắn ... Đúng vậy , chúng ta không thể không nhìn .

    Đầu óc của chúng ta cũng vậy , vì nó luôn luôn mở cửa hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày để Nhìn , Ngắm , Nghe , Ngửi . Đây là những cửa để thâu nhận dữ kiện dù ta có muốn hay không . Nó phản ứng giống nhau nhưng cùng một hoàn cảnh , quý vị hiểu không ? Do đó sự khác biệt là một người trong ta phản ứng như cái máy , còn người kia thì ở đằng sau để điều khiển nó . Vì thế trong trường hợp này , quý vị không phản ứng như vậy hoặc quý vị phản ứng như vậy , nhưng sau đó quý vị đổi lại . Đó mới chính thực là cái TA thật , là mắt trí huệ , hiểu không ?

    Đúng ra chúng ta không có cái TA thật mà chỉ có Trí huệ mà thôi , mà Trí huệ thì phản ứng như nhau . Chúng ta hành động khác nhau tùy theo hoàn cảnh nhưng đầu óc thì không như vậy , lúc nào cũng cứng ngắc , không uyển chuyển , không ngoại lệ , không tha thứ , không bao dung , hiểu không ? Thôi được , đủ rồi phải không ? [Đồng tu cười]. Còn câu hỏi nào khác không ? [Đồng tu : Dạ chưa đủ].

    Bây giờ thì quý vị đã biết cách kiểm soát đầu óc của mình chưa ? [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Không biết hả ? Để tôi chỉ cho . Roderic , khi anh thiền mà đầu óc anh bảo anh đi uống cà phê [đồng tu cười], thì anh nói với nó "Được , ta sẽ cho người cà phê nhưng sau khi thiền xong mới có". Chỉ vậy thôi . Nếu nó muốn anh đi kiếm bạn gái của anh , thì anh cũng nói với nó :"Được , đợi hai tiếng rưỡi sau". [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Vậy đó , không cần phải chống đối hoặc vật lộn với nó cho phí sức . Chỉ cần nói với nó "Lát nữa , ta sẽ cho". Như là mình điều khiển điều khiển một con chó hay một đứa con nít vậy , hiểu chưa ? Đứa trẻ có thể rất là dễ thương , rất là ... tô điểm cho đời sống của anh , nhưng anh không thể lúc nào cũng nghe đứa trẻ được . Nó lúc nào cũng muốn đi công viên , muốn chơi đánh đu , ra bãi biển , thích ăn kẹo hơn kẹo hơn là ăn cơm ... , anh không thể lúc nào cũng nghe nó được , dù anh có thương nó đến đâu đi chăng nữa , hiểu không ?


  5. #45
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Cũng vậy , đầu óc chúng ta sẽ phản ứng khi cơ thể đòi hỏi . Chẳng hạn khi đói bụng , đầu óc sẽ nói : "Đi kiếm gì ăn", vì đó là thói quen . Cái máy này biết lúc nào phải bỏ vào , lúc nào phải thảy ra . Chúng ta đã có những tin tức này ở bên trong , nhưng sự khác biệt là bây giờ chúng ta nói : Chúng ta không có thì giờ , đói bụng hả ? Được , lát nữa ta sẽ cho ăn . Chỉ có vậy thôi . Đó là sự khác biệt , hiểu không ? Như vậy để cho đầu óc nó im lặng . Hãy làm bạn với nó chứ đừng chống nó . Có người hỏi tôi : "con có rất nhiều những đòi hỏi về tình dục , con cảm thấy không trong sạch". Tôi nói : "Tại sao vậy ? Nếu chịu không được thì sao không đi tìm một người bạn trai hay bạn gái hoặc cưới ai đó". Đúng vậy , điều đó không hại gì hết . Đó cũng giống như quý vị hỉ mũi khi trời lạnh hoặc ăn lúc đói vậy . Nếu quá đói bụng thì làm sao mà thiền được ?

    Đừng cưỡng lại nó . Mà quý vị cũng chỉ có thể cưỡng lại trong một thời gian nào đó thôi . Nếu tối ngày chúng ta phải vật lộn với nó thì cũng không tốt , vì chúng ta dồn hết năng lực vào đó để giải quyết vấn đề , cho nên cũng không còn hơi sức để tập trung khi ngồi thiền nữa . Hãy làm cho đầu óc yên tâm bằng cách nói rằng : "Lát nữa , một tiếng hay hai tiếng rưỡi sau sẽ có". Tôi không nói là mỗi ngày , mỗi tiếng quý vị không cho bao tử quý vị miếng món gì , hiểu chứ ? Chỉ tạm thời hoãn lại mà thôi , và sau đó nếu có thật sự cần đến thì anh phải thỏa mãn nó . Mỗi người có những nhu cầu và đòi hỏi khác nhau tuỳ theo những dữ kiện thâu thập được của tiền kiếp hoặc thâu thập được qua môi trường sinh sống . Cho nên nếu chúng ta thật sự không thể loại bỏ được những thứ ham muốn thì chúng ta phải thỏa mãn nó , hiểu chưa ? Rồi sau đó chúng ta mới có thì giờ và sức lực để tiếp tục việc tu hành . Nếu không chúng ta cũng sẽ lãng phí hết sinh lực , không thể làm được việc gì khác , đừng nói chi đến ... ngồi thiền . Vì khi thiền , chúng ta nghĩ đến nó mà thôi .

    Tôi biết một vài đệ tử hay đọc sách về cách nhịn ăn . Nhịn ăn cũng không sao nếu quý vị muốn . Nếu quý vị mập quá hoặc ăn nhiều quá cho nên làm biếng duy chuyển thì quý vị có thể nhịn ăn một nửa , hoặc kiểm soát khẩu vị của mình một chút , phải không ? Chỉ ăn chừng 80% hay 60% thôi hoặc là nhịn đói một vài ngày cũng không sao . Nhưng có một số người nhịn ăn rồi họ làm sao quý vị biết không ? Họ đi tìm sách dạy nấu ăn để học [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Có người nói với tôi như vậy đó . Đúng vậy , có một anh chàng kể cho tôi nghe chuyện này . Nhịn ăn rồi thay vì đọc sách tu hành , sách thiền , sách Yogananda hay gì đó anh ta lại mua sách dạy nấu ăn và đọc mỗi ngày . Không ăn được bằng miệng cho nên phải ăn bằng mắt . Như vậy thì đâu có ích lợi gì , quý vị hiểu không ? Có lẽ lúc ngồi thiền , anh chỉ nghĩ đến món ăn mà thôi [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Lúc đó anh ta không còn nhớ tới năm , sáu Hồng Danh hay cái gì khác nữa . Thôi được rồi , còn câu hỏi nào nữa không ?

    Đồng tu : Thiền định có phải cũng giống như lúc mình chết không Sư Phụ ? Như những câu chuyện người (suýt) chết thấy những ánh sáng . Như vậy thiền định được (tốt) có phải cũng ở trong trình độ đó hay không ?

    Sư Phụ : Đúng , nhưng cao hơn nhiều , cao hơn thế . Bởi vì trong lúc thiền , chúng ta vẫn cảm biết được những gì xung quanh ta mặc dù chúng ta đang ở trong một cảnh giới khác . Có khi chúng ta hoàn toàn rời khỏi thể xác , có khi không . Chúng ta bị hào quang thu hút cho nên không biết gì hết . Rồi thí dụ có người thấy "Sư Phụ" bên trong , họ tưởng là "Sư Phụ" bước vào nhà họ thật , hiểu không ? Thật sự không phải như vậy , họ lên một cảnh giới khác . Nhưng thể nghiệm của người chết không nhất thiết là thể nghiệm cao . Người chết có thể thấy ánh sáng , nghe thấy âm thanh nhưng không phải của cảnh giới cao . Khi thiền ta cũng thấy tương tự như vậy đó , nhưng chúng ta không thể nói nó luôn luôn giống nhau . Vì khi thiền , thể xác và linh hồn của chúng ta vẫn còn nói liền với nhau bằng một sợi dây vô hình và chỉ khi chết , sợi dây này mới đứt mà thôi , hiểu không ? Vâng , anh muốn hỏi ?


  6. #46
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đồng tu : Sư Phụ cho phép con được hỏi một câu .

    Sư Phụ : Được , anh cứ hỏi .

    Đồng tu : Mấy lúc gần đây con cảm thấy rất chán nản .

    Sư Phụ : Anh trông như vậy đó ! [Đồng tu cười].

    Đồng tu : Vâng con có nhiều khó khăn trong việc thiền và trong mọi vấn đề . Con phải làm sao khi cơ thể con không chịu làm việc và làm cho con không thiền được . Dù mỗi ngày con thiền từ 6 tiếng đến 8 tiếng , nhưng con không có được kết quả như ngày xưa .

    Sư Phụ : Tôi hiểu !

    Đồng tu : Sau khi thọ Tâm Ấn , khi con còn ở Venice , thiền định đã làm cho con rất vui sướng và mãn nguyện .

    Sư Phụ : Tôi biết ! Tôi biết !

    Đồng tu : Nhưng gần đây con không còn đạt được nữa .

    Sư Phụ : Hiểu . Như thế này , điều đó còn gọi là mùa đông của linh hồn [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

    Đồng tu : Nhưng nó kéo dài lâu quá .

    Sư Phụ : Khi mọi vật đều đen tối , lạnh lẽo và khốn khổ , không có màu xanh , không có ánh sáng , không có mặt trời , không có cái gì hết thì thật là khủng khiếp [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Không một ai không phải trải qua mùa đông . Tôi nói cho anh nghe [Đồng tu cười]. Cứ kiên nhẫn và cầu nguyện . Chỉ có vậy thôi . Đúng vậy , hãy chăm sóc nơi mình ở , sự ăn uống , những sách chúng ta đọc và những người mà chúng ta giao dịch với . Có thể là chúng ta quá xen lấn vào những chuyện của người khác , hoặc quá mẫn cảm với tình trạng của họ và vô hình chúng ta tạo một nhịp cầu thông cảm với người đó . Vì thế chúng ta cũng chia sẻ một nửa khối bận tâm của họ . Đúng vậy , đôi khi nó là như vậy đó .

    Chúng ta không thể sống mà không bị ảnh hưởng hay trở ngại bởi những người chung quanh ta . Do đó chúng ta mới phải tu hành và cần phải tu hành . Nếu không thì sau khi Tâm Ấn , mọi việc đều xong hết . Mọi người đều lên Niết Bàn hết [Đồng tu cười]. Chúng ta phải chia sẻ công đức của chúng ta với thế giới , vì thế mà chúng ta có trở ngại . Người ta làm đường cho chúng ta đi , nấu cơm cho chúng ta ăn , trồng cây cho chúng ta hưởng , họ cũng được chia sẻ công đức của chúng ta . Được truyền Tâm Ấn rồi không có nghĩa là thoát nợ và không phải trả nữa . Ở thế gian này , mọi người đều có trách nhiệm gánh vác món nợ đó . Do đó mà bất cứ người nào có liên hệ với chúng ta hoặc bất cứ vật gì mà ta xử dụng trong thế giới này đều không phải là miễn phí . Có khi chúng ta đổi chỗ ở và cảm thấy khác lạ và sự tu hành của chúng ta kém đi bởi chúng ta không quen với bối cảnh mới , hiểu không ? Từ từ chúng ta cũng sẽ quen đi . Cũng giống như khi ta mở một cửa tiệm mới , khách hành chưa quen , lại có nhiều sự cạnh tranh ; không giống như chỗ chúng ta cư ngụ , nơi mà mọi người đều biết chúng ta , hiểu không ? Và quý vị biết làm sao tiếp tục làm ăn , tương tự như vậy . Có khi nó khác biệt . Như khi tôi đi hoằng pháp , tôi cũng cảm thấy khác , cảm thấy hơi mệt , hoặc khi tôi ngồi thiền trên máy bay đông người cũng vậy . Tôi biết vậy nhưng không để ý đến nó . Tôi không kén chọn lắm . Ta thích nơi nào thì đi nới đó [Sư Phụ cười]. Tôi không nhất thiết phải đi những nơi cộng tu để nhìn thấy những thánh nhân như quý vị ... Vậy đó , cứ tiếp tục sống . Ồ ! Thật tội nghiệp cho anh ! Thôi được , tôi sẽ cố gắng giúp anh , được không ? Có ai hỏi gì nữa không ?


  7. #47
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đồng tu : Có , con có một câu hỏi cá nhân .

    Sư Phụ : Cứ nói .

    Đồng tu : Nhưng mà ...

    Sư Phụ : Cá nhân hả ? Người khác có thể nghe được không ? [Đồng tu cười].

    Đồng tu : Dạ , chắc được .

    Sư Phụ : Tốt .

    Đồng tu : Con muốn xuất gia để trở thành ni cô có được không Sư Phụ ?

    Sư Phụ : Để làm gì ? Tại sao lại muốn vậy ?

    Đồng tu : Để con được tu hành nhiều hơn .

    Sư Phụ : Nhưng cô có biết rằng tôi không có ni cô nữa hay không ? Không còn ai hết [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. (Chú thích : Sư Phụ muốn nói lái tiếng Anh chữ "nun" [ni cô] và chữ "none" [không có] phát âm gần như nhau). Quý vị cười cái gì vậy ? [Tiếp tục cười].

    Các đồng tu : ... Thật tài .

    Sư Phụ : Không có ai hết . Nhưng nếu cô muốn , cô cũng có thể ở lại đạo tràng hoặc một thiền đường nào đó mà cô thích thì cũng được . Tùy ý cô , cô có thể thử trong một thời gian , nếu không thích thì cô có thể ra lại .

    Đồng tu : Dạ được .

    Sư Phụ : Được chưa ? Đừng quá chấp vào ý tưởng ni cô (nói lái) [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

    Đồng tu : Con muốn xuất gia lắm . Nhưng bây giờ thì đỡ hơn lúc con mới đến nhiều lắm . Con thấy họ mặc như người thường nhưng tất cả đều rất thanh thoát .

    Sư Phụ : Đó là quần áo của ni cô đó , mà "không phải của ni cô" [Sư Phụ nói lái][Sư Phụ cùng đồng tu cười] Tôi thấy như vậy tốt hơn vì nó làm mọi người không còn dính mắc vào những ý niệm về quần áo hoặc những định kiến nào khác . Đúng vậy , chúng ta đã giải thoát rồi , chúng ta có thể mặc quần áo , không mặc quần áo hay mặc bất cứ cái gì chúng ta muốn , đều được hết , hiểu không ? Rất nhiều người bị cái bề ngoài phỉnh gạt nên tôi mới dẹp những thứ đó [Sư Phụ cười]. Cô có còn muốn thành ni cô không ? Nó không còn hợp thời trang nữa [đồng tu cười], lỗi thời rồi .

    Đồng tu : Con ... không phải vì quần áo .

    Sư Phụ : Thôi được , cứ thử làm người của đạo tràng đi . Tôi cho cô biết đạo tràng cũng có chính trị của đạo tràng , không phải lúc nào cũng tốt đâu . Tùy theo sở thích của cô , cô có thể thử , nhưng cô cũng phải cảnh giác và phải hiểu mình muốn ở đâu và muốn cái gì . Nếu không cô sẽ bị sa vào chính trị của đạo tràng và trở thành đảng viên , đảng đối lập nhé ! [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Chúng ta rất dễ bị những người chung quanh lôi cuốn và trở thành một nhóm người nào đó với một tư tưởng cộng đồng . Nếu nhóm này tốt thì cô lên , còn nếu xấu thì cô cùng xuống theo với họ . Tùy cô lựa chọn , tôi không đề nghị gì hết và cũng không bác bỏ cái gì hết . Đó là cuộc đời của cô , hãy thận trọng và cảnh giác . Bất cứ ở đâu cũng phải cố gắng lựa chọn cho đúng , đừng để những người khác ảnh hưởng đến mình . Nếu cảm thấy cái gì sai , phải sửa đổi chính mình ngay , nghe chưa ? Hãy bảo vệ bầu không khí , nơi mình ở . Nếu muốn , cô có thể lựa bất cứ trung tâm nào . Hoặc cô viết ra giấy rồi nhắm mắt bốc thăm ... [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Cầu nguyện ... Suma Ching Hai ... Ồ Miaoli chứ ! [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Còn gì nữa không ? Bây giờ cô cảm thấy vui vẻ chưa ?

    Đồng tu : Dạ vui .


  8. #48
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phu :
    Vì cô có tự do lựa chọn và không ai ép buộc gì hết , cô vẫn muốn làm ni cô à ?

    Đồng tu : Tự do lựa chọn là điều khó nhất . [Sư Phụ cùng đồng tu cười]

    Sư Phụ : Quý vị luôn luôn muốn đẩy trách nhiệm qua người khác . Nhất là đối với tôi , phải không ? Ta chạy [Sư Phụ cùng đồng tu cười], Ta không dính bẫy của quý vị đâu . Quý vị hay dùng cái kế đó rồi sau đó có chuyện gì xảy ra , quý vị đổ lỗi cho tôi . "Sư Phụ biểu con làm chuyện đó mà , thành ra bây giờ nó mới như thế này . Đáng lẽ Sư Phụ phải biết chứ !..." Và nếu chuyện gì tốt xảy ra thì quý vị nói "Chà , Sư Phụ thần thông quá , chuyện gì Ngài cũng biết hết !". [Đồng tu cười] Tôi không muốn mạo hiểm nữa , quý vị hiểu không ? Bây giờ quý vị phải tự quyết định lấy , nghe chưa ?

    Đồng tu : Dạ nghe . Cám ơn Sư Phụ .

    Sư Phụ : Những minh sư khác có thể sẽ bảo quý vị phải làm gì . [Sư Phụ cùng đồng tu cười] Nhưng tôi không bảo . Tại sao tôi lại quyết định cuộc đời của quý vị ? Có người còn đến hỏi tôi xem có nên lấy người này hay người nọ ? Tôi trả lời đó là chuyện của quý vị [Đồng tu cười]. Quý vị là người thương họ và cần họ , tôi làm sao biết được ? [Sư Phụ cười] Tại sao tôi lại phải bảo quý vị thương người này và bỏ người kia ? Làm sao tôi biết được ? Để làm gì ? Quý vị nói là tôi biết hết nghiệp chướng của mọi người , phải không ? Đúng vậy , vì tôi biết nghiệp chướng không thể tránh được thì ta can thiệp vào làm gì ? Nếu không thể tránh được thì tất nhiên nó sẽ xảy ra . Tôi nói này hay nói nọ cũng vô ích mà thôi . Nếu quý vị thật sự muốn một điều gì , không có không được , thì dù tôi có nói gì đi nữa quý vị cũng không nghe , có phải vậy không ?

    Có người còn chơi kiểu sổ số nữa . Họ lấy một đồng tiền rồi nói để tôi quyết định một việc gì đó [Đồng tu cười]. Thí dụ họ nói nếu đồng tiền nằm ngửa là CÓ còn nằm sấp là KHÔNG . Và nếu đồng tiền nằm ngửa nghĩa là CÓ nhưng lại không đúng ý của họ thì họ lại thẩy lên nữa [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay]. Có khi họ thẩy cả trăm lần như vậy , đến khi tôi đồng ý thì họ mới thôi [Đồng tu cười]. Như vậy thì có ích gì ? Tôi biết hết những trò này [Đồng tu cười]. Mọi người đều cười hết [Đồng tu cười]. Họ biết tôi nói đúng . Hiểu chưa ? Thương tôi là một chuyện , còn làm những gì quý vị muốn làm là chuyện khác , luôn luôn là như vậy .

    Cho nên quý vị muốn làm gì thì làm . Làm gì mà mình thấy thật sự sung sướng thì làm . Đúng vậy , nếu quý vị thấy thích điều này hơn là điều kia thì cứ làm . Phải chấp nhận may rủi . Hãy nhận lãnh trách nhiệm về hành động và cuộc đời của mình và cầu nguyện Thượng Đế giúp đỡ , nhưng quý vị phải tự mình làm . Có phải như vậy không ? Như khi đói , quý vị phải ăn chứ không thể cầu Thượng Đế ăn thay cho mình được ? [Đồng tu cười]. Thế tại sao lại tạo thêm câc chuyện phiền toái làm gì ?

    Thí dụ dù tôi phải chăm sóc cho nhiều người nhưng tôi cũng phải tự lo cho đời sống của tôi nữa . Như trong sắc tay của tôi bao giờ cũng có những thứ cần thiết cho sự sinh tồn trong một vài ngày , hiểu chưa ? Như là một bộ quần áo , cái kéo , cái búa [Sư Phụ cười]. Không phải , thật ra là một con dao nhỏ hay một vài thứ vật dụng , đại khái như để giữ người khỏi bị lạnh . Nhịn đói vài ngày thì không sao chứ bị lạnh thì không được , hiểu không ? Trong bao tôi còn có để một túi nhỏ ngủ nữa , rất nhỏ và rất mỏng có thể dùng làm lều , quý vị hiểu không ? Dùng nó để phủ lên mình , tối thiểu cũng giữ được hơi ấm để khỏi bị chết cóng . Nó rất nhẹ , chỉ nặng khoảng một hai lượng thôi . Đúng ! Những vật dụng đại khái như vậy đó . Bởi vì tôi không thể lúc nào cũng mang một túi ngủ lớn với mình dược , nhưng với những vật dụng nhẹ đó , tôi cũng có thể tạm sống một mình qua ngày được , nếu rủi cơn nóng của tôi nổi lên [Sư Phụ cười] khiến tôi phải bỏ đi . Bởi vì nếu quý vị ỷ lại người khác thì quý vị phải chờ họ , quý vị biết không ? Không bao giờ chúng ta kiếm được đủ người để hầu mình cả . Như tôi đã nói với quý vị , nếu họ mang nhiều gối thì họ sẽ không mang một chiếc mền nào cả . Họ mang cho tôi rất nhiều kem đánh răng nhưng lại không có bàn chải đánh răng [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Như vậy đó . Rất nhiều kem đánh răng , không biết để làm gì ? Có lẽ cái gì họ cũng bỏ trong bao mà không kiểm soát xem có cần thiết hay trong bao đã có rồi hay không . Họ làm như máy vậy đó , làm sao quý vị tin ở người khác ? Quý vị phải tin ở mình . Hãy học cách tin vào trí huệ của mình .


  9. #49
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Hãy mạo hiểm và xem những lỗi lầm đó là những bài học . Đó là cách quý vị trưởng thành . Đừng trông chờ tôi quyết định thay cho mình . Thật là vô lý . Điều đó không phải là giao cho tôi , hiểu chưa ? Đó là sự ỷ lại , là cái nợ chứ không phải là sự thăng hoa . Quý vị phải tự quyết định rồi cầu "Sư Phụ" giúp đỡ , hiểu chưa ? Hoặc hãy cầu "Sư Phụ" cho mình có một lựa chọn đúng , và nếu lựa sai thì có thể mình đã hiểu sai lời chỉ dạy của "Sư Phụ", rồi chúng ta làm lại một lần nữa [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Dễ mà , phải không ? Hãy vui vẻ làm việc và đừng buồn khi chúng ta lầm lẫn . Hãy vui lên mà học vì quý vị không mất gì cả . Đời sống rất nguy hiểm vì bao giờ nó cũng kết thúc bằng sự chết , và không có gì nguy hiểm hơn cuộc sống . Như vậy quý vị còn sợ cái gì nữa ? Chúng ta sống một đời sống nguy hiểm phải không ? [Sư Phụ cười]. Và bao giờ cũng chấm dứt bằng cái chết . Cuối cùng chúng ta cũng phải chết [Sư Phụ cười]. Hãy vui lên , cười lên , quý vị kgoong phải khốn khổ như vậy .

    Nếu quý vị không thiền được [Đồng tu cười]. Nếu quý vị không có thể nghiệm thì không có thể nghiệm . Không có , có sao đâu ? Quý vị cũng chẳng làm gì được hết ? Tự tử à ? Quý vị đã làm hết sức mình rồi thì nên thỏa mãn với sự cố gắng đó , đó là kết quả . Dù cho đêm đông giá lạnh , quý vị vẫn ngồi thiền , đó đã là kết quả tốt nhất rồi , quý vị hiểu chưa ? Sức mạnh tinh thần mới là phần thưởng lớn nhất . Nếu mọi việc đều trôi chảy và êm đẹp thì làm sao đo lường được nghị lực của mình , hiểu chưa ? Hãy vui khi quý vị không có gì hết mà quý vị vẫn tiếp tục , đó mới là đáng phục , hiểu chưa ? Đó mới là tình thương chân thật nhất . Nếu quý vị thương một người nào đó và người đó cũng thương và chiều chuộng quý vị thì có cái gì đáng nói đâu . Tình thương chân thật là khi nào biết tha thứ và luôn luôn yêu thương tha thứ dù cho người đó làm bất cứ chuyện gì . Đó mới là tình thương thật sự , vô điều kiện , hiểu không ? Cho nên hãy vui lên với những gì mình có .

    Quý vị phải nhìn vào mặt khẳng định hơn là lúc nào cũng để ý đến thể nghiệm . Điều đó sai . Thể nghiệm là ở trong sự không có thể nghiệm . Đó mới là thể nghiệm tốt nhất . Vì quý vị vẫn kiên tâm tu hành dù không có thể nghiệm . Như vậy mới là cương quyết , mới đáng nể , phải không ? Ngồi thiền sáu tiếng , tám tiếng mà không có gì hết [Đồng tu cười]. Như vậy mới là khó . Tôi không làm được [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Tôi chịu . Ngồi một phút mà không có gì hết là ta đứng lên đi ăn cháo [Đồng tu cười]. Ta nói "thôi được , khỏi ngồi" vì ta không quen làm việc mệt như vậy [Sư Phụ cười]. Tôi đi ăn cháo rồi đi bộ hoặc làm cái gì khác rồi lúc sau mới ngồi thiền trở lại . Nếu không được , ta lại đi làm việc khác . Nếu thiền không được cũng không sao , ta đã làm hết sức rồi . Và nếu vẫn cũng không được nữa thì tôi sẽ trách Thượng Đế ; vậy đó , vì Ngài tạo ra tất cả . Không phải vậy sao ? Thượng Đế cũng tạo ra ma quỷ . Vì vậy , nếu ma quỷ làm điều gì không tốt với quý vị thì quý vị nên trách ông chủ của chúng , vì ông chủ là người ra lệnh , hiểu chưa ? Như trong một công ty , ông chủ là người chịu trách nhiệm về mọi việc . Ông ta là người ra lệnh cho quản lý , vậy mà nhiều khi nhân viên không ưa người quản lý [Sư Phụ cười] nhưng lại thích ông chủ vì nghĩ rằng ông chủ không bao giờ nói gì cả . "Ồ , người quản lý này mắng chúng tôi hoài , bắt chúng tôi làm việc nhiều". Còn ông chủ thì ngược lại chỉ đi vòng vòng và hỏi : "Quý vị khoẻ không ?" [Đồng tu cười và vỗ tay]. Có phải như vậy không ? [Đồng tu : Dạ phải].


  10. #50
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phụ : Đúng vậy , hãy trách Thượng Đế về mọi việc [Sư Phụ cùng đồng tu cười] thì quý vị sẽ không còn nghiệp chướng nữa . Cho nên thỉnh thoảng quý vị nghe tôi trách Thượng Đế chứ tôi không bao giờ trách người . Điều này không sao hết . Quý vị đã cảm thấy dễ chịu chưa ? Còn câu hỏi nào nữa không ?

    Đồng tu : Sau khi nghe xong câu hỏi của cô tên là ... lúc nãy đó ...

    Sư Phụ : Cô Anna , người Tiệp Khắc . Cô ấy là người Ba Lan .

    Đồng tu : Con cũng có cùng kinh nghiệm như vậy và muốn chia sẻ với quý vị ở đây không biết có giúp ích gì được không ? Có nhiều lúc con cảm thấy rất chán nản và không làm gì được hết , giống hệt tình trạng đó . Thế rồi con quyết định cứ ngồi đó và khóc khoảng hai tiếng đồng hồ .

    Sư Phụ : Ờ , thế cũng được .

    Đồng tu : Khóc một hồi con cảm thấy dễ chịu hơn nên ngày hôm sau con làm nữa [Đồng tu cười]

    Sư Phụ : Lại khóc nữa ? Làm quá mức không tốt . Vincent đừng làm quá mức như vậy .

    Đồng tu : Vâng , con khóc cho đã , khoảng hai tiếng đồng hồ .

    Sư Phụ : Rồi anh càng thấy khoẻ hơn nữa .

    Đồng tu : Sau đó con thấy dễ chịu hẳn ra . Rồi tối hôm đó , trong giấc ngủ , Sư Phụ đã đến và an ủi con . Rồi sau đó con hoàn toàn bình phục như xưa . Mỗi khi con có trở ngại thì con lại ngồi thiền cho đến khi đầu óc con thông suốt mới thôi .

    Sư Phụ : Đúng ! Hoặc cứ làm và chấp nhận mọi sự may rủi . Rồi cầu với Sư Phụ rằng : "Con lựa đại một cái mà không biết có đúng hay không , xin Sư Phụ hướng dẫn con ." Hiểu không ? Cứ chọn điều nào mà mình cảm thấy tốt nhất , vậy thôi . Ngoài ra không còn cách gì khác nữa phải không ? Dĩ nhiên thiền là phương pháp tốt nhất , nhưng quý vị có quá nhiều vấn đề và cũng không thể ngồi thiền hai mươi bốn tiếng được , phải không ? Mỗi vấn đề cần bốn tiếng để giải quyết rồi sau đó lại có những vấn đề mới khác nữa , do đó quý vị không còn làm việc được việc gì khác , ngoài việc ngồi thiền cả ngày . Cái đó tốt lắm Vincent , tốt lắm .

    Trong quyển "Giòng lệ âm thầm", tôi có viết về những chuyện này vì tôi cũng từng trải qua những giai đoạn đó . Có khi tôi dậm chân , quý vị nhớ không ? Tôi nói : "Được ! Nếu Ngài không muốn đến thì đừng đến nữa . Ngài muốn đi đâu thì đi , con chán quá rồi ." Nhưng rồi sau đó Ngài đến , hiểu chưa ? Cũng như khi vợ chồng gây gỗ với nhau , rồi không ai nói chuyện với ai hết . Có khi mình biết mình đúng và người kia cũng biết vậy , nhưng lại không đến , và mình làm lơ thì cuối cùng người kia cũng trở lại , phải không ? "Sư Phụ" bao giờ cũng từ bi và rộng lượng , nhưng lúc đó chúng ta không thể nhìn thấy , không thể cảm nhận được vì quý vị có nhiều chướng ngại , hiểu không ? Chỉ vậy thôi . Do đó chúng ta phải đi qua chướng ngại đó . Thí dụ như chúng ta thiền ở bờ sông này , nếu không có những tảng đá lớn này thì chúng ta có thể đi thẳng đến đích rất nhanh , nhưng vì bị chắn cho nên chúng ta phải đi vòng , mất nhiều thì giờ hơn . Nhìn thì tưởng chúng ta không tiến tới nhưng thực sự không phải như vậy , hiểu không ? Đúng vậy , chúng ta phải đi vòng qua thôi . Đêm đông tuy dài nhưng không phải là vô tận .


  11. #51
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đồng tu : Con cũng có cùng một ý nghĩ như cô Anna , con muốn ở lại đạo tràng để làm việc trong một thời gian .

    Sư Phụ : Nếu quý vị thực sự không còn vướng mắc gì hết , và không gây rắc rối cho mình khi ở đó , hiểu không ? Muốn ở lại đạo tràng cũng không sao nhưng trách nhiệm phải được thanh toán hết , hiểu không ? Đừng để cho vợ , chồng , cha mẹ hay anh chị em gì đến làm xáo trộn đạo tràng . Chỉ có vậy thôi . Vì nơi đó là chốn nghỉ ngơi và thiền định . Nếu quý vị đem những vấn đề trần tục vào đó , cho những người ở đó thì là một điều không đúng , hiểu chưa ? Ngoài ra ai muốn đến tu hành đều được đón nhận . Đừng để những người ngoài nghĩ rằng , những người tu hành ở đạo tràng là những người chạy trốn trách nhiệm và như vậy mang tiếng cho đoàn thể và thiền đường của chúng ta . Hôm qua có một đồng tu Ấn Độ , cô ta rất có nghị lực và kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cô ta . Cô ta có kể về một đoàn thể Quán Âm khác ở Ấn Độ , không phải là đoàn thể của chúng ta . Đoàn thể đó rất mạnh , có thể là mạnh nhất ở Ấn Độ và cả thế giới nữa , tôi đoán như vậy . Đoàn thể này đã có từ nhiều đời rồi , tôi không muốn nói tên nhưng có thể quý vị có nghe . Mặc dù vậy , cô ta nói "Mọi người đều sợ họ vì họ gây tiếng xấu , họ đây là đệ tử , chứ không phải là Sư Phụ của họ ." Tôi hỏi tại sao , cô ta trả lời : "Bởi vì họ gạt người . Bởi vì họ nghĩ , sau khi được truyền Tâm Ấn , họ được giải thoát và lên thiên đàng , cho nên họ làm bất cứ điều gì họ muốn . Họ không giữ giới , họ ăn thịt , uống rượu , lường gạt người khác , khiến ai cũng sợ họ ." Tôi muốn nói là nhiều người sợ họ chứ không phải mọi người . Tôi không sợ họ vì tôi không liên quan gì đến họ . Đây là lần đầu tiên tôi được biết chuyện này , hiểu không ?

    Dẫu sao thì quý vị cũng phải cố gắng làm tròn bổn phận gia đình và xã hội của mình để cho đoàn thể chúng ta được tiếp tục phát triển , hiểu không ? Làm không những vì mình mà còn vì những người khác nữa . Chỉ có vậy thôi , tôi không đòi hỏi gì khác hơn . Đạo tràng lúc nào cũng mở rộng cửa để đón quý vị . Nhưng tối thiểu quý vị cũng phải hội đủ những điều kiện bên ngoài như là trách nhiệm phải chu toàn hết . Còn những điều kiện bên trong thì tôi không thể hỏi và cũng không thể giúp quý vị được , bởi vì nếu quý vị hoàn toàn sạch sẽ thì quý vị cũng không cần tôi và cũng chẳng cần đạo tràng , chắc chắn là như vậy . Nhưng tối thiểu ở bên ngoài nhìn vào không ai có thể trách cứ chúng ta được , chỉ vậy thôi . Quý vị có hiểu không ? [Đồng tu : Dạ hiểu .]

    Sư Phụ : Cám ơn quý vị , quý vị rất thông minh . Có ai hỏi gì nữa không ? [Vỗ tay .] Anh còn muốn hỏi gì nữa không , Vincent ?

    Đồng tu : Con còn một câu hỏi nữa .

    Sư Phụ : Cứ hỏi .

    Đồng tu : Câu hỏi này hoàn toàn có tính chất lý thuyết nhưng cả mười năm nay con chưa tìm ra câu giải đáp .

    Sư Phụ : Không sao , cứ hỏi .

    Đồng tu : Con hiểu rằng thật sự không có cái "TA" và những cảm xúc và ý tưởng cũng không phải là chúng ta , ... Nhưng con muốn biết cái gì đã làm chúng ta luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác ? Nghiệp chướng và công đức từ đâu ra và nó kết tụ ra sao ? Có phải tất cả là từ đầu óc mà ra ?

    Sư Phụ : Đúng ! Từ đầu óc mà ra .

    Đồng tu : Cám ơn Sư Phụ .


  12. #52
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phụ : Đúng vậy , từ đầu óc mà ra , và linh hồn chúng ta lại lệ thuộc vào đầu óc , hiểu không ? Thí dụ như chiếc xe hơi bị đứt thắng , nếu người tài xé không nhảy ra khỏi chiếc xe thì anh ta có thể bị chết theo xe . Ngược lại nếu người tài xế không tiếc xe và nhảy ra ngoài xe kịp thời thì có thể không thiệt mạng , phải không ? Nhiều người tiếc xe hơn là sinh mạng của họ [Đồng tu cười]. Đúng vậy ! Đó là trở ngại đối với đa số chúng ta . Chúng ta quý người thâu thập rác rưới hơn là linh hồn hay chân ngã của chúng ta . Chúng ta lúc nào cũng tiếp xúc với thế giới bên ngoài với nhiều thành kiến vô nghĩa , mà không để ý đến cái Phật Tánh hay Chân Ngã của mình . Vì thế chúng ta mới có trở ngại . Quý vị đã thật thông suốt chưa ? Còn ai hỏi gì nữa không ?

    Đồng tu : Vâng , có lẽ con hiểu rõ .

    Sư Phụ : Thôi được , để tôi giảng thêm . Trong đời sống của chúng ta , quý vị có biết cái thực thể gì sống trong chúng ta không ? Đó là sự nhận thức , hiểu không ? Cái chân ngã sống là nhờ khả năng nhận biết của những thuộc hạ của nó như tay , chân , mắt , mũi , miệng , bộ óc , hiểu không ? Chỉ có vậy thôi . Và nếu cái TA hay sự nhận thức này lúc nào cũng bị vướng vào những ý nghĩ và cảm xúc này thì nó sẽ không khi nào thoát khỏi những hệ lụy tình cảm , hay suy tưởng tiêm nhiễm từ những tập quán xã hội hay những thói quen . Dĩ nhiên vì vậy sự nhận thức này hay cái TA phải trở lại luân hồi . Nếu cái TA này ngộ được rằng TA , sự nhận thức , chỉ chứng kiến những cảm xúc , ý tưởng hay tập tục nhưng TA không phải là cảm xúc hay tư tưởng đó , thì nó sẽ không bị những ý niệm này trói cột , cho nên nó vĩnh viễn được giải thoát ... Lúc lâm chung , nó (TA) biết chắc rằng nó chính không phải là môi trường đã sống , là những thói buộc hay những ý niệm hoặc cảm xúc thì nó được giải thoát . Nó phải trở về với cái nhất thể , hiểu chưa ? Trở về với toàn thể dòng sông để sống , chứ không thể vướng mắc vào một góc cạnh của cái gọi là suy tưởng , cảm xúc , yêu , ghét , hiểu chưa ? Cho nên chúng ta phải làm cho sự nhận thức của chúng ta thức tỉnh trở lại , và luôn luôn phải kiểm soát và nhắc nhở nó . Ngươi không phải là cái cảm giác này , không là ý tưởng này , không là cái này , không là cái nọ , hiểu không ? Không có cái gì là ta cả , hiểu rồi chứ ?

    Đồng tu : Kể cả sự đau đớn ?

    Sư Phụ : Đúng ! Kể cả đau đớn , bởi vì thân thể cảm thấy đau đớn , bởi vì dây thần kinh cảm nhận sự đau đớn vì nó là cơ quan tri giác . Và sự nhận thức này thụ hưởng cái cảm giác đó , và những gì từ bên ngoài mang lại . Nếu không thì làm sao chúng ta biết được ? Đây là sự nhận thức . Hiểu chưa ? Nó cảm nhận được sự đau đớn qua thể xác nhưng nhận thức tự nó không đau đớn . Nếu chúng ta ăn trái táo ngọt , đó là trái táo ngọt chứ không phải lưỡi chúng ta ngọt [Đồng tu cười]. Tại sao quý vị cười ?

    Các đồng tu : Tại vì Sư Phụ nói "chúng ta ngọt" , nghe thấy vui .

    Sư Phụ : Đúng vậy , cái ngọt đó không phải là ta , hiểu chưa ? Ngọt là quả táo ngọt , chúng ta chỉ là người thưởng thức cái ngọt đó thôi . Cũng như vậy , chúng ta , sự nhận thức , biết thụ hưởng sự vui thú , nhận biết sự đau đớn và chối bỏ những điều không vừa ý . Nhưng những ấn tượng và cảm nhận không quan trọng , chúng ta có thể chấp nhận hay chối bỏ nó . Những kinh nghiệm của ta có thể tốt hay xấu nhưng chúng ta không phải là cái tốt hay cái xấu đó . Đây chỉ là những cảnh ngộ mà thôi , tại sao chúng ta lại tự buộc mình vào hoặc gắn bó với nó đời đời kiếp kiếp ? Bởi vì chúng ta chưa thỏa mãn , chúng ta phải biết rằng những cái này rất phù phiếm , nay đến may đi . Như vậy đó , có vui thì hưởng , có buồn thì chịu , nếu phải chết thì chết , nếu những thứ đó không có thì không có . Còn không chúng ta sẽ phải chịu luân hồi nếu sự nhận biết cứ mãi đuổi theo sự khoái lạc . Sự nhận thức này bao giờ cũng giữ lại ấn tượng còn lại của kiếp trước nên nó trở lại để tiếp tục hưởng thụ hoặc chịu khổ vì nó chưa dứt bỏ được những cảm giác ngọt hay đắng này , hiểu chưa ? Cứ đuổi theo tìm kiếm hoài .

    Thôi được , tôi giảng thêm mợt lần nữa . Thí dụ một người nào đó cho ta một quả táo . Sau khi ăn ngon quá , anh ta còn thèm mà không còn táo nữa nên anh ta chạy ngược xuôi để kiếm táo . Rồi mỗi ngày anh ta chỉ nghĩ đến táo mà không làm được chuyện gì khác . Anh ta quên mất mình là ai , hiểu không ? Cái ngọt của táo đã làm cho anh ta mê muội .

    Cũng thế , trong đời sống của chúng ta , vì sự nhận thức lúc nào cũng tìm cách đuổi theo khoái lạc và xa lánh phiền muộn cho nên chúng ta bị vướng vào đó và sự nhận thức không thể giải thoát được từ những cảm giác này , cho nên chúng ta mới bị dính và không được giải thoát . Nếu chúng ta lúc nào cũng biết được rằng , nhất là lúc lâm chung , chúng ta không phải là những cảm giác đó , không lưu ý những cảm giác đó và không hệ lụy gì với chúng nó nữa thì chúng ta sẽ hoàn toàn giải thoát . Thật sự chúng ta luôn luôn giải thoát , không lúc nào là không giải thoát hết , hiểu chưa ? [Vỗ tay].


  13. #53
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Bây giờ quý vị đã hiểu rồi , thì quý vị muốn khóc , muốn cười lúc nào cũng được . Nhưng phải hiểu rằng chúng ta không phải là cái cười , cái khóc đó , nhưng vì mang thân thể con người cho nên ta mới có những kinh nghiệm đó . Nếu không thì quý vị không tồn tại , và thế giới này cũng không tồn tại , hiểu không ? Được rồi , có người nói thế giới này đầy những đau khổ cho nên đáng lẽ không nên có nó . Nhưng tại sao lại không nên có thế giới này ? Nếu không có nó thì buồn chết vì chúng ta sẽ không có gì để làm , chỉ tối ngày hưởng thụ . Ồ ! Tôi là cái này , tôi là cái nọ ... Tôi là Thượng Đế . Đúng vậy , tôi là Đấng Tối Cao , tôi biết như vậy , tôi không bao giờ biết khổ là gì , tôi luôn luôn sung sướng . Nhưng để làm gì ? Hiểu không ? [Đồng tu cười]. Quý vị đừng nghĩ đến thiên đàng nhiều quá . Nếu chúng ta lúc nào cũng vui sướng thì ai cần đến thiên đàng nữa ? [Sư Phụ cười] Hiểu chưa ? Vin cen , có phải anh cũng muốn như vậy không ? Có ai hỏi nữa không ?

    Đồng tu : Sư Phụ đã trả lời xong cả .

    Sư Phụ : Xong rồi phải không ? Được rồi , người Đại Hàn . Thôi được . Nếu quý vị vẫn còn thích thiên đàng thì cứ tiếp tục cho đến khi nào không còn muốn nữa thì quý vị sẽ thực sự giải thoát [Sư Phụ cười]. Tôi muốn quý vị tìm về thiên đàng vì tôi muốn cho quý vị biết là quý vị không cần thiên đàng , hiểu không ? Nhưng nếu quý vị còn muốn thì cứ làm . Quý vị còn muốn cái thứ giả này nữa không ? Cái làm bằng nhựa đó ? Nếu muốn thì cứ việc . Cứ dùng nó cho đến khi nào miệng quý vị khô thì không có sữa thì hãy liệng nó đi . Lúc đó quý vị sẽ ngộ rằng thật sự mình chẳng bao giờ cần nó đến như vậy . Bởi vì lúc nào quý vị cũng đã giải thoát rồi , quý vị không cần nó .

    Đồng tu : Con nghe nói trước khi thiền nên làm cho thân thể thoải mái . Xin Sư Phụ chỉ cho biết phải làm cách nào ?

    Sư Phụ : Quý vị không biết à ? [Đồng tu cười]. Trước khi đi ngủ , quý vị làm sao cho thân thể thoải mái thì trước khi thiền cũng làm y như vậy . Khi ngủ quý vị làm sao ? Phải ôm gối , ôm máy vi âm , ôm quần hay bất cứ cái gì . Thì cũng giống như đi ngủ vậy thôi , bỏ tất cả xuống , bây giờ mình nghỉ , có hiểu không ? Cứ nói với đàu óc quý vị sửa soạn đi nghỉ , không muốn nghĩ đến cái khác , không lo đén việc làm ăn , điện thoại hoặc việc gì nữa , và mọi sự phải chờ đến sau khi thiền xong mới giải quyết , và sau đó đầu óc và xác thân quý vị nghỉ ngơi . Cũng giống như quý vị đi ngủ vậy . Rồi quý vị ngồi đó nhưng không được ngủ . Nhưng nếu buồn ngủ quá thì cứ ngủ [Sư Phụ và đồng tu cười]. Chuyện đó nếu có xảy ra , để cho nó xảy ra . Có thể tập thể dục một chút nếu bình thường ít hoạt động . Cái này cũng tùy trường hợp , thí dụ như ở đây , chúng ta không cần tập thể dục . Buổi sáng ở đây họ có bắt quý vị tập thể dục không ?

    Đồng tu : Dạ không

    Sư Phụ : Không à ! Vậy họ thông minh [Đồng tu cười]. Nơi đây chúng ta đã tập thể dục đầy đủ rồi , phải tùy theo hoàn cảnh . Nếu ngồi thấy không yên thì hít vài hơi thật dài , hiểu không ? Làm những động tác mà mình thích , vặn vẹo thân thể , rồi làm những cử động tay như thế này hoặc chân như thế này , giống như thể dục vậy đó . Chỉ vậy thôi . Rồi sau đó hãy ngồi . Hoặc có thể rửa mặt hay đi bộ cho tỉnh . Thiền cũng giống như đi ngủ , nhưng không phải ngủ vì phải chú ý vào mắt trí huệ .

    Đồng tu : Đúng , đúng .



    [Một nữ đồng tu hỏi Sư Phụ về đứa con của chị ...]

    Sư Phụ : Đứa bé này chỉ muốn đến thăm tôi thôi phải không ?

    Đồng tu : Dạ con cũng không rõ . Lần đầu tiên nó nhìn thấy hình Sư Phụ , cả ngày nó cứ ôm và hôn cái hình cả chục lần . Sau đó , nó có được nhìn thấy Sư Phụ ở ngoài một lần , lúc về nhà nó nói là nó muốn trở về nhà . Con hỏi nó "nhà con ở đâu ?" , nó nói "nhà nó là nhà Sư Phụ ở".

    Sư Phụ : Nhà tôi là nhà của nó ?

    Đồng tu : Vâng nhà nó cũng là nhà của Sư Phụ . Rồi sau đó nó còn sửa soạn để dự Thiền Thất kỳ này nhưng con không muốn cho nó biết . Hôm trước khi đi , con nhận được vé máy bay , nó cầm lấy vé máy bay và nói : "Ồ ! Vé máy bay để mẹ đi gặp Sư Phụ , tốt quá . Mẹ cứ đi đi , mẹ đừng lo , con ở nhà và ngoan ngoãn . Nhưng mẹ phải hỏi Sư Phụ chừng nào con được về nhà ?" [Sư Phụ cười]. Nó muốn lại thăm Sư Phụ . Đó là câu hỏi mà nó muốn được trả lời . Rồi nó nói "Mẹ không trả lời được , chỉ Sư Phụ mới trả lời được mà thôi . Con ở nhà chờ và sẽ ngoan ngoãn". Con cám ơn Sư Phụ [Đồng tu vỗ tay].


  14. #54
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phụ : Cô trả lời sao nếu cô là tôi ?

    Đồng tu : Con không phải là Sư Phụ [đồng tu cười], nên con không trả lời được [Đồng tu cười].

    Sư Phụ : Nếu quý vị là tôi , quý vị không muốn gặp hết đứa bé này đến đứa bé khác . Đứa bé trai ở Hương Cảng muốn gặp tôi , đứa bé gái ở Thái Lan cũng muốn gặp , đứa bé trai ở Gia Nã Đại muốn xuất gia , rồi một đứa bé khác nữa cũng muốn gặp tôi . Tôi phải làm sao đây ? Quý nên bảo những đứa trẻ đó ở nhà mà gặp "Sư Phụ" bên trong .

    Đồng tu : Con có nói với nó "Con còn nhỏ , con phải ở nhà". Rồi nó nói với con "Không ! Con không có nhỏ , con vẫn vậy mà ! Con lớn hơn mẹ nữa". Nó nói như vậy đó Sư Phụ . Con nói "Không ! Con còn con nít". Nó trả lời "Con không phải là con nít". Nó nói con là con nít chứ không phải nó .

    Sư Phụ : Thôi được ! Cứ bảo nó ngoan ngoãn rồi đợi khi thời gian đến .

    Đồng tu : Vâng ạ .

    Sư Phụ : Tôi không biết bao giờ [Đồng tu cười]. Cứ để Thượng Đế an bài , nó sẽ đến , hiểu không ?

    Đồng tu : Vâng , con cám ơn Sư Phụ nhiều lắm !

    Sư Phụ : Cứ bảo nó khi nào Thượng Đế an bài nó sẽ đến gặp tôi .

    Đồng tu : Vâng .

    Sư Phụ : Tôi và nó đều phải đợi . Đúng vậy , những đứa nhỏ không biết tại sao chúng thích tôi quá vậy . Rất nhiều người nói với tôi : "Con trai của con không hiểu tại sao lúc nào nó cũng nhớ Sư Phụ". Nó nói "Con nhớ Sư Phụ quá !", "Sư Phụ là mẹ". Tôi đâu có phải là mẹ chúng đâu , chúng vẫn thích gặp tôi , tôi không biết phải làm sao ? Trên thế giới này có bao nhiều những đứa bé trai , gái thích tôi . Người tình của tôi còn trẻ quá [Sư Phụ và đồng tu cười]. Đúng vậy , như ở Hương Cảng , Thái Lan và những nơi khác dù chúng không biết gì về giáo lý của tôi . Quý vị có biết không ?

    Đồng tu : Chúng có già hơn cha mẹ chúng không Sư Phụ ?

    Sư Phụ : Không ! [Sư Phụ và đồng tu cười]. Tôi không biết chúng già hơn hay trẻ hơn mà chỉ biết chúng thương tôi vô cùng . Chúng làm những người lớn ngạc nhiên vì người lớn không thương tôi bằng chúng [Sư Phụ cười]. Có khi người lớn không nhớ thương và không tin tôi lắm . Nhưng những đứa trẻ thì khác , chúng không biết gì về lý thuyết , học thuyết thần học gì cả , quý vị hiểu không ? Chúng chỉ thương tôi thôi , rất giản dị , đơn thuần và vô điều kiện , dù chúng biết tôi nhiều khi thấy rất dữ , la mắng nhiều người . Chúng biết rất nhiều về tôi nhưng vẫn thương tôi . Thật là tuyệt diệu .

    Đồng tu : Vâng .

    Sư Phụ : Nhưng tôi làm sao đây ? Chẳng lẽ tôi đi vòng quanh thế giới để thăm những đứa bé thương mến tôi đó , rồi tôi đâu có thời giờ với quý vị là những bậc phụ huynh nữa [Đồng tu cười]. Bởi vậy mới kẹt . Tony muốn hỏi gì ?

    Đồng tu : Sư Phụ vừa mới trả lời câu hỏi của con xong .

    Sư Phụ : Thật sao ?

    Đồng tu : Dạ thật , gián tiếp .

    Sư Phụ : Vậy sao ?

    Đồng tu : Như là Sư Phụ đọc được những ý nghĩ của con [Sư Phụ cùng đồng tu cười].


  15. #55
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phụ : Có thể tôi nhanh hơn anh .

    Đồng tu : Đúng vậy .

    Sư Phụ : Như hôm qua có người đàn bà Ấn Độ nói "Sư Phụ lẹ quá ." Tôi hỏi tại sao , bà ta trả lời : "Con định may một bộ quần áo Ấn Độ cho Sư Phụ thì đã thấy Sư Phụ mặc rồi ," [Đồng tu cười], "Rồi con nghĩ có lẽ Sư Phụ thích ăn bánh Chapati . Con định làm thì đã thấy hình như Sư Phụ làm bánh Chapati và đang phân phát cho mọi người đăng trên tập san của Hội rồi ." Bà ta nói : "Sư Phụ lẹ quá , con theo không kịp ."

    Đồng tu : Vâng , chúng ta mọi người đang ở đây . Con đang cầm máy vi âm , Sư Phụ cũng đang cầm máy vi âm . Chúng ta nhìn nhau mà đối thoại . Chúng ta phải làm vẻ tự nhiên . Tất cả mọi người đáng lẽ phải tự nhiên , nhưng con ...

    Sư Phụ : Cái gì vậy Tony ? [Đồng tu cười .] Anh định nói gì vậy ?

    Đồng tu : Thật sự con không biết là cái gì nữa .

    Sư Phụ : Thì sao ? Bây giờ anh không tự nhiên nữa à ? [Đồng tu cười .]

    Đồng tu : Đó là con muốn hỏi . Con có tự nhiên không Sư Phụ ?

    Sư Phụ : Anh muốn hỏi gì ? [Đồng tu cười .]

    Đồng tu : Sư Phụ nghĩ nhanh hơn con . Con có cảm tưởng là Sư Phụ đang cố gắng hành động một cách tự nhiên , như người bình thường chứ không phải là một Minh Sư trong lúc này .

    Sư Phụ : Tôi không biết . Tôi thật sự cũng không biết tôi muốn quý vị làm gì nữa . Còn tùy theo người và hoàn cảnh . Nếu một người luôn luôn nghĩ Minh Sư phải như thế này hay thế nọ thì tôi sẽ nói là không phải vậy , đừng cố chấp , hiểu không ? Hãy coi tôi như một người bạn , là một người bình thường như quý vị vậy , hiểu không ? Nếu một người lại coi tôi tầm thường như người phàm phu thì tôi sẽ nhắc nhở họ : "Đừng quên , tôi vẫn là Sư Phụ đó ." [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Vì vậy ...

    Đồng tu : Vì vậy chúng ta không thể bàn luận về bóng rổ hay túc cầu .

    Sư Phụ : Được , nhưng tôi không thích túc cầu . Nhưng nếu quý vị muốn và có thì giờ thì chúng ta có thể bàn luận . Quý vị biết tôi không biết gì về túc cầu hết , nhưng tôi có thể nói về túc cầu . [Đồng tu cười .] Đúng vậy , quý vị biết không ? Nếu chỉ có một mình tôi với một vài người nữa , tôi có thể nói về bất cứ đề tài gì mà họ thích . Quý vị biết tôi đánh cờ và chơi dương cầm như quý vị vậy . Tôi cũng có thể bàn về đánh cờ hoặc những môn giải trí khác , tôi còn biết hội họa nữa . Về phương diện đó , tôi đâu có khác gì quý vị , phải không ? Hội họa cũng giống như chơi đá banh , chỉ là một môn giải trí thôi . Nếu quý vị muốn nói về túc cầu thì cứ nói , chỉ sợ những người khác không thích thôi . Cũng phải tùy theo hoàn cảnh , hiểu chưa ? Quý vị còn muốn nói gì nữa không ?

    Đồng tu : Sư Phụ là Thầy , chúng con là đệ tử . Nhưng ở ngoài đời , chúng con cũng có thể là Tbầy . Chẳng hạn như nếu chúng con giảng pháp cho những người khác .

    Sư Phụ : Đúng !

    Đồng tu : Nếu họ thương hay kính trọng chúng con hay cái gì đó thì điều đó nhiều khi khiến chúng con khó giữ được sự khiêm tốn .

    Sư Phụ : Tôi hiểu .

    Đồng tu : Sư Phụ có cách nào để giữ cho mình khiêm tốn , khiến họ nghĩ mình không có lòng cao ngạo không ?

    Sư Phụ : Đối với ai ?

    Đồng tu : Đối với bất cứ ai . Thí dụ như có người ngưỡng mộ con vì con tu pháp này , và họ nhận thấy con được gì đó .

    Sư Phụ : Tôi hiểu .

    Đồng tu : Và họ tỏ vẻ kính phục con . Nhưng con muốn họ kính phục chính họ chứ không phải con .

    Sư Phụ : Đúng !

    Đồng tu : Con cảm thấy rất khó giảng cho họ nghe điều đó mà tâm mình không thấy cao mạn vì mình như đang dạy dỗ họ . Con không muốn dạy họ mà chỉ muốn họ tự dạy họ qua thể nghiệm của chính họ .

    Sư Phụ : Đúng . Thì giới thiệu Pháp này với họ .

    Đồng tu : Con nghe không rõ .

    Sư Phụ : Giới thiệu cho họ biết Pháp Môn Quán Âm . Giới thiệu với họ cách làm cho họ biết được họ , cũng như cách anh học để biết tự tánh của anh .


  16. #56
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đồng tu : Dạ .

    Sư Phụ : Cái đó không phải là cao mạn mà là giúp đỡ . [Đồng tu : Thế anh ta có cố gắng ... có thể là ngã chấp .]

    Đồng tu : Đúng ! Con cũng thấy lòng cao ngạo nổi lên khi họ ...

    Sư Phụ : Khi họ tán tụng anh phải không ?

    Đồng tu : Dạ phải , khi họ tán tụng con .

    Sư Phụ : Đừng lo , biết vậy là đủ rồi . Khi biết lòng tự cao sắp nổi lên thì cũng không sao vì mình đã khỏi rồi đó . Nhưng nếu quý vị không biết và vẫn tiếp tục làm theo ngã chấp thì quý vị mới có vấn đề . Nhưng tu hành một thời gian lâu thì sẽ không còn ngã chấp nữa . Vấn đề này thường xảy ra với những đồng tu mới . Thật vậy , vì họ không quen bị bắt lỗi hay hay tán dương . Vì trước kia họ hay bị bắt lỗi do đó bây giờ họ không quen được tán dương vì đột nhiên mọi người xem họ như thánh nhân nên họ không biết phải đối xử như thế nào . Chỉ có vậy thôi . Nhưng quý vị cũng quen đi , vì sau khi thọ Tâm Ấn ai cũng tán tụng quý vị . Nhưng sau một thời gian , quý vị sẽ quen đi vì nghe nhàm tai . Cũng giống như thức ăn , ăn mãi một thứ cũng chán . Ngã chấp tự nó cũng tan dần . Nếu quý vị có một chút ngã chấp thì cũng đừng lo lắng nhiều vì nó không quan hệ lắm . Đó cũng là một điều lành mạnh . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Nếu không quý vị sẽ chẳng muốn làm gì hết ; quý vị không muốn ăn và cũng chẳng muốn dạy ai cả . Vì vậy tôi có khi vẫn còn giữ một chút ngã chấp ở trong túi [đồng tu cười] để thỉnh thoảng lấy ra xài nếu cần . Nếu không tôi sẽ không muốn gặp quý vị . Nhiều khi tôi không muốn gặp ai và cũng không muốn dạy ai , tôi không muốn làm gì cả . Làm để làm gì ? Tôi hoàn toàn thỏa mãn . Chúng ta không phải làm gì cả hoặc chúng ta có thể làm việc mà không cần những người khác . Nhưng vì quý vị muốn gặp tôi cho nên tôi đi gặp quý vị nhưng tôi cũng kiếm cớ gì đó [Sư Phụ cười] như có trang sức mới hay y phục đẹp .

    Đồng tu : Vâng , có nhiều khi con cảm thấy thật sung sướng nhưng sau đó nếu trong lòng lại cảm thấy có gì không đúng . Con có nên cố gắng chịu đựng và nhẫn nại hay con phải tìm một giải pháp tình thương nào khác hoặc ...

    Sư Phụ : Nên có giải pháp khác ! Và nếu có thể giải quyết bằng tình thương thì càng tốt .

    Đồng tu : Và nếu họ không chấp nhận thì sao ? Con cứ để mặc họ , phải không Sư Phụ ?

    Sư Phụ : Cứ để tự nhiên . Phải luôn luôn cố gắng cải thiện trong mọi hoàn cảnh . Đầu hàng không có nghĩa là thụ động hay ù lì . Chúng ta đang sinh sống , đang học hỏi kinh nghiệm và đang cải thiện . Chúng ta phải luôn cố gắng kiểm soát hoàn cảnh , không phải vì chúng ta muốn kiểm soát mọi người mà vì chúng ta muốn làm chủ hoàn cảnh để có thể cải thiện nó trong khả năng của chúng ta , hiểu không ? Và nếu chúng ta không thể làm hơn được nữa thì cũng không sao .

    Rất có thể nâng đẳng cấp của người khác lên bằng đẳng cấp của mình hoặc hạ đẳng cấp của mình xuống bằng đẳng cấp của họ . Đúng vậy ! Chúng ta không thể nào biết ai hơn ai kém . Chúng ta nghĩ chúng ta đúng , họ nghĩ họ đúng . Vì vậy chúng ta không nên tranh chấp . Nếu chúng ta muốn làm điều gì chúng ta nghĩ là đúng và không hại người khác thì cứ làm rồi cầu "Sư Phụ" giúp đỡ .


  17. #57
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Đồng tu : Vâng , con đang cầu Sư Phụ đây [Đồng tu cười].

    Sư Phụ : Sư Phụ ở bên trong ?

    Đồng tu : Nhưng Sư Phụ đang có mặt ở đây .

    Sư Phụ : Thôi được , anh muốn gì ? Nói cho Sư Phụ nghe .

    Đồng tu : Vâng , đây là điều con muốn làm .

    Sư Phụ : Nếu tin tôi thì cứ nói cho tôi nghe . Chuyện gì vậy ?

    Đồng tu : Con muốn đề nghị thành lập một trung tâm cộng tu của người Mỹ ở Hoa Kỳ mà trong đó mọi người đều nói tiếng Anh . Điều này để khuyến khích thêm nhiều người Mỹ hay người Tây Phương gia nhập Quán Âm .

    Sư Phụ : Được cứ làm . Tôi chấp thuận .

    Đồng tu : Nhưng con cần tài chánh [Sư Phụ cười]. Chúng con cần ... Chúng con cần ... [Đồng tu cười]. Chúng con là một nhóm nhỏ nhưng đây là một vấn đề lớn , con nghĩ ...

    Sư Phụ : Hiểu .

    Đồng tu : Con nghĩ đây không phải là việc nhỏ , có rất nhiều việc phải làm .

    Sư Phụ : Được quý vị họp lại , đúc kết những đề nghị rồi gởi lên cho tôi , hiểu không ? Hãy thảo luận với nhau trước .

    Đồng tu : Vâng .

    Sư Phụ : Thử hỏi xem những người Mỹ khác có đồng ý không ? Nếu thấy được thì quý vị có thể thử , hiểu không ? Lúc đầu hãy thuê một chỗ nhỏ trước để xem , để làm việc mà không bị tốn kém nhiều và xem quý vị làm ăn ra sao . Quý vị có bằng lòng không ?

    Đồng tu : Cám ơn Sư Phụ [Mọi người vỗ tay].

    Sư Phụ : Đúng vậy ! Phải có một kế hoạch cụ thể . Không thì quý vị cũng có thể làm một chương trình khác . Cùng một trung tâm nhưng quý vị có thể thay phiên nhau ; thí dụ như một ngày hoàn toàn là người Mỹ . Nếu như những người Âu Lạc khác muốn tham dự chỉ được nói tiếng Anh mà thôi , hiểu không ? Người nào nói tiếng Âu Lạc sẽ bị cạo đầu [Sư Phụ cùng đồng tu cười], cảnh cáo lần đầu . Quý vị thử áp dụng phương pháp này trước xem sao , rồi mời những người Mỹ có thiện cảm với pháp môn của chúng ta nhưng đừng ép buộc ai hết , để tự họ đến . Tâm của họ phải thức tỉnh thì họ mới hiểu được khi hai cái tâm đang nói chuyện với nhau ; nếu không quý vị chỉ nói chuyện với đầu óc của họ mà thôi . Đầu óc có thể đồng ý nhưng tâm họ thật sự không muốn . Cho nên chúng ta không cần đông người . [Đồng tu : Con nghe nói chỉ Sư Phụ mới có lực lượng , chúng con không được nói về ...]

    Sư Phụ : Tôi có lực lượng . Đúng ! Quý vị không có [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay].[Đồng tu : Hãy trách Thượng Đế thì sẽ có lực lượng].

    Sư Phụ : Quý vị có câu thông với tôi không ? Có không ? [Đồng tu : Dạ có ].

    Sư Phụ : Tôi không bao giờ xa quý vị hết , phải không ? Nếu vẫn không hiểu nữa thì không hiểu [Đồng tu cười]. Đó là sự khảo sát về tài hùng biện và sự hiểu biết của quý vị . Quý vị đã không hiểu điều đó . Quý vị phải trả lời họ , lúc đó không phải quý vị làm mà là tôi làm . Do đó không ai trách được quý vị , hiểu không ? Phải dùng trực giác của mình chứ không phải ngã chấp , hiểu không ? Thường những đồng tu mới thọ pháp hoặc mới tu hành , họ rất sốt sắng muốn chia sẽ tin lành với mọi người : "Tôi cảm thấy sung sướng lắm ..." [Đồng tu cười], phải không ? Đừng bắt ép người khoẻ mạnh uống thuốc bổ . Do đó chúng ta phải tự kiểm soát mình trước , không phải ta không muốn dạy họ . Nhưng chúng ta phải hiểu rõ là chúng ta làm hay ngã chấp làm , nếu không chúng ta sẽ bị ngã chấp phỉnh gạt . Chúng ta muốn có nhiều người , có một nhóm lớn , có nhiều đồng tu hơn , có thế lực hơn ... Nhóm người Mỹ chúng ta sẽ đánh bại họ ... nhóm người Âu Lạc ! [Đồng tu cười và vỗ tay]. Đó là điều chúng ta phải thận trọng , hiểu không ?


  18. #58
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Dạy người rất dễ . Điều khó là kiểm soát được ước vọng của chúng ta , dù là ước vọng có nhiều đồng tu . Vẫn là những ước vọng phàm phu , hiểu không ? Quý vị phải hiểu rằng chỉ khi nào tự tánh của chúng ta tỉnh dậy vì chính nó muốn vậy thì mới có sự tiến bộ và lợi ích tâm linh . Ngưởi tầm đạo phải tự họ đi tìm , hiểu không ? Đó là lúc Phật Tánh thức dậy và muốn lấy lại địa vị của mình , thì lúc đó mới có hiệu quả . Lúc đó vị Phật của tôi sẽ nói chuyện với vị Phật của người đó và hợp nhất với nhau . Ngược lại nếu quý vị ép uổng họ hay gạt họ hoặc dỗ ngọt để họ gia nhập đoàn thể của chúng ta vì quý vị muốn có nhiều đồng tu hay vì nghĩ rằng Pháp tu nầy quá tốt ... quá tốt cho nên không thể không chia xẻ với những người khác . Nhưng nếu họ chưa sẵn sàng thì không những họ có trở ngại mà chính quý vị cũng có vấn đề , cũng như quý vị ép một đứa trẻ sơ sinh ăn cơm [thức ăn đặc] thay vì bú sữa vậy . Rồi quý vị bị rắc rối , họ bị rắc rối . Quý vị sẽ cảm thấy thất vọng và không còn thiết tha gì đến thế gian nữa vì họ quá ngu dốt và vô ơn ... Rồi quý vị cảm thấy mệt mỏi , hiểu không ? Đó là như vậy đó ... Rồi , anh cứ nói .

    Đồng tu : Con nghĩ những gì Tony vừa phát biểu không cần thiết lắm như là việc gia tăng số đồng tu Hoa Kỳ . Vấn đề là làm sao đừng để mất những đồng tu Hoa Kỳ hiện tại , nghĩa là những người đã gia nhập và muốn khai ngộ . Có rất nhiều đoàn thể ở ngoài đó , nếu họ biết được đoàn thể Quán Âm của chúng ta thì sẽ có rất nhiều người thực sự muốn gia nhập .

    Sư Phụ : Đúng ! Tôi hiểu .

    Đồng tu : Với tình trạng hiện nay , con thấy rất khó mà giới thiệu với những người khác vì trung tâm mình quá Âu Lạc .

    Sư Phụ : Tôi hiểu .

    Đồng tu : Con được cử ra tiếp chuyện với họ . Con cũng cố gắng làm cho họ tự nhiên nhưng chỉ có hai đứa tụi con ở đó là ...

    Sư Phụ : ... là nhiều chuyện nhất thôi [Đồng tu cười]. Thôi được , quý vị cứ thử Mỹ hóa nhóm quý vị trước xem sao đã , hiểu không ? Nếu không được thì thôi . Được , tôi chấp nhận ý kiến nầy . Tôi không nói là không hay , hiểu không ? Nhưng chúng ta có thể có vấn đề khác . Như có nhiều chỗ , người Mỹ rất ít và nếu chúng ta lập một nhóm có hai người [Sư Phụ cười], tôi nghĩ đó không phải là một khích lệ cho những người khác muốn theo . Thôi như vậy đó , quý vị cứ hết sức làm . Nếu trong nhóm của quý vị hay trung tâm của quý vị có nhiều người Mỹ thì quý vị có thể thử phương pháp đó . Còn không thì chịu thôi , chúng ta không làm gì khác được . Chúng ta không thể có hết tất cả mọi thứ trên thế giới nầy được , có lúc là như vậy đó .

    Quý vị phải nhớ rằng tôi luôn luôn chỉ thị những người Trung Hoa và Âu Lạc ở Hoa Kỳ phải nói tiếng Anh khi có người Mỹ hiện diện , nếu họ biết nói . Quý vị cũng thấy tôi nói tiếng Anh với họ khi có sự hiện diện của quý vị . Rất ít khi tôi nói tiếng Âu Lạc , hiểu không ? Khi ở Hoa Kỳ , tôi nói với họ bằng tiếng Anh nhiều hơn , trừ khi bị họ ép quá , tôi mới nói một vài câu Âu Lạc đứt đoạn . Điều nầy quý vị biết mà . Thỉnh thoảng tôi cũng phải chiều họ nhưng không có nghĩa là tôi hoàn toàn quên người Mỹ . Tôi thích nói tiếng Anh vì là tiếng quốc tế , dễ nói và mọi người đều hiểu . Tôi muốn mọi người tại các trung tâm đều phải học tiếng Anh nhưng họ không chịu học , tôi không thể ép buộc họ . Tôi khuyến khích họ . Như vừa rồi có một đồng tu nữ mới nói , tôi hiểu bà ta hoàn toàn [Sư Phụ nói một vài câu Anh văn đứt đoạn và sai văn phạm][Sư Phụ cươi].
    ...
    Vậy hãy cố gắng làm người Mỹ khi ở Mỹ . Quý vị có thể giữ truyền thống của mình nếu quý vị muốn . Hãy bảo tồn những gì đẹp và học hỏi thêm những điều tốt khác từ những người Mỹ , hiểu không ? Không nên có những buổi họp của nhóm người gốc nầy gốc nọ để làm cho những người khác cảm thấy lạc lõng [Đồng tu cười]. Những người Âu Lạc hiểu không ? [Âu Lạc : Dạ thưa hiểu]. Nói lại cho họ nghe những gì tôi nói hôm nay và phải luôn nhắc nhở họ , hiểu không ? [Trả lời : Dạ hiểu]. Tôi đã dặn quý vị nhiều lần là khi nào có người Mỹ trong nhóm thì quý vị phải đối xử với họ một cách lịch sự và nhất là phải làm cho họ cảm thấy được hoan nghênh và không cảm thấy cách biệt . Đừng làm họ cảm thấy như họ là người ngoại quốc , chúng tôi là Âu Lạc , quý vị là người Mỹ . Đó là một sai lầm . Nếu quý vị nói quý vị thương tôi thì quý vị cũng phải thương họ như thương tôi vậy [Vỗ tay]. Tôi biết điều nầy . Như khi có người Mỹ bước vào , không ai chào hỏi họ , không ai nói chuyện với họ vì người Âu Lạc đang bận đấu hót với nhau [Đồng tu cười]. Anh ta là người Mỹ , thì sao ? Anh ta sẽ cảm thấy lạc lõng nếu quý vị không chào hỏi anh ta , hiểu không ? Anh ta sẽ cảm thấy anh ta là người Mỹ . Nhưng nếu quý vị hỏi han anh ta , trò chuyện , vui đùa và xem anh ta như một người bạn thì anh ta sẽ không còn cảm thấy mình là người "Mỹ" nữa , quý vị hiểu không ? Tôi không cảm thấy mình là người Âu Lạc ở Trung Hoa vì họ làm tôi cảm thấy mình là người Trung Hoa [Đồng tu cười]. Họ Trung Hoa hóa tôi [Đồng tu cười]. Đúng vậy ! Một là quý vị thắng họ , hai là quý vị theo họ , hiểu không ? [Đồng tu cười]. Một là quý vị trở thành Mỹ , hai là quý vị biến họ thành Âu Lạc hay Trung Hoa ; tùy theo ai là người thắng cuộc . Người Mỹ cũng vậy , quý vị cũng nhiều chuyện lắm . Tại sao quý vị không trở thành người Âu Lạc ? [Mọi người cười và vỗ tay]. Phải đó !


  19. #59
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    [Rồi Sư Phụ nói đến tình trạng ở Ấn Độ .]


    Ở Ấn Độ người ta thường ăn trầu rồi nhổ trầu bất cứ chỗ nào , nhiều khi nhổ cả lên tường , trông tưởng như máu vậy . Có khi quý vị ngồi dưới chân một vị Minh Sư và có khi chân vị nầy cả tuần chưa rửa [Đồng tu cười]. Rồi vị Minh Sư nầy nhổ trầu , và nói với quý vị bằng một thứ tiếng hoàn toàn xa lạ mà trong đời quý vị chưa từng nghe qua bao giờ [Đồng tu cười]. Rồi quý vị phải rời Âu Châu để đến Ấn Độ , một xứ đầy những vi trùng viêm gan , vi trùng thổ tả , vi trùng tiêu chảy , để được nghe một vài lời khai ngộ của vị đó , nếu thực sự vị đó đã khai ngộ [Đồng tu cười]. Mà những người Mỹ , người Châu Âu nầy vẫn còn chịu đựng những thứ đó chỉ vì họ muốn được khai ngộ . Ngược lại bây giờ quý vị được ở nhà , có người phục vụ , được xem truyền hình , có người nấu cho ăn mà quý vị vẫn than phiền . Minh Sư mò đến tận nhà quý vị , khẩn khoản quý vị thọ Tâm Ấn , chứ quý vị không phải là người đi tìm Minh Sư nữa , vậy quý vị nghĩ sao ? Có nên giữ vài người Mỹ dở tệ đó không ? Không ! Họ có thể bỏ đi . Ở Ấn Độ rất ít người da trắng nên phải nhờ thông dịch viên , nhưng sự thông dịch nhiều khi không được trọn vẹn . Có khi không biết những lời dịch đó có đúng như là lời vị Minh Sư muốn nói hay không ? [Đồng tu cười]. Đó là sự thật . Sự thông ngôn nhiều khi rất tệ . Quý vị đừng tưởng tất cả những Minh Sư đều nói với quý vị như tôi nói , và họ cũng không cần biết quý vị có hiểu hay không ? Họ cũng chẳng quan tâm đến nơi ăn chốn ở của quý vị hoặc tổ chức thành nhóm cho quý vị đỡ cảm thấy bỡ ngỡ . Không có đâu ! Quý vị thử đến Ấn Độ mà xem . Thay vì có những người Âu Lạc , quý vị sẽ có những người Ấn Độ [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Bending , kể cho mọi người nghe đi [Đồng tu tiếp tục cười].

    Đồng tu : Sư Phụ chọn người Âu Lạc vì họ sạch sẽ hơn [Mọi người cười và vỗ tay].

    Sư Phụ : Quý vị cũng chọn người Âu Lạc vì họ sạch sẽ hơn .

    Đồng tu : Tình trạng đó ở Ấn Độ . Những người Ấn Độ ở ngoại quốc sạch sẽ hơn .

    Sư Phụ : Đúng vậy ! Họ khác hẳn . Ấn Độ cũng có những người Ấn sạch sẽ nhưng ít khi gặp .

    Đồng tu : Nhưng Sư Phụ chỉ nói đến một phần nhỏ của xứ đó .

    Sư Phụ : Đúng ! Đúng ! Đúng ! Ở bên đó , đi đâu cũng vậy , gặp đâu ngồi xổm đó , ngồi cả xuống sàn mà sàn thì không phải lúc nào cũng sạch . Tôi chỉ lấy một thí dụ tệ nhất để dọa quý vị thôi [Đồng tu cười]. Nhưng anh ta trông giống Chúa Giê Su và cũng đẹp trai lắm . Này , nhớ thoa kem lên vết phỏng đó . Tên anh là gì ? Greg . Tôi nhớ rồi , anh ta ở Úc phải không ? À , không ở ở Mỹ [Sư Phụ cười]. Tôi rất hài lòng là cuối cùng trí huệ của anh ta đã thắng và anh đã đến đây [Đồng tu cười]. Mặc dù phải chịu đựng bầu không khí rất tệ của những người gọi là Âu Lạc . Họ là những người rất tốt một khi anh ta quen biết họ .

    Đồng tu : Ồ , con có người vợ ...

    Sư Phụ : Hèn chi anh không thích họ [Đồng tu cười]. Ai bảo anh chọn cô ta [Đồng tu cười]. Nếu có hỏi họ thì hỏi trước [Đồng tu cười]. Tôi nhớ hai vị nầy rồi .

    Đồng tu : Con không quan tâm đến mình lắm vì con không cảm thấy khó chịu gì hết .

    Sư Phụ : Hiểu , tôi hiểu .

    Đồng tu : Những người khách mà con dẫn đến thiền đường , rất khó cho họ có những cảm giác thoải mái như con .

    Sư Phụ : Đúng . Bending , ý kiến của anh ra sao ?

    Đồng tu : Tụi con bàn với nhau rất nhiều vấn đề nầy và đều có chung một cảm nghĩ về cách làm sao cho ... mọi người biết


  20. #60
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Thiền Thất Tam Địa Môn '92


    Sư Phụ : Hiểu .

    Đồng tu : Nhưng nhiều khi chúng con cảm thấy như có nhiều chuyện làm mất hứng .

    Sư Phụ : Thí dụ như ...

    Đồng tu : Có lẽ vì chúng con , người Mỹ , quá ít và ở xa nhau quá .

    Sư Phụ : Hiểu .

    Đồng tu : Thành ra rất khó tổ chức .

    Sư Phụ : Đúng vậy .

    Đồng tu : Đó là những điều chúng con muốn nói . Chúng con muốn tổ chức một cái gì dù số người rất ít và ở cách xa nhau .

    Sư Phụ : Tôi hiểu và tin anh .

    Đồng tu : Chúng con muốn làm một việc như vậy đó .

    Sư Phụ : Được , rồi sao ?

    Đồng tu : Chúng con không than phiền gì về người Âu Lạc hết .

    Sư Phụ : Được rồi , cứ như thế tiến hành . Trước đây tôi đã nghĩ đến những điều nầy rồi , hiểu không ? Những người Mỹ , cho đến giờ phút nầy , vẫn không hợp nhất , do đó tôi không muốn làm phiền quý vị . Tôi cứ để mặc kệ , để tự nhiên , đến đâu hay đến đó , hiểu không ? Nếu họ đến thì họ đến , nếu họ không đến thì họ không đến , tôi không làm được gì hết . Lúc ban đầu , tôi không đến Mỹ để thuyết pháp cho người Âu Lạc . Bài giảng đầu tiên của tôi ở Mỹ là bằng tiếng Anh . Nhưng về sau người Âu Lạc khám phá ra tôi là người đồng hương [đồng tu cười], họ mang tôi lại chỗ của họ rồi bám lấy tôi và không muốn rời tôi ra nữa [Đồng tu cười]. Thật ra tôi đến với người Mỹ trước chứ không phải là người Âu Lạc . Tôi biết người Âu Lạc ở đây từ nhiều năm trước , đi chỗ nào cũng gặp họ nhưng tôi không muốn dính dáng đến họ vì nghĩ rằng "Bụt nhà không thiên" và tự nghĩ họ cũng chẳng cần tôi , tôi không muốn có quan hệ gì với họ . Thật sự là như vậy . Bài thuyết giảng đầu tiên bằng tiếng Anh dành cho người Mỹ ; quảng cáo cũng bằng tiếng Anh . Tôi không đả động gì đến người Âu Lạc , nhưng không hiểu sao họ vẫn khám phá ra tôi [Đồng tu cười]. Rồi họ từ từ đến , hết người nầy đến nhóm nọ , tràn ngập nơi tôi ở rồi chiếm luôn nước Mỹ [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay]. Cho nên Hoa Kỳ trở thành thuộc địa của người Âu Lạc [Đồng tu cười]. Tôi đầu hàng luôn . Đúng vậy , lúc đầu tôi đến đây với mục đích chia xẻ sự hiểu biết của mình với người Mỹ , nếu không tin quý vị cứ hỏi . Lần đầu đến Mỹ , tôi giảng tại một trường đại học hoàn toàn bằng tiếng Anh .

    Đồng tu : Đại học Oxford .

    Sư Phụ : Đúng , bằng Anh ngữ . Mọi quảng cáo đều bằng tiếng Anh vậy mà không biết tại sao người Âu Lạc lại biết đến tôi . Tôi không biết một người Âu Lạc nào hết ở đó . Tôi chỉ biết một vài người Trung Hoa , họ có mời tôi nói chuyện . Tôi nói bằng tiếng Anh chứ không phải bằng Hoa ngữ , biết không ? Tôi không muốn giống như những Minh Sư khác lúc nào cũng bao quanh bởi người Á Đông mà thôi , như cần sự hỗ trợ , tình thương hoặc những gì khác của họ . Tôi muốn làm việc cho thế giới chứ không phải cho một nhóm nào đó mà thôi . Nhưng tôi không làm gì khác được vì Thượng Đế đã chọn lựa và đó là quyết định của Ngài [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay].


Page 3 of 8 FirstFirst 1234567 ... LastLast

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts