Originally Posted by
my lady
Câu chuyện của cô Châu cùng cậu Chương
Cô Châu, con cưng của cụ Cả Cầu. Cụ Cả có cất cái chòi cạnh cửa Cổ-Chiên. Cứ chiều chiều, cô Châu chạy chơi cùng con chó cò của chị Chín, con của cụ Chúc, cậu của cô Châu.
Cô Châu cỡ chẵn chín, cũng có chút cà-chớn, cô chuyên chơi chuyện cắc-cớ. Cô chọc con chó, cô cầm cái củ cải, cô chìa cho con chó, con chó chồm chồm chực cắn cái củ
cải.
Cô Châu chỉ cù-cưa cú-cứa chơi chứ chẳng chịu cho con chó cắn cái củ cải. Cô Châu cất cao cái củ cải. Cô Châu cất củ cải, con chó cáu, con chó chồm chực cùng cô Châu. Cẩu cùng cực, cuối cùng, con chó cắn cô Châu. Con chó cắn cái cần cổ, cắn cái cùi chỏ cô Châu. Cô Châu chạy, cô cầu cứu: ”cấp cứu, cấp cứu!! chó cắn, chó cắn!!”
Chợt có Cậu Chương câu cá cạnh cái chòi của cô Châu, cậu Chương cấp-cứu; cậu chở cô Châu chạy chữa. Chẳng có cậu Chương cứu, chém chết cô Châu chẳng cùi cái chân chắc cũng cụt cái cùi chỏ.
Cậu Chương, con cuối của Cụ chín Cúc. Cậu Chương chịu chải-chuốt, có chút của cải. Cậu Chương cũng cắc-cớ, cũng có chút cà-chớn, “chịu chơi chứ chẳng chịu chi”. Cậu Chương keo kiết kẹo kéo có chứng chỉ, cậu Chương có cốt cách của các công-chức cao-cấp. Cậu Chương cố chấp, cau-có, chẳng chửng-chạc. Cậu Chương câu cá, cá cắn câu, cậu cười cười, cợt cợt, chừng cá chẳng chịu cắn câu, cậu cáu, cậu chưởi: “cha con cá, cá cà-chớn!”.
Còn cô Châu, cô chưa chồng cũng chẳng có con cái chi. Cô cũng chịu chơi chút chút. Cô cần-cù, chịu cực, cũng chịu chải chuốt. Chính cái cung cách chịu chơi cùng chịu
chải chuốt của cô Châu cảm kích cậu Chương. Cậu Chương cực-kỳ kết cô Châu.
Cứ chiều chiều, cậu Chương kiếm chuyện câu cá chứ cậu chẳng cần cá, cậu cốt cạnh cô Châu, chỉ cần có cô. Cậu cố kiếm cách chài cô Châu. Có cô Châu, cậu Chương cười chúm-chiếm. Cậu Chương cười cùng cô Châu, cô Châu cũng cười cong-cớn cùng cậu Chương, cái
kiểu cười của các cô chịu chơi. Cậu Chương cứ kiếm chuyện con cà con kê cùng cô Châu chứ chẳng chịu chăm chú câu cá. Cô Châu cũng có cảnh cáo cậu Chương. Cậu Chương chỉ cười chứ cậu chẳng care.
Cậu còn chê, cậu cau-có cùng cô Châu: “Chuyện của Chương, Châu chớ có chen, chớ cà chớn, cà cháo, coi chừng Chương chém!”. Chừng cơn cáu cao, cậu còn kêu cô Châu: “cái con... chồn cái!”. Cô Châu cự cậu Chương, cậu Chương càng cau-có cùng cô Châu, cậu Chương chọc cô Châu. Cậu cố kiếm chuyện chim chuột, kiếm cớ chung chạ cùng cô Châu.
Có chiều, chờ cho cô Châu kẹt công chuyện, cậu Chương cầm cái cưa, cưa cái chốt cửa của cái chòi của cô Châu kêu “cà-cót, cà-két”. Cậu Chương cố cạy cửa cái chòi cô Châu. Cậu chen cái chân, chống cái cùi chỏ, cậu Chương cố chui cái cổ cụt của cậu chêm cái cửa, chớ cho cô Châu chạy.
Cô Châu cuống-cuồng, cô chụp cái chổi chà chống cự. Cô Châu cầu cứu. Cô càng kêu cứu, cậu Chương càng cộc. Chẳng chịu chần chờ, cậu Chương chọt cái chân, chận cứng cái cổ của cô Châu. Cậu cố công kiếm chút cháo. Cô Châu càng cục-cựa, cậu Chương càng kẹp cứng, cậu cố cưỡng chiếm cô Châu cho kỳ cùng. Cậu Chương còn kêu: “Châu, Châu, cố chiều cậu chút, cưng!”. Cô Châu chu-chéo, Châu cáu: “Chịu chết chứ Châu chẳng chịu cái kiểu chơi cha của cậu”.
Cô Châu càng chu-chéo, cậu Chương càng cười cười. Cô Châu cào, cô cấu, cô cắn. Cô chồm cái chân, chận cái chỗ...của cậu Chương. Cậu Chương cạp cổ cô, cô co cổ,
chẳng cho cậu Chương cạp. Cậu Chương cố công cởi cái cúc của cô Châu. Cô Châu cuống-cuồng, cô chụp cái chiếc chiếu cuốn chặt cứng, che các chỗ cần che, chẳng
cho cậu Chương cởi cái cúc của cô.
Cô Châu chẳng chịu cho cậu Chương chơi cái kiểu kỳ-cục, cứ cố cưỡng chiếm cô Châu, chẳng cần cô Châu chịu. Cô Châu còn kêu: “Cậu Chương, cậu Chương, cậu có cơn cà-chớn cũng có chừng, chớ chơi cái kiểu cắc-cớ, Châu chẳng chịu!”. Cô Châu cuống-cuồng, cậu Chương kẹp cổ, chòi chưng, kèm cứng cái cẳng cô Châu. Cô Châu kêu: “Cậu Chương, cậu Chương, Châu chưa có chồng, cậu chơi cắc-cớ, chơi kỳ-cục, Châu có chửa, có con, công chúng cười chê Châu, chắc Châu chết!”.
Cậu Chương chẳng chịu cho cô Châu kêu cứu, cậu còn kêu: “Chừng Châu có con, Chương chu cấp cả Châu cùng con của Châu. Chương chịu chơi, chẳng có care!”.
Cuối cùng, chẳng còn cách chi, cô Châu chỉ còn cách cam chịu. Chờ cho cậu Chương chán chê, cô Châu chụp cái kéo, cô cắt cái “cái chìa, cái chỉa” của cậu Chương kêu cái “cụp”. Cậu Chương kêu chí-chóe: “Chết, chết Chương. Cầu cứu, cầu cứu!!”. Cô Châu cười: “Chừa chưa? Cậu cà-chớn, chưa chừa, Châu cho chừa. Chết cứ chết, kêu cứu chi cho cực”.
Cuối cùng, cậu Chương chẳng còn cách chi, cuối cơn cầu cứu, cậu chỉ chống cằm, cam chịu. Công chúng chê cậu Chương, cười cô Châu. Công-chúng cùng ca:
“Chơi chi cái cách kiêu-căng,
Cần chi cái chuyện chiếu chăn cấp-kỳ
Cuối cùng, cũng chẳng còn chi
Còn chăng cái kiếp cu-ky chán-chường”