Page 5 of 7 FirstFirst 1234567 LastLast
Results 81 to 100 of 126

Thread: TRUYỆN

  1. #81
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Ðây là một câu chuyện dân gian được người Do Thái truyền tụng . Có một phú ông có rất nhiều tài sản . Một hôm , ông đột nhiên lâm trọng bệnh và không cách chi hồi phục . Vì ông rất giàu , gia đình ông mời rất nhiều bác sĩ tài danh đến từ khắp nơi trong nước để chữa trị cho ông , nhưng không người nào thành công .

    Sức khỏe của ông ngày càng tệ hại và dường như không còn hy vọng hồi phục . Ngay khi gia đình ông đã không còn chút hy vọng , một người tu hành từ phương xa đi ngang qua và nói với họ : "Nếu quý vị có thể tìm được một người vô cùng hạnh phúc , hãy lấy quần áo của họ đem đến cho cha quý vị mặc vào , thì ông sẽ khỏi bệnh".

    Nghe những lời này , gia đình ông nhà giàu đi khắp bốn phương để tìm một người hạnh phúc . Tuy nhiên , sau khi tìm kiếm khắp mọi nơi , họ không thể tìm được một người thật sự hạnh phúc . Những người gọi là hạnh phúc mà họ tìm thấy thì không hoàn toàn hạnh phúc về tất cả mọi phương diện , cho nên không thể được xem là những người thật sự hạnh phúc . Gia đình này tiếp tục tìm kiếm cho đến lúc cuối cùng phải bỏ cuộc . Tuy nhiên , một người con trai của phú ông rất có hiếu . Không chịu nổi sự xa cách với cha mình , anh ta quyết tâm tìm mọi cách để cho cha mình hồi phục . Do đó , anh bỏ làng ra đi , đến những nơi xa , quyết chí tìm cho ra một người thật sự hạnh phúc .

    Một hôm , người con trai của phú ông bị kiệt sức trong cuộc hành trình buồn tẻ . Khi màn đêm buông phủ , anh ta cố gắng tìm một chỗ nghỉ chân , và tình cờ thấy một động đá để anh có thể nghỉ qua đêm . Khi đến gần cửa động , anh nghe tiếng bên trong vọng ra nói rằng : "Ô ! Ta thật là một người hạnh phúc ! Hôm nay ta có được một ngày thật tuyệt diệu . Mỗi ngày ta đều sung sướng ! Ðối với ta , tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp . Ta thật vui sướng và hạnh phúc với tất cả mọi sự việc ! Ta là người hạnh phúc nhất trần gian ! Ta thật là một người hạnh phúc !" Những lời này cứ lập đi lập lại , cùng với tiếng cười sung sướng . Cuối cùng , giọng nói vọng lên : "Ô ! Ta buồn ngủ rồi . Ta sẽ ngủ trong hạnh phúc . Dù có chết đi ngay bây giờ , ta vẫn vô cùng hạnh phúc !" (Sư Phụ và thính chúng cười)

    Người con trai phú ông vui mừng nghe được những lời này và nghĩ : "Ta đã tìm được phương thuốc chữa khỏi bệnh tình của cha !" Anh liền chui vào hang , hy vọng sẽ tìm được người này và lột quần áo của ông ta . Nhưng khi vào trong , anh thấy người này hoàn toàn trần truồng ! (Sư Phụ và thính chúng cười) Ông ta không có đến mảnh vải trên người ! Người con trai ông nhà giàu đứng chết trân , không biết phải làm sao !

    Thấy gương mặt thất vọng và bực bội của anh , người đàn ông hạnh phúc hỏi : "Có chuyện gì vậy ?" Và người con trai ông nhà giàu trả lời : "Tôi đã thất bại không tìm được cái tôi muốn tìm". Người đàn ông hạnh phúc bèn hỏi : "Anh tìm điều gì ?" Người con trai trả lời : "Cha tôi lâm bệnh nặng và một người tu hành bảo chúng tôi rằng , nếu có thể tìm được một người thật sự hạnh phúc , chúng tôi cần phải lột y phục của họ để cha tôi mặc vào , rồi ông sẽ khỏi bệnh . Ðó là lý do tại sao tôi vào đây để lấy quần áo của ông . Tôi đâu ngờ rằng ông chẳng mặc gì cả !" Người đàn ông hạnh phúc trả lời : "Ái dà ! Nếu ta có mặc gì trên người , thì hiện giờ ta đâu có hạnh phúc như vậy !" (Sư Phụ và thính chúng cười . Mọi người vỗ tay)

    Ðiều ông ta muốn nói , là nếu ông có chút tài sản gì , ông sẽ bị vướng bận và không được hạnh phúc như vậy . Chính vì ông không có gì cả , ông không bị chút áp lực , không phải lo mất điều gì , về việc đồ đạc của ông bị trộm cắp hay bị hủy hoại . Ông cũng không phải lo về việc phải làm gì , nếu ngày hôm sau ông không có một thứ nào đó . Bởi vì ông không có gì để so sánh với người khác , ông không cần phải lo về việc người khác có những thứ tốt hơn . Ông không cần phải lo về bất cứ vấn đề gì , như là người khác trộm cắp đồ đạc hay là đả thương ông . Ðó là lý do tại sao ông hạnh phúc như vậy .

    Câu chuyện này rất liên quan đến sự tu hành . Không có nghĩa là chúng ta sẽ hạnh phúc nếu chúng ta không có tài sản ; cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ có sự lo lắng hay hạnh phúc nếu chúng ta có nhiều của cải . Chúng ta có hạnh phúc , hoặc không có hạnh phúc , không thể được đo lường bằng tài sản hay của cải . Tất cả đều tùy tâm chúng ta . Nếu có tài sản nhưng chúng ta không vướng mắc vào đó , và sử dụng chúng đúng chỗ , thì chúng ta có thể nói rằng mình không có tài sản và không bị ràng buộc vào đó . Giả sử chúng ta không có tài sản và không kiếm tiền được , nhưng rồi chúng ta chê nho chua bởi vì chúng ta không có nho để ăn (Sư Phụ và Mọi người cười), thì chúng ta không thật sự là người hạnh phúc .

    Người đàn ông trong câu chuyện này thật sự là một người hạnh phúc . Chúng ta có thể thấy điều này từ cách nói chuyện của ông . Thật ra , hạnh phúc trong tâm không thể tìm được từ tài sản hay sự nghèo khó . Tuy nhiên , đối với hầu hết mọi người , quá nhiều tài sản có thể dễ dàng dẫn đến sự ràng buộc . Dù họ ghét bị ràng buộc , họ vẫn bị ràng buộc mà không biết . Họ phải chăm sóc tài sản , phát triển và quản lý chúng . Ngoài ra , họ còn lo rằng người khác có thể chiếm đoạt tài sản của họ , họ có thể bị kẻ khác ganh tỵ , hay con cái họ có thể hoang phí tài sản của họ ; có rất nhiều hoàn cảnh khiến họ phải lo âu . Không phải là chúng ta tham lam . Tuy nhiên , nếu có chút tài sản , chúng ta phải quản lý chúng . Nếu không có gì cả , thì chúng ta không cần phải lo .



  2. #82
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện





    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Tây Hồ , Formosa ,
    ngày 12 tháng 7 , 1992 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)
    Băng thâu hình số 268



    Câu truyện này gọi là "Anh nông phu và con rắn". Có một người nông phu kia mỗi ngày đi vô tỉnh bán hoa và rau trái , sau khi bán xong hết , anh trở về nhà . Một hôm , anh rời nhà rất sớm , sớm đến nỗi khi anh tới nơi , cổng thành vẫn còn đóng . Thế là anh ta nằm xuống ngủ một giấc ngon lành . Khi tỉnh dậy thì anh thấy thúng đựng rau của anh trống không , ngoại trừ một đồng tiền vàng trong đó . Cho dù đồ đạc trong thúng mất hết , nhưng đồng tiền vàng giá trị còn nhiều hơn thế nữa , cho nên anh sung sướng lắm , nghĩ là có lẽ một người nào đó đã lấy hết hàng hóa của anh rồi để tiền lại trả . Anh về nhà với đồng tiền vàng , trong lòng vô cùng sung sướng .

    Ngày hôm sau , anh nông dân một lần nữa đem đồ đi bán , nhưng anh lại đi sớm nữa và ngủ ngoài cổng thành giống như ngày hôm trước . Chuyện lại xảy ra y như vậy . Tất cả hàng hóa rau cải của người nông dân mang theo đều biến mất , và trong thúng có một đồng tiền vàng ! Thời đó vàng rất là quý giá . Một đồng vàng giá trị gấp mấy lần hơn số rau của anh .

    Sau đó một thời gian , một ngày nọ , người cha của anh nông dân hỏi anh : "Dạo này con lấy tiền vàng ở đâu mà nhiều vậy ? Số tiền này ở đâu ra ?" Anh nông phu tiết lộ những gì đã xảy ra cho cha nghe . Sau khi nghe chuyện , người cha nghĩ bụng : "Bữa nào ta phải đi theo nó , xem ai là người đã dùng những thứ này rồi bỏ tiền vào thúng".

    Rồi một hôm , khi anh nông dân đi ra ngoài lo chuyện bán buôn thì ông cha âm thầm theo sau . Trong khi anh nông dân đang ngủ ở gần cổng thành , người cha trông thấy một con rắn bò vào thúng ăn đồ của anh . Ăn xong , con rắn một lần nữa nhổ một đồng tiền vàng vào trong thúng để trả tiền cho người nông dân rồi mới đi . Thấy thế , cha anh thầm nghĩ : "Nếu ta giết con rắn đó , ta sẽ lấy được tất cả tiền vàng của nó !" Nghĩ xong ông nhặt một cục đá cắt con rắn ra làm đôi .

    Lúc đó đầu và thân của con rắn đã đi vào trong ổ , chỉ có cái đuôi thòi ra . Ông cha nghĩ trong ổ chắc là có một kho tàng to lớn , nên ông bảo con trai thò tay vô lấy . Nhưng chẳng may , khi người con vừa bỏ tay vô thì bị rắn cắn chết ! Bị cắt ra làm đôi , nhưng con rắn vẫn còn cắn được ! Tôi hiểu tại sao điều này có thể xảy ra bởi vì hồi nhỏ tôi cũng bị cắn như vậy . Lúc đó tôi thấy một con rết bị người ta đập dẹp , chỉ còn cái đầu là nguyên vẹn . Tôi tưởng nó chết , muốn xem thử có đúng không , tôi lấy chân đụng vô mình nó , bị nó cắn một cái đau điếng , tôi khóc ba ngày . (Cười) Ngu quá là ngu ! Nhớ nghe , đừng có chơi với rết dù quý vị thấy nó chết . Nhiều khi nó giả bộ chết thôi , chứ không phải chết thiệ t.

    Có lẽ trường hợp con rắn trong truyện này cũng vậy . Cái đầu chưa chết , nên nó cắn anh nông dân chết . Thấy con bị giết như vậy , người cha khóc lóc thảm thương bên cạnh xác con , và hỏi con rắn rằng : "Rắn ơi , sao mi giết con ta ? Sao mi cắn con ta chết như vậy ?" Thay vì trả lời thì rắn hỏi ngược lại : "Sao ông dùng đá cắt đứt lưng tôi ? Ðâu có hận thù gì giữa chúng ta ? Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu đối với ông mà cũng chưa bao giờ làm hại gì ông cả . Giá mà lúc nãy ông kiên nhẫn chờ tôi một chút thì tôi đã cho ông cả kho tàng ở đây rồi . Nhưng vì ông đánh tôi , nên tôi đã cắn chết con ông . Nếu tôi giết ông thay vì con ông thì ông sẽ không đau khổ nhiều như vậy . Tôi giết con ông để ông phải sống trong đau đớn suốt quãng đời còn lại". Con rắn này khôn độc ! Thay vì cắn người muốn giết nó thì nó lại cắn con trai của người đó , để ông cha suốt đời đau khổ . Dễ sợ thật !

    Từ câu truyện này chúng ta có thể học một vài điều . Có khi quý vị hỏi tôi rằng : "Tại sao Sư Phụ không đưa con lên cảnh giới Thứ Năm liền ? Như vậy con sẽ thoát khổ và thành Phật cho lẹ . Như vậy có phải tốt hơn không ? Sư Phụ biểu con ngồi thiền ngày hai tiếng rưỡi , ăn chay , trì ngũ giới để làm chi ? Làm vậy chậm quá , chậm quá !" Thật ra không có chậm đâu ! Chỉ như vậy quý vị mới tiêu hóa được . Nếu trong một lúc tôi cho quý vị nhiều quá , thì quý vị sẽ bị "no" mà chết ! Vì quý vị tham lam quá , cuối cùng sẽ không được gì cả .

    Nhiều khi những người tu hành như chúng ta không có chướng ngại . Chúng ta hiểu rõ ràng là tại sao mình theo con đường tâm linh này . Mỗi ngày chúng ta tọa thiền chăm chỉ không có nghi vấn gì và cũng không bao giờ gây chướng ngại cho mình . Tuy nhiên , khi Ma Vương không cản chúng ta tu hành được thì nó làm phiền tới bà con của mình , dùng những người này để cản trở chúng ta , làm hại chúng ta . Phật Thích Ca Mâu Ni có lần nói rằng khi Ma Vương không tấn công Phật được thì nó sẽ tấn công đệ tử của Phật . Thành ra , khi đệ tử thỉnh thoảng gặp nhiều trở ngại , Minh Sư cũng bị liên lụy , cũng bị ảnh hưởng . Bởi vì Sư Phụ không thể nào nhìn đệ tử đang bị hiểm nghèo mà không làm gì cả . Cũng giống như cha mẹ thấy chuyện gì không hay xảy ra cho con cái , họ không nỡ lòng nào mà đứng đó nhìn , cho nên chắc chắn họ cũng bị ảnh hưởng .

    Trong thời gian tu hành , những xích mích , đụng độ với anh em bà con đôi khi cũng khó mà tránh được . Chúng ta ai cũng bị mấy chuyện này . Hãy ráng hết sức chịu đựng , giải thích cho họ nghe , bỏ họ qua một bên , xa họ , lờ đi , hay ráng thân thiện với họ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu . Phải hành động tùy theo hoàn cảnh . Mỗi người một hoàn cảnh khác nhau ; tôi không thể nào cho quý vị một thí dụ rõ ràng . Phải dùng trí huệ để đối phó với vấn đề , làm sao cho kết quả càng mỹ mãn càng tốt . Nhưng đừng có nhượng bộ quá đáng rồi phải hy sinh sự tiến bộ tu hành .


    Last edited by Nhím Hoàng Kim; 09-06-2008 at 02:48 PM.

  3. #83
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Có lần tôi đã nói qua về "luật bù trừ", nhưng tôi không phải là người đầu tiên bàn về chuyện này ; bên Trung Hoa thời xưa người ta cũng đã nói tới rồi . Thí dụ như sách Liệt Tử (một quyển triết của Ðạo giáo viết trong thời Chiến quốc bên Trung quốc hồi xưa) kể câu truyện về một phú ông kia rất giàu và có nhiều đầy tớ . Phú ông đối xử với đầy tớ rất thậm tệ , bắt họ phải làm việc hết sức cực khổ , mà cho ăn rất ít . Khi họ ngã bịnh thì lại không cho thuốc thang gì cả , cũng không cho những người đầy tớ già được nghỉ ngơi .

    Một trong những người đầy tớ già này phải làm việc cả ngày không được nghỉ . Nhưng mỗi lần đi ngủ là ông ta có những giấc mơ rất đẹp . Có lẽ tương tự như thể nghiệm của những người tu hành như chúng ta . Không biết người đó có tu pháp môn Quán Âm hay không . Nhưng trong mộng , ông ta làm vua , được người hầu kẻ hạ , sống rất là sung túc và vui vẻ . Tuy nhiên , tới sáng tỉnh dậy là ông trở lại đóng vai đầy tớ . Chuyện cứ xảy ra như vậy ngày này qua ngày khác . Cho nên mỗi ngày ông đều mong đêm đến để được đi ngủ . Khi xong xuôi công việc là ông mau mau lên giường hưởng thụ giấc mơ . (Sư Phụ và mọi người cười) Thế giới ban đêm của ông hạnh phúc hơn . Thành thử ngày nào ông cũng đợi mặt trời lặn để được tự mình hưởng thụ .

    Tuy nhiên , đối với phú ông kia thì tình trạng lại ngược lại . Ông cũng nằm mơ mỗi đêm , nhưng toàn là ác mộng . Trong mộng , ông là nô lệ , đầy tớ , bị kẻ khác trừng phạt . Suốt ngày phải làm việc mệt đừ mà không đủ đồ ăn , không đủ quần áo mặc . Ông phải chịu đói , lạnh , kiệt sức , đau ốm , làm việc lam lũ , đủ mọi thứ buồn bã . Mỗi đêm , hai người đều nằm mộng , nhưng một người được vui mộng đẹp trong khi người kia bị ác mộng dày vò , hạnh hạ .

    Tối nào cũng thấy ác mộng như vậy , mệt quá , một hôm phú ông không chịu nổi nữa rồi , ông ta tìm một người chuyên môn đoán mộng , kể lại cho người đó nghe nỗi khổ của ông . Người đoán mộng nói rằng : "Ðó là vì từ trước tới nay ông hành hạ công nhân của ông nhiều quá vào ban ngày , nên ban đêm ông phải chịu nghiệp chướng bằng cách trải qua những cảnh giới đau đớn đó . Luật lệ trong trời đất rất công bình . Không ai phải chịu đựng nhiều quá và cũng không ai nên hưởng thụ quá độ." Những lời nói đó làm cho ông ta khai ngộ , ông nhà giàu liền chạy về nhà , bắt đầu đối đãi với người làm tử tế hơn , cho họ đầy đủ thực phẩm , săn sóc đàng hoàng . Thế là bệnh của ông từ từ hết , không còn bị ác mộng nhiều như trước nữa .



    Những ví dụ về nghiệp chướng này là có thật chứ không phải chỉ là giả tưởng . Khi người nào la mắng chúng ta , nghiệp chướng của mình chạy sang người đó . Thành ra , quý vị đừng có sợ người khác mắng mình ; chỉ lo rằng mình không có ai mắng , không có ai từ bi chửi mình mà thôi . Ngay cả những lúc bị người ta đối xử tệ hại , mình vẫn nên cám ơn họ . Thế giới này thật là ngược đời mà ! Nhiều khi cũng nên huấn luyện chính mình bằng cách cho mình chịu khổ một chút chứ đừng có thoải mái quá . Khi thoải mái quá thì những phương diện khác sẽ không được dễ chịu , thí dụ như phương diện tâm linh . Rất ít người được sung sướng về cả hai lãnh vực vật chất lẫn tâm linh ; bởi vì nếu khía cạnh nào cũng dễ chịu cả thì khó cho chúng ta tăng trưởng lòng từ bi và trí huệ , phần thưởng gia trì cũng bị giảm đi .




  4. #84
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Có lần , một anh chàng kia đem con chó mà anh ta mới có đi săn lần đầu tiên , thử coi nó biết làm gì . Rồi anh ta bắn trúng một con vịt ; con vịt rơi vào hồ nước . Anh ta không biết bơi , nhưng con chó trông thấy và nó hiểu . Rồi nó nhẹ nhàng đi trên mặt nước , kéo con vịt vô bờ đem đến cho chủ .

    Anh thợ săn không tin những gì anh trông thấy , miệng nói : "Chó đi trên nước !" Anh chàng cứ dụi mắt hoài , nhìn theo : "Có phải con chó đó đang đi trên nước không ?" Anh ta cứ lẩm bẩm như vậy , rồi hỏi một người đứng gần đó : "Ông thấy con chó kia có điều gì kỳ lạ không ? Ông cũng trông thấy phải không , hay là chỉ có tôi thấy thôi ?" Người đứng gần đó từ nãy tới giờ cũng nhìn theo con chó trong lúc nó đi trên mặt nước , ông ta trả lời : "À , tôi biết rồi , con chó đó không biết bơi !" Ông ta chỉ có nghĩ tới chuyện con chó không biết bơi mà không nhận thấy điều gì khác .

    Câu chuyện này tương tự như chúng ta , vì trong đời sống chúng ta có rất nhiều chuyện thần kỳ xảy đến mà mình chẳng lấy gì làm quan trọng . Chúng ta không để ý , coi chuyện đó như pha . Chúng ta là vậy đó . Cũng giống như quả tim đập mỗi ngày , mà mình chẳng thấy có gì là quý cho tới một ngày nó ngưng đập hoặc gây phiền phức gì đó cho mình , nhắc mình nhớ rằng nó đang ở đó , qua cơn đau . Lúc bấy giờ chúng ta mới cảm thấy nó thần kỳ , nói rằng : "À kỳ diệu quá , trái tim nhỏ bé như vậy mà ngày nào cũng đập mà mình chẳng cần phải điều khiển gì cả !"



    Là sự nhiệm mầu ! Ðời sống là cả một sự nhiệm mầu , đối với đa số mọi người ngày nào cũng đầy những chuyện nhiệm mầu . Nhưng chẳng may , chúng ta đôi khi lại làm cho đời sống mình như địa ngục . Bằng cách nghe theo cái ta của mình , nghe theo những ảo tưởng , và nghe theo những thói quen bướng bỉnh tích lũy bao năm mà chúng ta làm cuộc sống trở thành địa ngục . Dù được ở trên Thiên đàng , chúng ta cũng biến nó thành địa ngục . Bởi vậy Thiên đàng không thể nào dành cho những người ngu si , bướng bỉnh , vì họ sẽ biến nó thành địa ngục .

    Ðâu phải Thượng Ðế hay Thánh Peter không muốn cho nhiều người lên Thiên đàng . Nhưng nếu để họ lên đó thì nó sẽ trở thành địa ngục . Thành ra , không phải lúc nào cũng cầu Thượng Ðế hay Minh Sư đừng có tâm phân biệt , chúng ta phải biết rằng cho dù Minh Sư hay trời Phật có lòng từ bi đi nữa , người đó cũng phải sẵn sàng để được ở nơi đó hay được phước báu đó .



  5. #85
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện


    Dùng Trí Huệ Để Biết
    Lúc Nào Nên Xả Bỏ


    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Florida , Hoa Kỳ ,
    ngày 4-5 tháng 10 , 1998 (nguyên văn tiếng Anh)
    băng thâu hình 638


    Có một ông thầy kia đi sang Ấn Ðộ . Thời đó chưa có hệ thống thông tin , máy bay hoặc là những phương cách di chuyển như chúng ta có bây giờ . Cho nên ông thầy đi bộ qua Ấn Ðộ . Ông ta chưa sang Ấn bao giờ , có lẽ ông là người Ba Tư . Khi tới đó ông thấy rất nhiều trái cây . Ở Ấn , họ bán rất nhiều hoa quả , nhưng đa số là đắt tiền vì nước hiếm hoi không trồng trọt được nhiều . Rồi ông trông thấy một cái rổ , một cái rổ rất lớn có một ít quả dài đỏ chói . Cái đó rẻ nhất trong tiệm , không đắt gì cả .

    Thế là ông tiến tới hỏi : "Bao nhiêu tiền một ký lô ?" Người bán hàng trả lời : "Hai rupee." Hai đồng rupee bên Ấn Ðộ không thấm thía gì cả , rẻ mạt . Rồi ông mua nguyên một ký , xong ông bắt đầu ăn . Nhưng vừa ăn một chút xíu : Chúa ơi ! Nước mắt chảy , nước miếng chảy , nóng bỏng , mắt cũng cay , đầu nóng bừng bừng , mặt đỏ như gấc . Ông ta vừa ho , vừa sặc , vừa thở hổn hển , nhảy tưng tưng , la : "Á , á , á !"

    Vậy mà ông vẫn tiếp tục ăn ! Có vài người đứng đó trông thấy lắc đầu nói : "Ông ơi , sao ông điên vậy . Mấy trái đó là ớt , đâu có ăn nhiều được ; không tốt cho ông đâu ! Người ta dùng nó làm gia vị , và chỉ cho vào đồ ăn một chút xíu cho có vị thôi . Ông ăn cả nắm như vậy không được đâu ; cái đó đâu phải trái cây !" Ông thầy ngu dốt kia nói : "Không được , tôi không được ngừng . Ðã trả tiền rồi thì bây giờ phải ăn thôi . Ðó là tiền của tôi !"

    Quý vị thấy ông thầy đó có ngu không ? Cũng vậy , đôi khi chúng ta cũng làm nhiều điều giống như vậy . Chúng ta bỏ ra thời giờ , tiền bạc , công lao vào một mối quan hệ nào đó , nghề nghiệp hay công việc làm ăn gì đó . Mặc dù đã từ lâu , những kinh nghiệm đắng cay cho thấy nó không hiệu quả , và mình biết không có hy vọng gì chuyện này sẽ thay đổi trong tương lai -- trực giác chúng ta biết chắc chắn là như vậy -- mà chúng ta vẫn cứ tiếp tục vì đã mất công bỏ tiền bạc , thời giờ , sức lực và tình thương vào trong đó . Nếu là vậy thì đầu óc chúng ta bị hư rồi . Cũng giống như người ăn ớt kia , đau khổ như vậy mà vẫn không ngừng được vì không muốn phí tiền .

    Thành ra , cho dù quý vị có mất mát một cái gì đó thì cũng bỏ đi , đừng luyến tiếc . Như vậy tốt hơn là cứ tiếp tục mất nữa ; điều này quý vị phải biết . Ðừng nói là : "Sư Phụ bảo phải chịu đựng , thương vô điều kiện", rồi để cho ông chồng lúc nào muốn đá đít mình thì đá hoặc để cho bà vợ tiếp tục hành hạ mình . Như vậy là không tốt ! Tôi không ủng hộ chuyện đó ; tôi đã nói nhiều lần rồi .

    Trong một câu truyện khác về ông thầy tu và con rắn , ông thầy dạy con rắn không được dùng bạo lực . Thế là con rắn để cho mọi người đánh đập , liệng đá vào mình mẩy , quay tròn nó , v.v... Ông thầy nói với con rắn rằng : "Ta bảo ngươi đừng cắn , nhưng ta đâu có bảo ngươi đừng có khè đâu," có nghĩa là nó nên dọa cho người ta sợ mà chạy ; chúng ta phải làm như thế , phải bảo vệ chính mình bằng bất cứ cách nào mà mình có thể làm được .



  6. #86
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể trong cuộc Thiền Thất , Ðài Bắc ,
    Formosa , ngày 23 tháng 5 năm 1994 (nguyên văn tiếng Anh)
    - Băng thâu hình số 428


    Hồi xưa có một tên ăn mày nọ , trong làng của ông có một gã triệu phú rất là giàu có , nhưng cũng rất , rất là keo kiệt ! Tất cả những gì ông ta có cũng nhét vào một chỗ nào đó trong tủ hay đào một cái lỗ dưới đất , rồi dấu ở dưới đó . Không ai , kể cả ông ta (mọi người cười), biết được của cải ở chỗ nào . Như vậy để ông khỏi phải tiêu !

    Thành thử ông này hết sức là keo kiệt ! Không bao giờ cho ai một đồng nào cả huống chi là cho người tỵ nạn hay cho hội Hồng thập tự ; ông cũng không muốn nghe tới mấy chuyện này . Chỉ muốn để tiền còn nguyên y như vậy . Chuyện tiêu xài trong nhà , ông cũng rất , rất là chuyên môn trong sự keo kiệt . Cho nên vợ con ông , cha mẹ anh chị ông - tất cả mọi người - đều khổ sở .

    Rồi một hôm , một người ăn mày đến gõ cửa nhà phú ông xin một thỏi vàng . Phú ông có tiền vàng rất là nhiều , nhưng đương nhiên là ông ta đuổi người đó đi và cũng bảo mấy người làm công , người nhà , hãy đuổi tên ăn mày kia ra khỏi cửa .

    Tuy nhiên , ngày hôm sau , người này lại tới nữa , cũng xin y như vậy , một thỏi vàng , phú ông lại đuổi hắn đi . Nhưng ông ăn xin kia một ngày khác lại tới nữa - tới nữa rồi tới nữa , ngày này qua ngày khác , tháng này qua tháng khác , năm này qua năm khác . Người này đúng là tập tính kiên nhẫn ! (Cười) Chắc là ông ta có ngồi thiền sao đó vì ông có tính rất kiên trì . Kiên nhẫn chịu đựng là một trong những đức tính mà Ðức Phật dạy đệ tử của Ngài , một đức tính trong lục độ ba la mật .

    Năm này qua năm khác cứ xảy ra như vậy hoài , cho tới một ngày kia phú ông không chịu nổi được nữa , cuối cùng đành phải cắt một thỏi vàng cho ông , một cục nhỏ xíu thôi , rồi đưa cho ông kia . (Sư Phụ nói chúng ta nên rút tỉa bài học từ câu truyện này : Bất cứ chuyện gì mình làm cũng phải kiên trì , biết đâu sẽ thành công (cười).)

    Thế là người ăn mày vui quá , vui thật là vui , nhảy lung tung và hát : "Hallelujah !" Rồi ông ôm cục vàng sát vào ngực , chạy về chỗ của ông , rồi đi ngủ . Ông để cục vàng bên cạnh , trên cái gối thiền , rồi ngủ thiếp đi .

    Khi tỉnh dậy thì cục vàng không còn ở đó nữa . (Cười) Dĩ nhiên ! Có lẽ một đồng tu khác tưởng đó là đồ chơi , đem về nhà , hoặc là ông ta để cục vàng một mình ở đó không ai trông , rồi bị người khác lấy mất , mà không biết người đó là ai . Vì ông ăn mày bạ đâu ngủ đó : ngoài chợ , dưới chân cầu , trước cửa rạp hát , ngoài đồng không hiu quạnh , bất cứ chỗ nào ! Thành thử nếu để vàng ở đó thì có thể là bị người ta lấy mất . Thế là ngày hôm sau , ông này trở lại xin phú ông một cục vàng khác .

    Phú ông hỏi : "Ủa sao vậy ? Tôi mới cho ông một cục hôm qua . Ông làm gì mà đã mất ?" Ông kia trả lời : "Dạ , ngày hôm qua tôi có . Tôi để nó ở bên cạnh tôi , chỉ nhắm mắt lại , đến khi mở mắt ra , thì nó mất tiêu rồi . Nên hôm nay tôi phải trở lại đây xin ông cục khác".

    Phú ông nghe xong bỗng nhiên khai ngộ ! (Cười) Ông nhận ra một sự thật về thế giới này . Ðó là : nay còn mai mất , hoặc là bây giờ có nhưng lát nữa không có . Bỗng nhiên ông ngộ ra rằng mình cần phải xả bỏ những quyến luyến ràng buộc của tất cả những của cải ở trần gian .

    Sau đó ông thay đổi hành vi , bắt đầu bố thí cho kẻ khác , sống đời rất bình thường , thong thả , thoải mái ; không còn bám víu vào vàng hay tiền bạc . Cho nên người xung quanh nghĩ rằng tên ăn mày kia là thiên nhân hóa làm người để dạy ông triệu phú một bài học về sự xả bỏ và có lẽ sự khai ngộ nữa . (Vỗ tay)

    Cuốn sách này (Sư Phụ giơ lên quyển đang đọc) là ân nhân của tôi , thầy của tôi . Sau khi đọc xong tôi cũng khai ngộ luôn , cũng trở thành rất là xả bỏ , không còn nghĩ tới tiền tài , vàng bạc , tại vì tôi đâu có ! (Sư Phụ và mọi người cười . Thính chúng vỗ tay)

    Tôi sinh ra đời chẳng có vàng mà ra đi cũng chẳng có vàng . Những gì tôi có là của quý vị hết . Nó thuộc về thế giới này . Cũng như quý vị lấy từ chỗ này mang đến cho chỗ kia . Mỗi người trong chúng ta cũng vậy . Chúng ta múc nước dưới sông , đổ vào bồn chứa , rồi bồn chứa cung ứng nước cho cả làng hay cả thành phố .

    Chúng ta nên sống ở đời giống như bồn nước vậy . Những gì mình có là để phân phát ra ; mình chỉ là người thâu mà thôi . Thí dụ như tôi có rất nhiều tiền , nhưng không bao giờ cảm thấy mình có cái gì cả . Dễ chịu thoải mái vô cùng . Không phải lo lắng gì cả vì không thấy cái đó là của mình . Cho nên , có hay không có cũng vậy thôi .



  7. #87
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể , Tây Hồ , Formosa ,
    ngày 10 tháng 7 , 1995 (nguyên văn tiếng Anh)
    băng thâu hình số 487


    Hồi xưa có một người thợ nề rất siêng năng . Mỗi ngày , ông đập đá ra thành từng mảnh để lấy làm đồ vật hay đem bán . Dù trời rất nóng tại Miêu Lý , ông không bao giờ ngừng nghỉ . Ông làm việc , làm việc liên tục , dùng một cái búa rất lớn , rất mạnh để đập những miếng đá thành từng mảnh . Rồi những viên đá này được người ta dùng để lót đường , trên khu vực họ ngồi trong thiền đường và bất cứ địa điểm nào cần phải có những viên đá nhỏ (sỏi). Ðây là kết quả công việc của ông .

    Người thợ nề thừa kế công việc này từ ông cố , truyền xuống ông nội rồi đến cha ông . Vì vậy , đã có nhiều thế hệ thợ nề trong gia đình . Ông là một người rất siêng năng , mạnh khỏe . Ðôi khi ông cũng làm việc trong giờ nghỉ trưa vì muốn kiếm thêm chút tiền cho gia đình . Ông thường làm việc đến tối khuya , rồi về nhà ngủ . Chỉ có vậy thôi !

    Có nhiều bạn bè và láng giềng ganh tỵ về sức khỏe và cuộc sống hết sức tự tại của ông . Ông thấy như rất thanh thản tự do . Tuy nhiên , trái ngược lại , ông này (tên ông có nghĩa là "sức mạnh") không cảm thấy mãn nguyện về số mệnh của mình . Ông luôn ao ước có được một cuộc sống huy hoàng hơn Ồ giàu có , sang trọng và quyền quý hơn . Cho nên ông thường không cảm thấy hạnh phúc .

    Một hôm , ông đang đập đá , có lẽ cạnh bên Suối Cam Lồ . Khi đó là buổi sáng và mặt trời đang lên cao . Bỗng nhiên , ông thấy một đám bụi bay tới , giống như là một đám mây lớn . Và giữa đám bụi hiện ra xe tứ mã thật lớn và xinh đẹp , trên đỉnh là một vị quan triều đình to béo ngồi rất oai vệ . Chung quanh ông có nhiều thị vệ và có rất nhiều ngựa bao quanh và đàng sau ông , khiến ông trông thật huy hoàng , uy nghi , và nổi bật .

    Một thay đổi kỳ diệu

    Người thợ nề đứng kinh hãi , miệng há hốc mắt mở lớn , và cảm thấy hết sức buồn bã . Tận đáy lòng , ông bỗng nảy lời ước và nói : "Ước gì mình trở thành một ông quan vĩ đại , một vị quan lớn trong triều đình nhà vua". Rồi đột nhiên có tiếng vang dội như sấm từ đỉnh núi : "Bùm !" Bởi vì thần núi đã nghe được lời ước của người thợ nề và biến nó thành sự thật . Và lập tức , người thợ nề biến thành một vị quan lớn . Ông trở thành thừa tướng , và tất cả mọi điều ông ao ước đều đến . Ông có tiền bạc , dinh thự lớn , quân lính và một gia sản vô cùng vĩ đại . Tất cả mọi người đều kính trọng ông : ông đi đến đâu , người ta chỉ quỳ trên đất không dám ngẩng mặt lên . Dù ông làm văng đất vào họ , họ cũng rất vui vẻ không dám nói tiếng nào .

    Ông rất hãnh diện . Mỗi ngày ông phải đi khắp nơi , chăm sóc quốc gia cho nhà vua , và báo cáo cho nhà vua mỗi khi ông trở về .Và mỗi lần bước vào triều đình , ông phải quỳ xuống phủ phục trước hoàng thượng . Ông phải mặc y phục triều đình , rất dầy , với những hạt nút làm bằng nhiều loại đá quí như kim cương và ngọc trai . Vì vậy cho nên y phục khá nặng nề . Và ông phải đội mão . cũng đầy những hạt nút bằng đá quí và vàng bạc , tương xứng với địa vị của ông . Mỗi lần phải cúi lạy , ông cảm thấy đau lưng và phải cố gắng giữ eo cho cứng , nếu không nó sẽ gãy làm hai . Nên ông cảm thấy rất khó chịu , nhưng không khi nào dám cởi y phục triều đình ra .

    Một hôm , trong khi ông vẫn đang chịu đựng hoàn cảnh này để đổi lấy sự vinh hoa phú quý và kính trọng của những người chung quanh , nhà vua gửi ông đến một miền xa xôi để lo vài chuyện quốc sự . Ðể đi đến nơi này , ông phải băng ngang một sa mạc rộng mênh mông và nóng kinh khủng . Nhưng ông không thể cởi y phục ra , vì địa vị của mình . Ði đến đâu ông cũng phải là ngài thừa tướng quan trọng chứ không là gì khác . Trời nóng quá , tới gần chết tại đó . Rồi cái mão trở thành 3 lần nặng hơn bình thường . Bên trong ông đổ mồ hôi , y phục ướt mèm và nặng hơn lúc bình thường . Cho nên ông nghĩ : "Trời ơi ! Làm thừa tướng thật là kinh khủng . Ta không muốn làm thừa tướng nữa . Có lẽ ta sẽ chết tại đây ! Ta nghĩ làm vua tốt hơn . Nếu ta được làm vua thì hay biết mấy . Ta sẽ không phải đi qua sa mạc như vầy và không phải nghe lệnh từ bất cứ ai . Ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn , và sẽ có rất nhiều vợ . Chà ! Làm vua như vậy thật tuyệt . Ta muốn làm vua . Ta chỉ muốn làm vua , không điều gì khác ; Ta muốn làm vua , được không ?"

    Toại nguyện ước vọng làm vua vinh hiển

    Và bỗng nhiên , nổi lên một tiếng "Bùm !" nữa thật lớn , rồi sơn vương , bạn của ông , vị thần núi , đã biến lời ước của ông thành sự thật . Rồi ông thợ nề biến thành vị vua cai trị một quốc gia thật lớn , có tài sản vĩ đại và rất nhiều vợ đẹp . Và mọi người quì trước mặt ngài và làm tất cả mọi điều ngài muốn .

    Nên ông rất hài lòng , trong một thời gian . Nhưng rồi tuần trăng mật trôi qua , và ông phải làm việc . Ông phải làm việc đến khuya , vì có rất nhiều việc bẩm báo từ nhiều quan thần khác nhau , quan lớn quan nhỏ đến gặp ông mỗi ngày . Hàng ngày ông phải bàn chuyện quốc sự với các quan cho đến khuya . Cho nên ban đêm ông ngủ không được ngon . Ông lo về công việc , chuyện quốc gia đại sự và những vấn đề khẩn cấp xảy ra trong vương quốc mà ông không thể giải quyết một cách nhanh chóng và hòa bình được .

    Với những vấn đề liên tục xảy ra bên trong và bên ngoài vương quốc , ông ăn không ngon , ngủ không yên , và không hưởng thụ được tất cả những cô vợ đẹp . Ông khổ cực quá , đến độ thậm chí cũng không muốn nhìn ngắm họ . Khi quý vị khổ cực , quý vị không hưởng được gì cả . Vì vậy ông không ăn được , thậm chí không hưởng được những thức ăn mà ông từng thèm muốn , và không hưởng thụ được những phụ nữ mà ông vẫn từng ao ước . Ông trở nên rất khổ cực và chỉ chôn vùi trong bổn phận , sự lo lắng , hồi hộp , và sự đòi hỏi của dân chúng , kẻ thù , bạn bè và bất cứ những ai muốn điều gì từ nơi ông . Bởi vì ông là hoàng đế , là đỉnh cao , là duy nhất , tất cả mọi người đều đem những vấn đề của họ đến cho ông giải quyết , bên trong và bên ngoài , vì vậy giờ đây ông bắt đầu cảm thấy ngai vàng không thật sự là ân sủng mà là một sự trừng phạt . Ông cảm thấy thật mệt mỏi kiệt lực .



    Ngay cả Mặt Trời cũng có những lúc u ám

    Rồi một hôm , một quốc gia lân cận đến xâm chiếm nước ông , và vì thua trận , ông phải chạy trốn . Ông không có thức ăn trong khi trốn chạy , và cũng rất mệt và nóng . Với kẻ thù bén gót và mạng sống lâm nguy , ông bắt đầu nghĩ làm vua thật kinh khủng , thật là khủng khiếp ! Việc ông ước được làm vua quả là một lỗi lầm . Rồi ông nhìn lên và thấy rằng mặt trời thật tự do và cao cả ; không ai chạm đến được , nó chiếu sáng thật đẹp ! Nên ông nó i: "Ô , Trời ơi ! Làm Mặt trời ; làm Mặt trời hay hơn . Ta muốn làm Mặt trời . Ta không muốn làm vua . Ta muốn làm Mặt trời".

    Và rồi , "Bùm !" ông bay lên và thấy mình ở trên đỉnh vũ trụ , tỏa rạng tình thương và hơi ấm cho tất cả vạn vật từ đỉnh cao thế giới . Ông vui mừng ban ơn cho tất cả mọi chúng sinh trên thế giới . Và ông cảm thấy thật vĩ đại , hạnh phúc và thật sự cao quý , bởi vì ông nghĩ mình là tối cao trong vũ trụ . Ông nhìn xuống vạn vật , cảm thấy thật cao quý và vui sướng .

    Thế là ông nhắm mắt thiền một lúc , rồi bỗng nhiên nói : "Tại sao lại tối vậy ?" Trời thật tối khiến mắt huệ ông mở ra . "Chà !" Có một đám mây lớn trước mặt ông , nó dám che hết cả người ông ! Rồi ông bắt đầu phấn đấu bên trong , không biết làm cách nào để thoát ra . Thật là u ám , che cả mắt huệ của ông (mọi người cười). Nên ông không thấy được gì và rất giận dữ , nói rằng : "Ta phải làm mây . Ta phải làm mây ! Mây vĩ đại hơn mặt trời . Mặt trời chẳng có gì hay !"

    Không mãn nguyện làm mây và núi

    Rồi , "Bùm !" Quý vị biết chuyện gì lại xảy ra nữa (mọi người cười). Người đàn ông không bao giờ mãn nguyện lại được toại nguyện . Ông biến thành đám mây . Trong một thời gian , ông rất sung sướng . Ông làm mưa xuống nhân gian , ông tàn phá nhiều thứ , và rồi gia trì cho đất đai bằng cách khiến cho tất cả mọi bông hoa rộ nở bằng nước từ mây của ông . Ông làm cho mọi người hạnh phúc , và ông cũng hạnh phúc . Ông rất mãn nguyện trong một thời gian . Và rồi đột nhiên , gió thổi đến ! Và nó biến ông thành số không . Ông trở nên mỏng manh hơn , và mỏng manh hơn , cho đến khi chỉ còn như sợi chỉ , chỉ cố giữ mạng sống của mình . Và ông trở nên giận dữ . Dù vậy , ông vẫn nghĩ rằng mình tốt đẹp , ông có thể trở lại vĩ đại như xưa .

    Nhưng rồi gió thổi ông qua một đỉnh núi , và ngọn núi chụp ông , như là người nào nắm áo quý vị . Và ông bị giữ lại ở đó , treo trên đỉnh núi , và rất bực tức , ông nói : "Tất cả mọi thứ đến rồi đi , nhưng ngọn núi luôn sừng sững tại đó ; nó không bao giờ biến mất , không bao giờ bị tàn phá , không sao cả ! Nó luôn luôn hùng vĩ . Ô ! Ước gì ta là ngọn núi . Ta phải làm núi . Làm núi là hay nhất !". Cho nên , "Bùm !" Tiếng này lại nổi lên ! Và quý vị biết ông trở thành gì không ? (Trả lời : "Ngọn núi"). Một ngọn núi ! Rồi ông rất vui sướng . Ông đã biến thành núi . Ngay cả mưa , gió, tuyết hay mặt trời Ồ không thứ gì có thể làm phiền được núi . Ông ngồi như vầy (Sư Phụ dương hai khuỷu tay làm ra bộ rất vững chãi) giống y như tôi vậy (mọi người cười). Ông cảm thấy rằng làm núi thật vĩ đại , và nở mũi lên đến trời . Ông cảm thấy mình rất vĩ đại . Mỗi ngày ông nhìn lên và cảm thấy mình thật đồ sộ (mọi người cười).

    Và rồi một hôm , ông cảm thấy như có ai đang đâm vào chân mình bằng một con dao hay cây đinh hay thứ gì tương tự như vậy , và khi nhìn xuống , ông nói : "Ô !" Phía dưới có một người thợ nề đang đập đá ở chân ông ra . Dĩ nhiên là ông giận như điên và la lên : "Sao nhà ngươi dám đâm vào chân ta ! Ðau quá !" Nhưng người thợ nề không cần biết . Hắn ta dùng cây búa lớn và cái đục nhọn để đập đá vỡ ra , từng miếng một , và hắn rất vui vẻ , vừa làm việc vừa ca hát , huýt sáo . Cho nên , Chà ! Ông rất giận dữ và nói : "Cha...a...a !... Ta phải làm thợ nề !" (Mọi người cười)

    Sau khi Khai ngộ chúng ta thật sự có tâm bình thường

    Câu truyện này tương tự như chúng ta . Nhiều lúc người ta nói : "Tâm bình thường là tâm Phật", nhưng chúng ta không tin . Chúng ta không biết đó là gì . Và chúng ta không thật sự biết cho đến sau khi khai ngộ , rồi chúng ta trở lại bình thường . Rồi chúng ta biết rằng tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp , và nhận ra rằng chúng ta biết tâm bình thường là gì . Trước đó , dù chúng ta có nó , chúng ta cũng không biết .

    Cái gọi là bình thường mà mọi người sống cuộc đời của họ không phải là tâm bình thường . Tâm bình thường thật sự có nghĩa là tâm thanh bình và yên tịnh , chấp nhận mọi việc xảy đến và phản ứng với mọi việc khi cần thiết . Không ao ước , không ham muốn , không chối bỏ và không kích động qua bất cứ hình thức nào . Ðó là tâm bình thường . Nhưng cách mà người ta sống cuộc đời tầm thường của họ không phải là ý nghĩa của tâm bình thường .

    Cho nên hãy thận trọng , đừng hiểu lầm tâm vô minh với tâm khai ngộ , tâm khai ngộ với tâm đại khai ngộ , và tâm đại khai ngộ với tâm không khai ngộ . Sau khi rất khai ngộ , tự nhiên chúng ta bắt đầu không nói nữa . Lúc ban đầu khi chưa mấy khai ngộ , chúng ta nói rất nhiều ; chúng ta biết tất cả mọi chuyện . Chúng ta biết "Phật" có nghĩa là gì , và Niết bàn , luân hồi , nghiệp chướng , đầu thai ... tất cả mọi thứ . Chúng ta biết tất cả những ngôn từ lớn từ tất cả mọi tôn giáo . Chúng ta biết hết .

    Rồi , sau khi trở nên khai ngộ một chút , chúng ta nói càng nhiều hơn , nhưng có phẩm chất hơn . Lời nói của chúng ta có ý nghĩa hơn trước , bởi vì chúng ta hiểu rõ hơn ý nghĩa của ngôn từ mà trước kia chúng ta hay nói nhưng không hiểu được chân nghĩa . Cho nên có hai giai đoạn nói chuyện . Giai đoạn nói chuyện sau dĩ nhiên là có ý nghĩa hơn và chân thật hơn , bởi vì nó đến từ sự hiểu biết của chính mình . Và rồi sau đó , sau giai đoạn hay nói , chúng ta bắt đầu im lặng . Chúng ta không muốn nói nữa . Cho nên dĩ nhiên quý vị thắc mắc là tại sao tôi nói (Sư Phụ cười) Ồ bởi vì quý vị muốn tôi nói .

    Không nói không có nghĩa là cứ im lặng suốt ngày . Bởi vì nếu một người không nói , điều đó không có nghĩa là họ im lặng . Và nếu một người chấm dứt tất cả mọi hoạt động , không có nghĩa là cô ta thanh tịnh . Cho nên nói hay không nói , không phải ở bên ngoài mà là từ bên trong . Khi đó, quý vị nói nhưng biết rằng không cần phải nói . Quý vị nói vì có người yêu cầu , hoặc chỉ để làm một người bình thường , hay để làm người khác vui . Hoặc là quý vị chỉ nói bởi vì đối với quý vị , nói hay không cũng vậy thôi . Không phải là nói một cách hăng hái ; không phải là nói một cách hùng biện nữa , như thể là chúng ta muốn người khác chuyển đổi theo niềm tin của chúng ta hay tương tự như vậy . Chỉ rất nhẹ nhàng và bình thường . Cho nên là như vậy . Ðó là câu truyện của người thợ nề . Thật là hay phải không ? Giống y như chúng ta .



  8. #88
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Nhật Bản ,
    ngày 1 tháng 10, 1991 (nguyên văn tiếng Hoa)


    Có một phụ nữ rất kiêu ngạo cho rằng mình không bao giờ phạm bất cứ tội lỗi gì , và đoan chắc mình sẽ được lên Thiên đàng sau khi qua đời tại thế giới này . Một buổi sáng bà ta đang quét nhà , và hoàn toàn vô tình , chổi của bà lỡ đè trúng một con dán . Nó chết liền tại chỗ . Bà cảm thấy vô cùng buồn bực gần như muốn điên lên . "Ai sẽ chịu tội và lấy nghiệp chướng này đi cho ta đây ? Làm sao ta rửa sạch tội lỗi này ? Từ trước đến giờ ta chưa từng phạm tội gì. Bây giờ ta phải làm sao đây ?" Bà chạy tới chạy lui với con dán đã chết trên tay .

    Khi thấy một bà bán cá , bà ta nói : "Ô ! Bà ác độc kia , sau khi chết ngươi sẽ ra sao ? Mỗi ngày ngươi giết quá nhiều sinh mạng . Ta chưa hề tạo một tội gì cho đến sáng hôm nay . Chỉ riêng hôm nay ta mới lỡ tay giết con dán . Dù vậy , ta rất buồn bực vì tội nhỏ này mà ta đang cố gắng rửa sạch . Hãy tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra cho ngươi !"

    Bà bán cá nói : "Vậy à ? Ðừng lo lắng quá như vậy . Tôi đã giết rất nhiều cá . Bà chưa từng tạo tội . Xin đừng lo về tội giết con dán này . Hãy đưa cho tôi . Tôi sẽ bỏ nó vào cái rổ đầy cá ở đây . Thêm một con dán nhỏ vào cái rổ đầy cá chết cũng chẳng khác gì . Tôi sẽ chịu tội cho bà ! Bà sẽ được sạch tội ngay tức khắc . Trong cái rổ của tôi có rất nhiều cá , thêm một con dán nữa cũng chẳng sao . Bà cũng chẳng cần phải lo làm chi !"

    Dĩ nhiên , người đàn bà gọi là đạo đức rất mừng và đưa con dán cho bà bán cá , để bà ta bỏ vào trong rổ cá . Người đàn bà gọi là đạo đức này nhờ đó đã mất đi cảm giác tội lỗi và thật khoan khoái ! Mặt khác , bà bán cá hoàn toàn không thắc mắc gì về hành động tử tế của mình . Bà chỉ bỏ đi .

    Nhưng luật Thiên đàng có xét xử họ như vậy không ? Sau đó , ngẫu nhiên hai bà chết cùng trong một ngày . Thiên thần đến đưa bà bán cá lên Thiên đàng , trong khi Thần chết tới đem bà gọi là đạo đức kia xuống địa ngục . Bà ta rất ngạc nhiên và nổi cơn thịnh nộ . Bà hỏi Thần Chết : "Cái gì ? Ngươi lộn rồi ! Ta không phải là kẻ bán cá tội lỗi mà ngươi cần phải đem xuống địa ngục . Ta là người phụ nữ đạo đức chưa bao giờ phạm tội gì . Tại sao ngươi muốn đưa ta xuống địa ngục chứ ?"

    Thần Chết trả lời : "Bà đạo đức này ! Chúng tôi không lầm đâu . Ðịa ngục muốn bà xuống , tên bà đã được đăng ký dưới đó . Hãy đi với ta mau lên . Còn bà bán cá sẽ lên Thiên đàng".

    Bà đạo đức bèn hỏi : "Nhưng tại sao ?" Thần chết giải thích : "Bổn phận của bà bán cá là bán và giết cá . Bà ta không giết chúng vì ác tâm mà vì bổn phận . Trong cùng lúc , bà ta tôn kính và chiêm bái Thượng Ðế mỗi ngày . Bà ta làm tất cả mọi việc , dù là tốt hay xấu , như là một sự cống hiến cho Thượng Ðế , như là một công cụ của Ngài . Vì vậy , bà ta xứng đáng được hưởng công đức Thiên đàng .

    Còn bà , mặt khác, lại nghĩ rằng : "Ta đã giết chết con dán". Bà có cái Ta trong đầu . Mỗi lần bà làm việc thiện chỉ là để thổi phồng bản ngã và sự kiêu hãnh của bà . Bà không thật sự là người từ bi ! Trong sự kiêu hãnh , bà xem thường những người tu hành chân chính và khiêm nhường . Bà chẳng bao giờ nghĩ đến Thượng Ðế . Trong tất cả mọi việc , bà đều cho rằng bà là người hành động , dù là việc tốt hay việc xấu . Bà không bao giờ nghĩ đến Bề Trên , bà không kính trọng Ngài !

    Bà quá kiêu căng và vô cùng ích kỷ . Bà nghĩ rằng bà xứng đáng hưởng Thiên đàng à ? Bà còn tệ đến mức muốn chuyển tội giết dán của mình cho người khác . Bà bán cá , ngược lại , vị tha đến độ nhận lãnh tội lỗi cho bà . Chỉ để cho bà thoát khỏi mặc cảm phạm tội và cảm thấy khoan khoái , bà ta nhận tội do bà làm . Bà ta thực sự là người tử tế , dĩ nhiên bà ta xứng đáng lên Thiên đàng . Bây giờ hãy lẹ lên để đi xuống địa ngục với ta . Ðừng chậm trễ !"

    Ðây là câu truyện thật tuyệt! Thật đúng vậy ! Tôi không có ý khuyến khích quý vị đi bán thịt bán cá . Tuy nhiên , nếu có ai tốt như bà bán cá đó , hoàn toàn hiến mình cho Thượng Ðế và sẵn sàng lãnh chịu nghiệp chướng của kẻ khác , người đó thật sự là một đấng Bồ Tát . Ðây là sự thật . Tôi đã nói rất nhiều lần , rằng tất cả mọi việc chúng ta làm đều là sự an bài của Thượng Ðế . Nếu như chúng ta thật sự hiểu được cuộc đời đến mức này thì tốt lắm . Tuy nhiên , nhiều người không hiểu và nghĩ rằng họ là kẻ hành động . Ðó là lý do tại sao họ làm sai và phải chịu nghiệp chướng .

    Khi chúng ta tự xem mình chỉ như một công cụ do Thượng Ðế an bài thì sẽ không có vấn đề gì . Tuy nhiên rất ít người có thể làm được như vậy . Do đó , tốt nhất là đừng phạm tội . Nếu có , cách hay nhất là khiêm nhường và sám hối . Rất ít người có thể hành động một cách vô vị kỷ như vậy , nên điều này rất khó làm . Nhiều người cảm thấy rất vĩ đại khi làm được một chút việc thiện , và khoe khoang tùm lum , dùng phước báu này như là một điều để hãnh diện . Những hành động này không được thực hiện do tình thương, mà do "ngã chấp", để được người khác khen ngợi và để kẻ khác thấy họ tốt lành ra sao . Họ không thật sự có tình thương trong tâm , cho nên họ cũng không hiểu chính mình .

    Nếu chúng ta có thể làm việc thiện mà không nghĩ rằng đó là việc thiện , và không nghĩ nhiều là chúng ta làm cho mình , thì chúng ta mới thực sự làm việc chính đáng cho chính mình . Nếu quý vị không coi thường những người không làm việc thiện thì rất là hay . Rất ít người có thể thật sự làm được như vậy . Do đó , đôi khi tôi có nói : "Làm việc từ thiện không phải là chuyện tốt duy nhất . Khi sự tu hành tâm linh của chúng ta tốt đẹp , thì tất cả mọi việc chúng ta làm đều tốt đẹp". Quý vị làm việc thiện mà không nghĩ rằng mình làm việc thiện . Quý vị không nghĩ rằng mình vĩ đại . Quý vị trốn còn không kịp vì không muốn ra mặt , và sợ bị khen ngợi , không nghĩ rằng đây là phước báu của riêng mình ; không nghĩ mình có chút phước báu gì ! Chúng ta sinh ra chẳng có được sợi chỉ trên người , cho nên làm sao có thể cho là mình có phước báu gì ? Ngay cả tiền bạc cũng chỉ là xoay chuyển chung quanh tất cả chúng ta , bởi vì nó cũng thuộc về Thượng Ðế . Chẳng có vật gì thuộc về chúng ta cả ! Vậy làm sao chúng ta có thể kiêu hãnh về bất cứ điều gì cho được ?



  9. #89
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện


    Xâu chuỗi bong bóng
    của nàng Công Chúa




    Ngày xưa có một cô công chúa kia sống trong cung điện , cô có đủ thứ ngọc ngà châu báu . Là con một của quốc vương và hoàng hậu nên cô ta được chìu chuộng rất nhiều , không bao giờ thiếu thốn gì cả .

    Một hôm cô ta đang ngồi trên lan can nhìn mưa rơi , những hạt mưa rơi xuống mặt hồ gần đó , làm thành vô số bong bóng lấp lánh nhiều màu sắc phản chiếu dưới ánh mặt trời . Thích thú trước hình ảnh đó , công chúa xin vua cha : "Con muốn một xâu chuỗi làm bằng bong bóng đó !"

    Nhà vua trả lời : "Không được đâu ! Nếu con muốn ngọc thì ta cho con những viên còn lớn hơn thế nữa , có được không ?"

    Công chúa la lên : "Không được !"

    Nhà vua đáp : "Nếu con chịu kim cương thì ta cũng có thể cho con rất nhiều". Nhưng công chúa từ chối .

    Quý vị biết rằng mấy đứa con hư thì không có cách nào dỗ dành chúng được ; ông vua không còn cách nào khác đành phải họp bá quan văn võ , nhưng không người nào có giải pháp . Không ai biết làm sao thỏa mãn được đòi hỏi cứng rắn của nàng công chúa muốn bong bóng . Thế là cô ta khóc lóc , hờn dỗi , không ăn uống gì cả . Chẳng bao lâu sau , cô ta trở nên gầy gò ốm yếu rồi ngã bệnh . Mọi người đều bó tay, ngay cả y sĩ giỏi nhất trong nước cũng không chữa được . Không còn cách nào nữa , nhà vua đưa ra chiếu chỉ , viết rằng : "Người nào chữa nổi bệnh công chúa sẽ được ban cho một nửa vương quốc."

    Rồi một hôm , một ông già tới mang đến một giải pháp , và nhà vua cho ông ta tới gặp công chúa . Sau khi ông già nói với công chúa là ông sẽ cho cô điều ước , đó là làm cho cô một xâu chuỗi bong bóng . Cô ta mừng quá nhẩy lên và hết bệnh ngay lập tức . Rồi ông già nói rằng : "Ta già rồi và mắt đã lòa . Ta không nhìn được bong bóng nào đẹp hơn bong bóng nào . Xin nhờ công chúa đi xuống mang đến cho tôi bong bóng nào đẹp thì tôi sẽ xâu chúng thành chuỗi cho cô đeo".

    Nói xong hai người ông già và đứa trẻ bị lừa cùng nhau đi tới bờ hồ . Công chúa cố gắng giữ bong bóng trong tay mà không được , trong khi đó , mấy cô tỳ nữ đứng gần đó khúc khích cười lén chứ không dám cười to (cười). Xấu hổ quá , công chúa nói với vua cha : "Thưa cha , con không muốn những cái bong bóng này nữa . Ngọc và kim cương là đủ cho con vui rồi . Con không cầm bong bóng lên được". Nhìn đứa con dễ thương , nhà vua đáp : "Con nói đúng ! Chúng chỉ là bong bóng mà thôi !" Rồi hai người trở về cung , công chúa hoàn toàn khỏi bệnh .

    Cùng lý luận này , chúng ta nghĩ sinh , tử hiện hữu là vì chúng ta không hiểu sinh tử là gì . Nó chỉ là ảo tưởng , giống như cái bóng trên sa mạc là ảo ảnh . Ðôi khi quý vị lái xe trên xa lộ thấy giống như là có một bãi nước ở xa xa phía trước . Nhưng nó không phải là nước thật , mà chỉ là kết quả của ánh sáng bị khúc xạ . Ðôi khi quý vị cũng trông thấy nhiều người , ngựa hay cung điện trên sa mạc . Hay trên biển , quý vị nghe thấy âm thanh hay trông thấy cung điện hay người cá , rồi tưởng mấy cái đó là thật , nhưng đúng ra đó chỉ là ảo ảnh . Tầm nhìn của con người bị che mờ bởi khoảng không gian rộng lớn .

    Nhiều khi mặt trời chiếu xuống , hơi nước từ đường xá bốc lên thấy giống như là nước . Hồi tôi còn nhỏ , hiện tượng giống như vậy có lần cũng làm tôi tưởng lầm . Lúc đó đang đi bộ đến trường , tôi tưởng có nước ở phía trước đường đi . Tôi chạy mau tới đó nhưng tới đó rồi thì không có nước . Nhìn tới trước thì lại thấy nước nữa , nhưng chạy tới thì nước lại biến mất . Sau này tôi khám phá ra đó chỉ là ảo ảnh .

    Cũng vậy , trên cõi đời này , chúng ta đã luân hồi kiếp này sang kiếp khác , cố đuổi theo đủ mọi thứ , cái gì cũng bám vào bởi vì chúng ta chưa tỉnh ngộ ; không biết rằng tất cả những cái này chỉ là ảo mộng . Nhưng một ngày nào đó rồi mình cũng biết . Chúng ta sẽ gặp những hoàn cảnh giúp cho mình tỉnh ngộ . Chỉ cần để linh hồn mình tập trung , tu hành , là sẽ tỉnh ngộ .



  10. #90
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện


    Tên trộm vịt biết ăn năn




    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị ,
    Thiền Thất tại Ðài Bắc , Formosa , ngày 23 tháng 5 , 1994
    (nguyên văn tiếng Anh) - Băng thâu hình số 428 , MP3-CR15


    Thuở xưa trong một làng nọ , có một người đàn ông rất đạo đức , không bao giờ làm hại ai và luôn luôn đối xử tốt với tất cả mọi người . Trong nhà ông nuôi rất nhiều loại gia súc , như ngỗng và gà vịt .

    Một hôm , có một kẻ trong xóm thường ăn trộm đến nhà người đạo đức này trộm một con vịt . Tên trộm về nhà nấu Vịt Bắc Kinh và cháo vịt , rồi ăn hết sạch .

    Nhưng sau đó , chuyện lạ xảy ra . Tên trộm bỗng nhiên ngứa ngáy khắp người , bắt đầu gãi , rồi lông vịt mọc ra khắp nơi , cả thân hình mọc đầy lông vịt . Hắn rất sợ hãi , biết rằng đây là hậu quả của việc mình đã làm . Nên trong tim hắn bắt đầu cảm thấy hết sức ăn năn , đến chùa cầu xin Phật tha tội . Sau một thời gian , Ðức Phật cảm thấy thương hại , nên nói với hắn trong giấc mơ : "Ðược ! Ta thấy ngươi đã thành tâm sám hối . Nên bây giờ ta sẽ cho biết lý do vì sao ngươi mọc lông khắp người . Ðó là vì ngươi ăn trộm con vịt từ một người rất đạo đức . Vì vậy giải pháp duy nhất là ngươi phải đến nhà người này và nhờ ông ta la mắng ngươi . Ông ta chỉ cần la mắng ngươi một lần , tai ách này sẽ mất đi".

    Nên tên trộm đến nhà ông đạo đức kia . Nhưng hắn sợ không dám nói sự thật , nên nói dối rằng : "Ồ ! Tôi nghe ông bị mất con vịt . Một người ở cạnh nhà tôi đã trộm con vịt của ông . Vì vậy , nếu ông mắng hắn lớn tiếng , hắn sẽ sợ và đem trả con vịt cho ông liền . Ông nghĩ vậy có đúng không ?"

    Ông đạo đức trả lời : "A ! Chỉ có con vịt thôi , không cần lớn chuyện . Ngoài ra , tôi cũng không có bằng cớ là người này trộm con vịt . Tại sao tôi phải la mắng người ta ? Thêm vào đó , có thể ông ta đói quá không có gì ăn nên ông ta trộm con vịt của tôi . Chuyện này không đáng cho tôi la mắng ông ta . Không sao !" Tên trộm sợ quá , và cũng cảm động do lòng rộng lượng và ý tốt của ông , nên hắn quì xuống nói : "Ô , làm ơn , tôi xin thú tội . Ðó là do tôi làm . Tôi đã trộm con vịt của ông . Giờ hãy nhìn xem , tôi bị mọc lông vịt khắp người . Xin ông hãy la mắng , để tai họa này biến mất , vì Ðức Phật đã bảo tôi như vậy". Do đó ông đạo đức rất cảm động và thương hại cho tên trộm , nên đã la mắng hắn .

    Tôi luôn luôn nói rằng nếu người ta có la mắng chúng ta cũng không sao . Họ có thể rửa nghiệp cho chúng ta nếu chúng ta có nghiệp chướng . Nếu chúng ta không có nghiệp , ít nhất nó sẽ cho chúng ta cơ hội để thực hành lòng kiên nhẫn , tính chịu đựng và khiêm nhường .



    154

  11. #91
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Tâm buông xả là tâm khai ngộ


    Tâm buông xả là tâm khai ngộ

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Cộng tu tại Los
    Angeles , CA , Hoa Kỳ , ngày 13 tháng 3 , 1996
    (nguyên văn Tiếng Anh) - Băng thâu hình số 536


    Một vị thiền sư kia có một số đệ tử . Một đệ tử thỉnh thoảng viết thư cho thiền sư sau khi Tâm ấn , giống như quý vị ghi Nhật ký tu hành và gửi cho tôi , hay là đôi khi báo cáo cho tôi biết quý vị đã được "tiến bộ" gì . Thế là người đệ tử viết thư cho thầy và nói : "Sư Phụ , con đang đặt hết tâm trí vào việc khai ngộ . Hiện tại con đang bỏ hết thì giờ để tìm Chân Ngã". Vị thầy chỉ đọc hàng chữ đầu , rồi đá vào thùng rác .

    Một thời gian lâu sau , người đệ tử viết một lá thư khác cho thầy , nói rằng : "Ô , Sư Phụ , bây giờ toàn thể vũ trụ đáp ứng những tư tưởng sâu xa nhất của con . Chân lý thật huy hoàng ! Trí huệ con người thật mỹ diệu ! Lực lượng toàn vũ thật vĩ đại !"

    Nhưng vị thầy chỉ dùng lá thư để hỉ mũi (Mọi người cười), và liệng vào nhà cầu . Rồi qua lá thư thứ ba , người đệ tử viết : "Ô thầy ơi , hiện tại con tràn ngập tình thương đối với tất cả nhân loại và các chúng sinh bất hạnh ! Ngay cả một con kiến , con nghe được trái tim nó đập và cảm nhận được linh hồn nó đang phấn đấu ! Thầy ơi , quả là một khám phá tuyệt diệu ! Con sẽ phấn đấu hơn nữa , con hứa với thầy như vậy ! Con sẽ là người đệ tử giỏi nhất của thầy , rồi thầy sẽ thấy".

    Rồi vị thầy dùng lá thư để lau cái gì đó (Mọi người cười) Quý vị biết chỗ nào ; Tôi sẽ không nói ra (Sư Phụ và mọi người cười), rồi liệng vào nhà cầu và thấy thất vọng .

    Sau đó , trong lá thư thứ tư , người đệ tử báo cáo : "Sư Phụ , bây giờ con đồng nhất với vũ trụ ! Tất cả là con và con là tất cả ! Không có điều gì không phải là con . Con là tất cả . Ô ! Con tự chúc mừng cho chính mình !" (Mọi người cười)

    Nhưng vị thầy thậm chí không đụng đến lá thư , chỉ để gió thổi nó đi đâu thì đi , và không còn muốn nói gì nữa . Rồi , trong một thời gian lâu dài vị thầy nói : Ðừng làm phiền viết thư cho ta . Ngươi chỉ phí giấy mực". Cho nên người đệ tử không viết tiếp nữa .

    Nhiều năm dài trôi qua và vị thầy cảm thấy hơi hối hận đã đối xử gắt gao với người đệ tử lần trước . Nhớ đến người đệ tử tuyệt diệu - lâu rồi không gặp và không nghe nói đến - ông gửi một thông điệp đến đệ tử và nói : "Ê , sao rồi ? Ngươi tu hành ra sao ?" (Mọi người cười) Có lẽ vị thầy nhớ những lá thư "vũ trụ" to lớn vô nghĩa trước kia .

    Cho nên người đệ tử chỉ viết trả lời vài chữ trên một tờ giấy lớn : "Ai cần biết làm gì !" (Mọi người cười và vỗ tay) Quý vị biết vị thầy phản ứng ra sao không ? Ông đi uống cà phê , trà , hay là bia chay với Seven-Up (Sư Phụ và mọi người cười). Ðúng là phải như vậy .

    Chỉ khi nào quý vị biết rằng mình tốt đẹp , thì quý vị mới không màng . Bằng không , không cần biết quý vị viết cho tôi bao nhiêu thư , nói rằng : "Con yêu mến Ngài ; lực lượng toàn vũ ; con tràn ngập tình thương" và đủ thứ , tất cả những thứ này đều là lý thuyết vô nghĩa . Ðó là lý do tại sao nhiều vị thầy lý thuyết mở miệng nói về lòng từ bi , khai ngộ , trí huệ và đủ chuyện , nhưng họ không làm gì cả . Họ thậm chí cũng không biết . Họ chỉ nói về những chuyện này thôi . Rất chán , và rất khó để họ hiểu rằng chúng ta không cần phải nói gì .

    Tại sao tôi luôn luôn nói chuyện , đó là vì quý vị thích như vậy (Mọi người trả lời : Phải). Ngoài ra , tôi không nói để dạy quý vị . Nếu quý vị nghĩ tôi đang dạy quý vị , quý vị đã sai , bởi vì tôi cũng thất vọng đối với quý vị . Tôi biết tôi không thể dạy quý vị điều gì . Tôi chỉ làm cho quý vị vui qua nhiều cách diễn tả khác nhau , hy vọng rằng quý vị có thể tiếp thu được điều gì thích ý và giữ lại . Rồi quý vị sẽ nhớ tôi và không quên sự tu hành . Một ngày nào đó chính quý vị sẽ tự biết tất cả ; không phải chỉ qua sự dạy dỗ của tôi , có thể 30 phần trăm qua sự dạy dỗ của tôi . Nhưng chỉ là để quý vị nhớ đến tôi và chúng ta có thể câu thông bên trong .

    Nói thật với quý vị , tôi không tin rằng ai có thể dạy cho ai bất cứ điều gì cả . Nhưng bất cứ gì tôi có thể làm được , tôi chỉ cố gắng hết sức mình bởi vì quý vị đòi hỏi . Quý vị đòi hỏi nên tôi làm , không phải vì tôi tin rằng tôi có thể dạy quý vị qua chữ nghĩa , qua lời nói , qua ngôn ngữ . Nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể thiết lập sự câu thông sâu xa với nhau , và qua sự câu thông sâu xa , chúng ta có thể liên lạc bên trong . Ðó là sự dạy dỗ duy nhất có thể xảy ra . Bằng không , quý vị đã là Phật rồi . Quý vị là một thực thể cũng giống như tôi .

    Tại sao tôi cần phải bảo quý vị làm điều gì ? Quý vị có tất cả mọi thứ tôi có . Chỉ là qua sự câu thông bên trong với nhau , quý vị muốn được nhắc nhở về Chân Ngã bên trong của quý vị qua Chân Ngã bên trong của tôi . Rồi Chân Ngã bên trong của chúng ta hợp nhất , và không có sự dạy dỗ gì cả . Nguyên thủy là không cần thiết , và cũng sẽ không bao giờ cần thiết cho một linh hồn học hỏi một điều gì cả .



    155

  12. #92
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Được Giải Thoát Khi Nhìn Minh Sư Một Thoáng


    Được Giải Thoát Khi
    Nhìn Minh Sư Một Thoáng


    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Malaysia , ngày 24 tháng 2,1992
    (Nguyên văn tiếng Anh) - Băng thâu hình số 216


    Nếu vị Minh sư muốn làm điều gì , điều đó sẽ được hoàn thành , không phải theo cách suy nghĩ của chúng ta trong thế giới mà là trong tâm linh . Minh sư chăm sóc cho mọi người bằng cách thức vô hình . Đó là lý do tại sao ở Ấn Độ người ta rất kính trọng các vị thầy và Minh sư . Họ rất mong mỏi được gặp , được nhìn Minh sư dù chỉ một thoáng .

    Tôi biết một vị Minh sư Ấn Độ , đã vãng sinh trong thập niên 1940 , Ngài thường du hành bằng xe lửa khi còn sống . Một hôm , có một người đàn ông đang làm ruộng trên cánh đồng phía bên phải xe lửa . Và vị Minh sư vừa nhìn ra cửa sổ vào lúc đó , thì người này bất chợt nhìn lên cùng một lúc , chỉ một giây , rồi xe lửa đi qua . Và ba ngày sau ông này qua đời , và ông thấy vị Minh sư hiện đến dẫn ông đi lên trước khi chết . Và ông nói với tất cả mọi người chung quanh : "Tôi thấy vị Minh sư như vậy , như vậy hiện ra . Ngài đã đến , và Ngài nói rằng Ngài sẽ đưa tôi đi lên".

    Và ngẫu nhiên khi đó có một người đệ tử của vị Minh sư ở bên cạnh của người đàn ông này . Khi nghe lời diễn tả của ông , người đệ tử hỏi : "Có phải Ngài giống như trong hình này không ?" Và người đàn ông nói : "Phải !" Chỉ một thoáng nhìn và ông đã được giải thoát .

    Trong phong tục Phật giáo , chúng ta cũng có nhiều câu chuyện tương tự như vậy . Thí dụ như , khi Địa Tạng Vương Bồ Tát còn tại thế , Ngài hứa rằng sẽ chăm sóc cho bất cứ ai chỉ nghe đến danh Ngài . Vì vậy , phương cách của các bậc Bồ Tát hay các vị Thánh là vô giới hạn . Chúng ta không thể phán đoán hay hiểu được , hoặc thậm chí có thể nhận biết được .



    156

  13. #93
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Bề ngoài có thể gạt người


    Bề ngoài có thể gạt người

    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể , Cam-pu-chia , ngày 12 tháng 5 ,
    1996 (nguyên văn tiếng Anh) Băng thâu hình số 544


    Có một người rất giàu và rất nghiện rượu . Một hôm ông phải đi ra ngoài , ông lo rằng gã đầy tớ sẽ ăn vụng thức ăn hay uống rượu ngon của ông trong khi ông vắng nhà . Dĩ nhiên , ông đã rất cẩn thận : ông đã chọn một gã đầy tớ trông rất ngu đần , một kẻ không quá xảo quyệt và không biết trộm thức ăn hay tìm lý do bào chữa . Dù vậy , ông vẫn cẩn thận lo lắng về gã đầy tớ .

    Nên ông nói với gã đầy tớ : "Bây giờ hãy ở nhà trông chừng nhà cho ta . Có một miếng thịt heo treo trong bếp , nhưng chỉ xem chừng thôi , không được đụng tới ! Và có một con gà sống ở bên cạnh bếp . Cũng đừng đụng tới nó . Hãy trông chừng đừng để chó mèo tới ăn mất". Rồi ông nói : "Có một cái nồi ở đó đã được đậy kín . Ðó là thuốc chuột , cho nên đừng đụng tới".

    Rồi sau khi ông đi khỏi , anh đầy tớ lấy miếng thịt heo xuống nướng ăn . Kế tiếp , anh ta bắt con gà , giết nó ăn thịt luôn . Ðồng thời anh ta cũng uống rượu để nhậu chung với thức ăn . Rồi , khoái khẩu và say sưa , anh ta nằm xuống ngủ một giấc ngon lành .

    Khi người chủ trở về , ông thấy gã đầy tớ nằm trên ghế sa-lông , mùi rượu nồng nặc cùng những miếng xương gà rải rác khắp nơi , vì anh đầy tớ đá chúng văng tứ tung trong khi ngủ . Nên ông kêu gã đầy tớ thức dậy và nói : "Ê ! Con gà và miếng sườn heo của tao đâu ? Còn rượu nho của tao đâu - Tao ý nói , thuốc chuột ở đó đâu mất rồi ?"

    Rồi gã đầy tớ bắt đầu khóc lóc , và khóc lóc dữ dội . Anh ta quỳ trên sàn nói : "Xin ông tha cho con ! Con rất vâng lời ông . Con hết sức trông chừng nhà , nhưng chẳng may có con mèo tới , nó leo lên nóc bếp lấy miếng thịt heo ăn sạch . Rồi con chó thấy con mèo làm vậy nên nó bắt con gà ra ngoài ăn . Con sợ ông về nhà sẽ la mắng hay giết con , nên con uống thuốc độc ! Nhưng không hiểu tại sao vẫn chưa chết vậy cà ? (Sư Phụ và mọi người cười)

    Gã đầy tớ muốn tự sát nhưng không chết ! Cho nên quý vị cần phải cẩn thận đối với người khác . Dù có người trông ngu đần nhưng không có nghĩa là họ thật sự ngu đần . Và có người trông ngọt ngào nhưng chưa chắc đã ngọt ngào . Hãy xem cách họ làm việc và xem kết quả công việc , hay nỗ lực của họ . Rồi quý vị sẽ biết người đó từ bên trong . Ðừng chỉ nhìn bên ngoài và phán xét người đó tốt hay không .

    Tương tự như khi chúng ta tìm một vị thầy , hầu hết chúng ta đều thích ngọt ngào , cho nên rất thích nghe nói ngọt : giọng nói dịu dàng , cử chỉ lịch sự , cách đối xử thân ái thích hợp với bản ngã , cặp mắt và thói quen của chúng ta . Vì vậy chúng ta cảm thấy rất dễ tìm một vị thầy hay vị minh sư có bản tính ngọt ngào , một người ăn nói nhẹ nhàng , lịch sự v.v...

    Nhưng đó chỉ là một phần của cá tính , có thể là như một tiếp viên hàng không . Không chắc là một người như vậy sẽ giúp được chúng ta , hay có giáo lý chân thật bên trong . Bởi vì có nhiều người nói chuyện rất nhỏ nhẹ nhưng lại làm những việc rất tai hại cho chính họ và xã hội , luôn luôn tạo nên những kết quả xấu hoặc phủ định . Trong trường hợp đó , người này có thể trông ngọt ngào hay nhỏ nhẹ , nhưng không làm được gì tốt cho chính họ hay cho xã hội nói chung .

    Vì vậy , những kết quả của đời sống , công việc hay nỗ lực của chúng ta mới là sự chứng minh hùng hồn . Không phải là bề ngoài , cách chúng ta phản ứng hay sống cuộc đời của mình . Quý vị đã nghe rằng thời xưa Chúa Giê-Su thậm chí còn dùng gậy hay thứ gì tương tự để đánh đuổi những kẻ đổi tiền ra khỏi nhà thờ , rồi Ngài lật ngược mấy cái bàn ở đó hết . Một vị Minh sư làm như vậy trông có vẻ rất bất nhã , nhưng Ngài đã làm những điều rất lợi ích cho nhân loại . Ngài thậm chí còn hy sinh cuộc đời mình cho các đệ tử vào thời đó , và giáo lý của Ngài vẫn còn ảnh hưởng toàn thể loài người .

    Nhưng nhiều bà nội trợ hay thậm chí những vị quan chức ăn nói nhỏ nhẹ thì chưa bao giờ làm được chuyện gì vĩ đại như vậy , và thậm chí còn có thể làm hại cho chính mình , gia đình và xã hội , bởi vì họ không biết gì hay hơn . Có thể họ sinh ra với thanh quản không hoàn toàn , nên họ nói rất nhỏ nhẹ hay không thể nói lớn được . Hoặc là có gì kẹt trong cổ họ ; ai biết được . Cho nên chúng ta phải cẩn thận về những điều mình muốn và cách chúng ta phán xét kẻ khác . Ðừng xét bề ngoài bởi vì nó luôn luôn rất dễ cho người ta lầm lẫn .



    158

  14. #94
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Ði uống trà


    Ði uống trà

    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Florida , Hoa Kỳ , ngày 14 tháng 2 năm 1999 (nguyên văn tiếng Anh) - Băng thâu hình #633b


    Hồi xưa có một vị minh sư người Trung Hoa , mỗi lần có ai tới thăm ông đều mời họ uống trà . Nếu có người đến , ông thầy nói : “Anh đến trung tâm chúng tôi bao giờ chưa ?" Nếu người kia đáp : “Chưa”, thì ông thầy nói : “Ðược , đi uống trà đi”.

    Rồi một tu sĩ kia tới . Ông thầy hỏi : “Anh tới đây bao giờ chưa ?" Khi vị tu sĩ trả lời : “Dạ rồi . Con đã tới mấy lần rồi”, ông thầy nói : “Ðược , đi uống trà đi”.

    Vị trụ trì trong chùa đó lấy làm lạ . Anh đến hỏi thầy : “Sư Phụ , tại sao ai Sư Phụ cũng biểu ‘đi uống trà’ hết vậy ?" Người từng đến đây rồi Sư Phụ kêu đi uống trà , người chưa bao giờ đến Sư Phụ cũng bảo đi uống trà . Thế là thế nào ?"

    Ông thầy trả lời vị trụ trì : “Anh trụ trì , đi uống trà đi”.

    Anh trụ trì hỏi lại : “Sao thầy kỳ cục vậy ?"

    Ông thầy đáp: “Sao ngươi kỳ cục vậy ?"

    Cũng như thế , quý vị có khi hay hỏi nhiều câu mà tôi không biết làm sao tìm ra câu trả lời vô nghĩa để trả lời cho quý vị . Muốn theo tiêu chuẩn của quý vị , tôi phải bịa ra một cái gì đó hay nói đại . Vì nếu bảo quý vị “Ði uống trà” hoài chắc quý vị sẽ thắc mắc tại sao , rồi nghĩ tôi kỳ cục . Hay quý vị nghĩ “Ði uống trà” là câu trả lời hay nhất rồi đi nói với người khác .

    Thật ra nói vậy có nghĩa là bảo quý vị hãy tự tại . Quý vị đã là Phật rồi . Cả vũ trụ này đều biết điều đó mà nếu quý vị không biết cũng không sao , không vấn đề gì . Trước sau gì cũng biết .



    160

  15. #95
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Cách trị quốc hay nhất


    Cách trị quốc hay nhất

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Tây Hồ , Formosa ,
    ngày 15 tháng 10 , 1995 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)
    Băng thâu hình số 502


    Triều nhà Tống [thời cổ Trung Hoa], có vị học giả tên Huệ Áng là người tu hành nhiều trí huệ . Một hôm , ông đến bái kiến Tống Khang Vương . Nhà vua nhiệt tình tiếp đãi ông , và lập tức hỏi : "Trẫm chỉ thích những kẻ dũng cảm có vũ lực và tài chiến đấu . Trẫm không thích những người giảng nhân nghĩa đạo đức . Có điều gì học giả muốn chỉ giáo không ?"

    Tống Khang Vương nói rõ là nhà vua chỉ thích vũ lực , và không thích chuyện đạo đức . Vậy còn chuyện gì để nói với nhà vua ? Tuy nhiên , vẫn có người đến thăm một nhà cai trị như vậy . Cổ nhân quả có lòng kiên nhẫn . Tôi sẽ không đến thăm những người như vậy . Quý vị có đến bái kiến họ không ? Tôi thì không ! (Sư Phụ cười) Tôi không đủ kiên nhẫn . Tuy nhiên , nhà vua vẫn hỏi : "Học giả có thể chỉ giáo cho trẫm điều gì ?" Có lẽ chúng ta nên cho nhà vua một quyển "Bí quyết Tức khắc Khai ngộ" (Mọi người cười)

    Huệ Áng nói : "Tại hạ có thần thông . Với thần thông này , không cần biết kẻ thù là ai , đao kiếm của họ không thể đâm thủng qua người . Và không cần biết là họ dũng mãnh đến đâu , họ cũng không thể chạm đến ngài . Ðại vương có thích thần thông này chăng ?"

    Tống Vương trả lời : "Chà ! Thích chứ ! Rất thích ! Trẫm rất thích thần thông này !"

    Kế tiếp , Huệ Áng càng dụ dỗ nhà vua , nói rằng : "Dù đao kiếm của họ không thể đâm xuyên qua người , tuy nhiên Ðại Vương vẫn bị vũ nhục . Như vậy cũng không hay !" (Sư Phụ bình luận : Ðầu tiên Huệ Áng dùng tiểu thần thông để hấp dẫn Tống Vương , sau đó mới giảng đạo lý cao.) "Hạ thần còn có một thần thông khác khiến cho kẻ thù dù dũng cảm đến đâu , khi gặp vẫn không dám dùng đao kiếm chạm đến bệ hạ . Thần thông này còn hay hơn , Ðại Vương thích chăng ?" Dĩ nhiên là Tống Vương rất hoan hỉ .

    Huệ Áng tiếp tục : "Tuy rằng không dám , nhưng không có nghĩa là họ không muốn hại Ðại Vương . Có thể là họ muốn hại Ðại Vương nhưng không dám . Thần còn một thần thông khác , thậm chí có thể khiến họ mất đi ý tưởng muốn hại Ðại Vương . Ðại Vương có thích thần thông này chăng ?" Quý vị có thích không ? Sao quý vị im lặng quá ! (Sư Phụ và mọi người cười) Tôi không có loại thần thông này , nên đừng kỳ vọng gì ở tôi . Tôi chỉ có một chiêu , là Pháp môn Quán Âm .

    Dĩ nhiên nhà vua hết sức hoan hỉ , nên trả lời : "Thích chứ ! Thích chứ ! Xin giảng thêm ! Xin giảng thêm !"

    Huệ Áng mới nói : "Bây giờ , dù rằng họ không có ý muốn hại hay giết Ðại Vương , điều này không có nghĩa là họ kính trọng hoặc hăng hái muốn giúp ngài . Tại hạ có một thần thông nữa , không những khiến cho họ mất đi ý tưởng muốn hại hoặc giết Ðại Vương , thêm vào đó còn kính trọng và giúp đỡ Ðại Vương nữa . Ðại Vương có thích chăng ?"

    Ái chà ! Tống Khang Vương hầu như chịu không nổi ! (Sư Phụ và mọi người cười) Nhà vua dường như không ngồi yên nổi , mà muốn chạy xuống bắt tay Huệ Áng . Nhà vua nói : "Xin nói mau , nói mau !"

    Huệ Áng nói : "Tại hạ có một thứ thần thông , khiến cho tất cả người nam kẻ nữ khi thấy Ðại Vương chắc chắn sẽ hăng hái muốn giúp ngài , và trong tâm họ nhất định bội phục ngài . Vì vậy , Ðại Vương không những đã có vũ lực , mà còn là hiền vương và minh vương nữa . Tại hạ nghĩ thần thông này mới thật là cao đẳng . Chắc chắn là Ðại Vương sẽ thích thần thông này".

    Dĩ nhiên , Tống Vương nói : "Phải ! Quả nhân rất thích ! Quả nhân rất thích nó !"

    Cuối cùng , Huệ Áng mới tiết lộ : "Ðại Vương nên biết rằng thần thông này là của Khổng Tử và Mặc Tử . Hãy xem Khổng Tử và Mặc Tử , tuy rằng không cai trị một nước và không có nhiều tài sản , nhưng các ngài vẫn là vua . Các vị đại gia hết sức kính trọng họ . Tất cả mọi người đều khâm phục và yêu mến các ngài . (Sư Phụ giải thích : Huệ Áng ý nói vị vua trong tâm của mọi người , không cần phải ngồi trên ngai , có quân đội lớn , có vũ khí hoặc bom nguyên tử mới là vua . Do đó , Khổng Tử và Mặc Tử cũng là một loại vua . Ðó là ý của Huệ Áng). Họ không cần phải có địa vị chính thức ; không cần quân đội , tuy nhiên họ vẫn thuộc hàng vua chúa . Huệ Áng ý nói "Chúa". Cũng giống như chúng ta kính trọng Giê-su Ki-tô như là "Ðức Chúa". Nếu dịch từ tiếng Phạn sang tiếng Trung Hoa , chúng ta sẽ xưng tán Thích Ca Mâu Ni Phật là "Chúa Thích Ca Mâu Ni". Trong đời của Ngài , Giê-su Ki-tô được đệ tử xưng tán là : "Chúa tôi". Khi Thích Ca Mâu Ni Phật còn tại thế , đệ tử của Ngài cũng xưng tán Ngài là "Chúa tôi", "Chủ nhân của tôi !" và "Sư Phụ của tôi !" Cho nên Huệ Áng có ý nói , dù Khổng Tử và Mặc Tử không có quân đội , các ngài vẫn thuộc hàng vua chúa .

    Huệ Áng tiếp tục thuyết : "Khi gặp các ngài , khắp thiên hạ không ai mà không muốn nhón chân giương cổ lên để nhìn các ngài . Mọi người ngắm nhìn mãi không biết chán , thậm chí không muốn nháy mắt . Thêm vào đó khi đã gặp các ngài , không có kẻ nam người nữ nào mà không muốn giúp đỡ , ủng hộ và kính trọng các ngài . Những cảm giác này phát xuất tự nhiên trong tâm , tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn bái lạy các ngài . Mọi người đều yêu mến các ngài , đến độ sẵn sàng bảo vệ và làm mọi việc cho các ngài , thậm chí có thể hy sinh mạng sống cho các ngài".

    Huệ Áng ý nói , Khổng Tử và Mặc Tử đã thắng được tâm thiên hạ , không cần phải ngồi trên ngai vàng mới được mọi người thương mến . Nhiều người ngồi trên ngai mà chẳng ai ưa , thậm chí còn bị nguyền rủa và lật đổ . Do đó , khi có ai ngồi trên ngai vàng và xưng vua , điều đó không có nghĩa mọi người sẽ thích họ . Ngược lại , Mặc Tử và Khổng Tử thậm chí không có một mảnh đất , không tài sản , không bá quan văn võ , không vũ khí , không gì cả , tuy nhiên ai gặp các ngài cũng thương mến và ủng hộ , ai cũng muốn nhón chân giương cổ để ngắm họ thật lâu , càng lâu càng tốt ! Do đó , Huệ Áng nói : "Vì Ðại Vương đã là vua một nước , nếu Ðại Vương có được thần thông của Khổng Tử và Mặc Tử , Ðại Vương thậm chí còn thông minh và đạo đức hơn cả các ngài nữa !"



    165

  16. #96
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default




    Dấu chân không nhận ra

    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể , Mã Lai Á , ngày 27 tháng 2 , 1992
    (nguyên văn tiếng Anh) Băng thâu hình số 220


    Có một câu truyện về một người đàn ông lúc nào cũng thiền và rất thành tâm . Nhưng một ngày kia , ông ta than phiền với sư phụ của ông : "Sư Phụ , khi con thiền , có thấy được nhiều cuộc hành trình của con trên đường tu hành đều luôn có hai cặp dấu chân : một của con và một của Ngài . Những lúc đó Ngài luôn ở bên con , nhưng lúc con cần Ngài nhất , như là khi con ngã quỵ hoặc con tuyệt vọng nhất , thì con chỉ thấy có một cặp dấu chân mà thôi . Sao Ngài lại bỏ con lúc đó ? Sao Ngài không ở bên con khi con té ngã hay tuyệt vọng ?"

    Vị Minh sư đáp : "Không phải , ta luôn ở bên con . Cặp dấu chân duy nhất là của ta . Ðó là lúc ta đang bồng bế con". (Vỗ tay)



    166

  17. #97
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Bài thi của Minh sư


    Bài thi của Minh sư

    Thanh Hải Vô Thượng Sư kể , Ðài Bắc , Formosa , ngày 3 tháng 8 , 1985
    (nguyên văn tiếng Trung Hoa và tiếng Anh) CD số CE01


    Ngày xưa có một vị Minh sư rất nổi tiếng và có nhiều đệ tử . Trước khi vãng sinh , Ngài không biết truyền y bát cho người nào . Ngài biết một đệ tử có thể đủ tiêu chuẩn lãnh y bát sau khi Ngài vãng sinh , nhưng không chắc lắm . Cho nên Ngài quyết định khảo thí các đệ tử .

    Vị Minh sư tập họp các đệ tử , bảo họ đi vào một vùng đất lớn , và ra lệnh cho mỗi người xây một căn nhà cho Ngài . Người đệ tử nào xây căn nhà tốt nhất và đẹp nhất sẽ được Ngài truyền y bát . Nhưng , sau khi mỗi đệ tử xây xong căn nhà , vị Minh sư đến nói : "Không được ! Ta không thích căn nhà này . Hãy đập xuống và xây căn nhà mới". Ngài nhiều lần ra lệnh cho họ như vậy , cho nên số đệ tử ngày càng giảm bớt . Họ nghĩ : "Sư Phụ điên rồi . Ngài đã già rồi cho nên lú lẩn . Chúng ta tốt nhất là bỏ đi , đừng lãng phí thời giờ nữa". Hay là : "Minh sư kiểu gì vậy ? Ông ta thậm chí cũng không biết mình muốn gì , lúc nào cũng làm phiền chúng ta . Xây nhà , rồi đập xuống , rồi lại xây , rồi lại phá xuống - như vậy có ích gì ?" Chuyện này cũng gần giống như câu chuyện của Milarepa .

    Cuối cùng , các đệ tử bỏ đi gần hết , kể cả một người đã xây căn nhà 69 lần . Rồi chỉ còn lại một người đệ tử , người này xây nhà cả thảy 70 lần , ngôi nhà cuối cùng . Cho nên , dĩ nhiên là vị Minh sư truyền y bát cho người này .

    Không phải do lòng kiên nhẫn mà người đệ tử ở lại , nhưng vì người này có kiến thức bên trong . Từ thể nghiệm và trí huệ bên trong , ông biết rằng vị Sư Phụ rất vĩ đại . Nếu một đệ tử không đạt đến một đẳng cấp cao , sẽ không có cách nào để biết được Sư Phụ mình vĩ đại đến đâu , vì hai người không cùng một đẳng cấp . Thí dụ như một đứa bé không thể hoàn toàn hiểu được kiến thức của cha mình . Dù người cha có dạy dỗ , nó có thể vẫn không hiểu gì . Chỉ khi nào trưởng thành , nó mới hiểu được những điều này .



    168

  18. #98
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sự Cộng Tác Luôn Luôn Ích Lợi




    Sự Cộng Tác Luôn Luôn Ích Lợi

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Vọng Các , Thái Lan ,
    ngày 28 tháng 12 , 1999(nguyên văn tiếng Anh)
    Băng thâu hình số 679


    Có một người có một con ngựa mù mang tên Peter . Con ngựa này không thấy được gì cả . Khi ông ta muốn Peter làm việc gì , ông chỉ đứng kêu lớn : "Marco , nhanh lên , kéo đi . Kéo ! Kéo !" Rồi không chuyện gì xảy ra hết . Peter chỉ đứng đó không làm gì cả . Ông ta lại kêu lên nữa : "Bây giờ , Martin , kéo ! Hãy cùng nhau kéo !" Rồi con ngựa Peter đứng đó không làm gì cả .

    Cuối cùng ông nói : "Peter , hãy kéo đi !" Rồi Peter kéo . Thấy vậy bạn ông hỏi : "Tại sao anh không gọi Peter từ lúc đầu ? Anh chỉ có một con ngựa , tại sao anh cứ gọi tên Marco và Martin để làm gì ?" Người chủ nói : "Con ngựa Peter của tôi rất lười biếng . Bởi vì nó mù và không thấy gì , nếu nó nghĩ rằng nó phải kéo một mình , nó sẽ không chịu làm việc".

    Khi ngồi chung với nhau , quý vị nói : "Những người nữ đều ngồi thiền , mình là nam , nếu mình không ngồi thì coi kỳ quá !" Và tất cả những người nữ nghĩ : "Tất cả người nam cũng đều ngồi đây . Mình cũng phải tỏ ra cho họ thấy ai giỏi hơn".

    Vì vậy khi chúng ta cùng ngồi , tất cả mọi người đều làm cùng một việc . Chúng ta cảm thấy được cổ võ ; cảm thấy mình có một nhóm ủng hộ mạnh mẽ . Cho nên chúng ta cứ làm . Như vậy rất dễ ! Và đó là lý do tại sao khi ngồi đây , quý vị cảm thấy ổn định hơn , yên tịnh hơn , và dễ thiền hơn là khi quý vị ngồi một mình tại nhà , hay tại một chỗ nào đó . Ðó là lý do tại sao Chúa Giê-su nói rằng chúng ta nên thiền với một người khác , như là hai người hay nhiều hơn , như vậy tốt hơn ; quý vị cảm thấy tốt hơn . Ðó là tâm lý .

    Một điều khác nữa , là khi hai vị Thượng Ðế có lực lượng ngồi chung với nhau thì tốt hơn là một . Ðó là lý do tại sao thiền bế quan và cộng tu rất quan trọng cho sự phát triển tâm linh của quý vị . Tôi không biết tại sao một số nhóm khác nói với người ta rằng họ không cần phải đi cộng tu và chỉ cần ngồi tại nhà . Tôi không biết . Nhưng tôi luôn luôn thấy rằng , như quý vị cũng biết , cộng tu và thiền bế quan luôn luôn hữu ích . (Mọi người vỗ tay)

    Ở đây có phải dễ tập trung hơn không ? (Mọi người trả lời : Dạ có !) Quý vị thấy đó , tất cả đều là cấu tạo của đầu óc . Nếu chúng ta định làm gì , và quyết tâm là mình sẽ làm việc này trong một khoảng thời gian nào đó , đầu óc chúng ta sẽ hiểu và sẽ cộng tác . Và bởi vì quý vị đã đến đây , quý vị biết rằng mục đích ở đây chỉ là thiền . Trong một tuần lễ này , sẽ không có sự tiếp xúc ngoài xã hội , không giao dịch , không điện thoại và không có điều gì để lo lắng . Không phải lo về nấu nướng , thí dụ vậy ; có người nấu cho chúng ta . Quý vị chỉ biết rằng quý vị đã sẵn sàng , đã quyết tâm trong đầu rằng quý vị đến đây chỉ để thiền . Do đó , khi ngồi xuống , quý vị ổn định hơn và chỉ ngồi thiền . Quý vị biết mấy giờ là phải ngồi , và tất cả mọi người đều làm vậy . Cho nên đầu óc sẽ vui vẻ cộng tác .



    169

  19. #99
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện


    Ðạo đức , dũng khí , và lòng tự trọng
    đạt được sự kính trọng của kẻ khác


    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Ðài Bắc , Formosa ,
    ngày 24 tháng 9 , 1986 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)


    Một thanh niên gia nhập quân ngũ , và lập tức được đưa đến làm việc cho một vị đại úy . Vị đại úy rất khó khăn , ông đòi hỏi thuộc cấp phải triệt để tuân lệnh của ông mà không được than phiền . Dĩ nhiên , bổn phận một người quân nhân là phải tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh cấp trên . Một hôm , vị đại úy bảo người lính sơn nhà cho ông . Sau khi sơn xong , ông bảo người lính chùi rửa cọ . Tuy nhiên , người lính không tìm được khăn để lau cọ . Vị đại úy chỉ vào một xấp y phục gần đó của những quân nhân khác , và bảo người lính lấy chúng để lau chùi cọ . Người lính trẻ cảm thấy khó xử , không biết phải làm sao . Nếu phục tòng lệnh cấp trên , anh phải lấy trộm y phục để dùng làm giẻ lau cọ . Trộm cắp của kẻ khác , nếu bị phát hiện sẽ là điều phạm pháp . Tuy nhiên , không phục tòng lệnh trên cũng vi phạm quân lệnh .

    Sau khi suy nghĩ , anh quyết định không lấy trộm y phục . Trả lời vị đại úy bằng một giọng cương quyết , anh nói : "Tôi sẽ không làm vậy !" Người đại úy rất ngạc nhiên vì người lính không tuân lệnh , nên lập tức hỏi : "Tại sao anh không tuân lệnh ?" Người tân binh không trả lời , mà chỉ yên lặng nhìn cấp trên bằng một ánh mắt kiên quyết , cho thấy anh quyết tâm không ăn trộm . Vị đại úy biết rằng người tân binh đã quyết chí , nên không nói gì nữa .

    Ðể được kẻ khác kính trọng , chúng ta phải có một thái độ để đạt được sự kính trọng đó . Nếu chúng ta biết tự trọng , kẻ khác sẽ kính trọng chúng ta . Vì trong quân pháp cũng cấm trộm cắp , nên người tân binh đã hạ quyết tâm không ăn trộm bằng bất cứ giá nào .

    Tuy nhiên vào thời điểm đó , đối với anh quyết định này thật không dễ , bởi vì bổn phận của một người lính là phải phục tòng thượng lệnh . Nhưng lòng đạo đức của anh đã khiến cho người lính có một quyết định dũng cảm . Ý chí tự do của con người cho chúng ta sự chọn lựa , và chúng ta có thể làm bất cứ gì mình muốn . Ðó là lý do tại sao chúng ta tự tạo nên thiên đàng hay địa ngục . Không ai có thể ép chúng ta làm bất cứ điều gì . Nếu chúng ta nghe lời một người không khai ngộ , và làm bất cứ điều gì họ muốn chúng ta làm , chúng ta sẽ không đạt được sự kính trọng của kẻ khác , vì chúng ta thiếu tư tưởng độc lập và sức mạnh của ý chí .



    170

  20. #100
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sư Phụ Kể Chuyện




    Trí huệ chỉ thích hợp với đúng hoàn cảnh

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị , Thiền Tam tại Formosa ,
    ngày 2 tháng 6 , 1995 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)
    Băng thâu hình số 475


    Thuở xưa tại Âu Lạc có một vị vua hung bạo và kiêu ngạo . Nhà vua rất ghét một vị quan trong triều . Vị quan là người chánh trực , thường khuyên can nhà vua bằng lời thẳng thắn , vì vậy nhà vua càng không thích ông !

    Một hôm , vị bạo chúa và văn võ bá quan ngồi thuyền rồng ra biển du ngoạn . Những nịnh thần tìm đủ cách để tâng bốc nhà vua . Họ rất ghét vị quan chánh trực , nên tìm cách chế diễu và nói nhiều câu mai mỉa . Cuối cùng , nhà vua cũng không chịu nổi vị trung thần , nên hỏi ông : “Trẫm nghe nói khanh là bậc học giả , vậy khanh phải biết nhiệm vụ của một người dân là gì”. Vị quan chánh trực trả lời : “Phải trung quân ái quốc , ai cũng biết điều này , không cần phải là học giả”.

    Nghe những lời này , vị bạo chúa càng bực tức . Nên ông tiếp tục hỏi : “Giả sử khanh là trung thần . Ðiều này có nghĩa là nếu vua bắt khanh phải chết , thì khanh sẽ chết hay sao ?” Nhà vua lập bẫy để hại vị quan . Vị trung thần lập tức trả lời : “Ðúng vậy , thưa bệ hạ !” Vị bạo chúa liền nói : “Vậy trẫm ra lệnh cho khanh phải chết ! Hãy nhảy xuống biển tự vận !” Kết quả là , vị trung thần liền nhảy xuống biển .

    Vị quan này có nghiêm trọng hơn Khuất Nguyên* không ? (Thính chúng đáp : “Có”) Không ! Chuyện vô lý ! Tại sao lại phải chết ? (Sư Phụ cười)

    Rồi tất cả văn võ bá quan trên tàu bắt đầu khóc , cố gắng nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu : “Thật đáng thương ! Trời ơi ! Một người thật tốt , lại chết đi ! Hỡi ôi !” (Sư Phụ và mọi người cười) Mọi người khóc lóc náo loạn . Họ ném vài bó hoa nhựa xuống biển để tống biệt vị trung thần .

    Có lẽ vị trung thần nghe được tiếng khóc thương tâm của mọi người , nên ông từ dưới nước nổi lên . (Sư Phụ và mọi người cười) Có lẽ ông chưa muốn chết . Ông leo lên thuyền , toàn thân ướt như chuột lột . Nhà vua hỏi : “Ô , khanh chưa chết sao ?” Ông nói : “Hạ thần lẽ ra đã chết rồi , Nhưng khi chìm xuống dưới , hạ thần gặp Khuất Nguyên”. Nhà vua hỏi : “Thật à ? Tại sao Khuất Nguyên ở dưới đó được ?” Vị quan nói : “Phải ! Khuất Nguyên trước kia đã chết tại đây . Cả đại dương đều là của ông ! (Sư Phụ cười) Linh hồn ông đi khắp nơi . Ông biết khi hạ thần rơi xuống , nên liền đến gặp hạ thần . Ông chuyện trò với hạ thần một lúc , rồi bảo hạ thần đi lên”.

    Nhà vua hỏi : “Tại sao ông ta lại bảo khanh đi lên ? Trẫm ra lệnh cho khanh chết . Tại sao ông ta bảo khanh đi lên ?” Vị quan nói : “Khuất Nguyên mắng hạ thần hết lời . Ông nói thần rất ngu xuẩn . Khi còn tại thế , Khuất Nguyên gặp phải một vị hôn quân , nên ông phải tự vận . Nhưng giờ thần có được vị vua tốt , vậy tại sao lại tự vận ? (Sư Phụ và mọi người cười và vỗ tay). Thần cảm thấy ông la mắng rất có lý . Thần không thể chết được , nên phải lên đây !”

    Quý vị nghe chứ ? Câu chuyện kết thúc rất hay . Nếu ông ta chết , tôi sẽ đánh cho ông một trận ! (Sư Phụ cười) Tôi sẽ không giúp ông giải thoát !

    Ðây là một câu chuyện có thật của Âu Lạc . Có thể là quan Âu Lạc thông minh hơn một chút . (Sư Phụ cười) Họ biết cách tự bảo vệ mình và khuyên can nhà vua . Không cần phải dùng cách nghiêm trọng ! Có biết bao nhiêu người trên thế giới . Nếu không khuyên được một vị vua , tại sao phải chết ? Có thể trong một thời gian ngắn , ông vua cũng sẽ chết . (Sư Phụ cười) Nếu có thể chờ sau khi ông ta chết , quý vị có thể phụng sự một vị vua khác . Quý vị nên dâng hiến tài năng , óc thông minh và trí huệ của mình để phụng sự quốc gia , không phải chỉ dành cho một ông vua .

    Nếu nhà vua là minh vương , chúng ta phụng sự , kính trọng , và cống hiến tất cả tài năng cho ngài . Nếu nhà vua không tốt , chúng ta nên giữ tài năng và trí huệ mà Thượng Ðế cho mình , bởi vì chính Thượng Ðế cho chúng ta tài năng và trí huệ , không phải là nhà vua . Thượng Ðế cho chúng ta tài năng và trí huệ để phụng sự quốc gia và thế giới . Nếu một vị vua không biết dùng người , chúng ta có thể chờ đợi , tìm một người khác .

    Mục đích chính của chúng ta là phụng sự quốc gia , phụng sự nhân dân , giúp dân chúng sống an lạc và hạnh phúc , không phải là phụng sự một vị vua , và để cho ông vua xét xử mình . Thí dụ như , chúng ta có con công xinh đẹp , rồi chúng ta bắt nó phải miễn cưỡng lấy một con cóc . Nhưng con cóc cho rằng công không đẹp , không muốn lấy con công . Vậy chúng ta có nên buồn bã và giết con công chăng ? Có nên không ? (Mọi người đáp : “Không”) Ðiều này vô nghĩa ! Cho nên không cần biết là chúng ta làm gì , nếu chúng ta làm sai thời hay sai hoàn cảnh , đều là vô dụng . Ðây là trí huệ . Nếu quý vị là người rất thông minh , nhưng làm việc khinh suất , như vậy cũng không tốt !


    * Khuất Nguyên (340-278 trước Công nguyên) là trung thần nước Sở . Ông tự vẫn để chống đối sự tham ô của thời đại . Cái chết của ông được kỷ niệm vào ngày Tết Ðoan Ngọ .



    171

Page 5 of 7 FirstFirst 1234567 LastLast

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts