Trò Chơi Lớn Của Đấng Sáng Tạo
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Trung Tâm Raising ,
Campuchia , Ngày 22 tháng 7 , 1996
(Nguyên văn tiếng Anh , không cắt xén)
Thật ra , mỗi chúng ta đều là một vị Phật , một đấng Thượng Đế , ít nhất cũng là một phần của Thượng Đế , một phần của toàn bộ . Bất cứ cái gì là một phần của toàn bộ nghĩa là có cùng phẩm chất . Cho nên , chúng ta là Thượng Đế tí hon . Và chúng ta là Minh Sư .
Kế Hoạch Trở Về Thiên Quốc
Nhưng vì quý vị tạo cho mình tình trạng và hoàn cảnh riêng để phát triển và để nhận diện địa vị Minh Sư của mình , vì thế quý vị đau khổ rất nhiều , và phải trải qua rất nhiều tình trạng và phẩm chất không mấy thánh thiện - giống như mang theo bên mình thứ phẩm chất không thánh thiện và làm nhiều việc được gọi là không thánh thiện . Khi xuống , mỗi người quý vị là một vị Minh Sư , một đấng vô thượng sư . Thế giới này , chúng ta từ bỏ quyền lợi của một đấng Thượng Đế , một vị Phật , một vị Minh Sư để trải qua một cuộc hành trình mà chúng ta đã định trước . Chúng ta tự bắt mình phải chịu đau khổ , thiên tai , tăm tối , để chúng ta có thể biết được sự trái ngược với phẩm chất của Thượng Đế . Như vậy chúng ta mới có thể tự nhận lại , với tất cả sự vinh dự và vẻ vang rằng : "Ta là Thượng Đế và không có một cái gì là tốt hơn Ta , vì Ta đã thử qua rồi." .Tôi đã nói rồi . Vì vậy tôi cũng có nói quý vị là , chúng ta không thể ép buộc kẻ khác trở về với Thượng Đế nếu họ không muốn , vì họ đã đặt ra một kế hoạch khai ngộ cho chính họ , một dự án trở về Thiên Quốc cho riêng họ . Tuy nhiên , là Thượng Đế thì dĩ nhiên lúc nào chúng ta cũng có thể ngưng lại . Thường thì chúng ta không làm vậy . Bởi vì , là Thượng Đế , chúng ta giữ lấy kế hoạch của chính mình và còn tạo những kế hoạch mới nữa . Cho nên , nếu khôn ngoan , thì chúng ta sẽ tạo ra tình trạng mới , và không giữ tình trạng cũ , hoặc tạo thêm một tình trạng mới , để , dẫu rằng vẫn giữ cái cũ , chúng ta vẫn thấy dễ chịu hơn khi có thêm kế hoạch mới . Từ kế hoạch mới này sẽ sinh ra cơ hội mới , hoàn cảnh mới để chúng ta có thể trở về Thiên Quốc nhanh hơn những người khác .
Một Vị Vua Từ Bỏ Ngai Vàng
Nhưng thường thì rất khó , một khi chúng ta đã từ bỏ lực lượng của mình , đi vào vùng tăm tối của tạo hóa , thì rất khó mà lấy lại được ánh sáng . Phải mất rất nhiều công lao .
Thí dụ , nếu một ông vua từ bỏ vương quốc của mình , để lại cho người khác , và nhường ngôi cho người khác , dù chỉ tạm thời . Ồ ! Sau mười năm , hai mươi năm , rất khó trở lại mà nói rằng : "Ê ! Ngươi biết không ? Hồi xưa ngai vàng là thuộc về ta , bây giờ hãy bước xuống mau !" Sau hai mươi năm , chắc chẳng còn ai nhớ quý vị trước kia là vua nữa . Và quý vị làm sao có thể đến gần quốc vương mà không có giấy thông hành ? Chỉ nói chuyện đó không thôi , hay là giấy chiếu khán ? Rồi ai cho quý vị lại gần hoàng cung , đừng nói chi đến việc bước lên ngai vàng , bảo ông vua hiện thời , "Đi xuống ngay !" Chưa đến gần nhà vua , quý vị đã bị bỏ tù rồi , bị rắc rối còn hơn trước nữa . Có lẽ quý vị cũng bị mất hết tiền bạc trong cuộc hành trình đó , ngay cả về nước cũng không được , nói chi đến việc đi tới ngai vàng và phục hồi sự vinh quang và quyền lực của chính mình .
Dĩ nhiên , trên Thiên Quốc không có ai ngồi trên ngai của quý vị , giữ đó và không trả lại cho quý vị . Chỉ là tình trạng trên đường càng ngày càng tệ nếu quý vị không cố nhớ lại mình là ai . Dù quý vị có cố gắng cũng khó . Quý vị làm sao nhớ tới Thượng Đế được , trong khi ngày nào vợ con cũng cần có bánh mì và nước để sống ? Ngay chính quý vị cũng cần những thứ tối thiểu để sinh tồn . Một số trường hợp rất khẩn thiết . Quý vị không thể nhớ tới Thượng Đế nếu bao tử cứ gào ở bên trong , kêu : "Ôiiiii ! Đói quá ! Ta muốn ăn !" Đúng vậy , tiếng gọi của dạ dày sẽ lớn hơn là tiếng Thượng Đế , ngay cả tiếng Quán Âm . Cho nên , một khi chúng ta đã rời Thiên Quốc rồi , thì khó mà nhớ lại được .
Tuy vậy , các vị Minh Sư sẽ được gửi xuống . Minh Sư là những người đã trải qua cuộc hành trình như vậy rồi , và biết mọi mánh khóe nghề nghiệp và có thể giúp chúng ta một tay , dẫn chúng ta trở về . Như vậy thì tốt hơn . Nhưng dần dần , linh hồn nào rồi cũng trở về với sự vinh quang ; lâu hay mau còn tùy vào sự ước muốn của linh hồn đó . Có linh hồn muốn trở về sớm hơn . Nhưng cũng có những linh hồn quyết định ở lại lâu hơn , dù phải chịu những khó khăn và đau khổ , để sáng tạo thêm , học hỏi thêm những chiều hướng , phẩm chất trái ngược với phẩm chất của Thượng Đế , để khi trở lại họ sẽ cảm thấy yên tâm hơn , tự tin về con người của họ hơn .
Linh Hồn Đau Khổ Cần Một Vị Thầy Đặc Biệt
Những người này là những bậc Minh Sư vĩ đại , có nhiều kinh nghiệm hơn , nhiều lực lượng hơn , tài giỏi hơn , và biết nhiều kỹ thuật hơn , biết cách đối phó với từng hoàn cảnh trong thế giới này .
Đôi khi , những vị Minh Sư này đã biết làm chủ số mệnh của chính họ , và đã chuộc lại Thiên Quốc và lực lượng của chính họ , nhưng họ vẫn quyết định trở lại thế giới Ta Bà này hết lần này đến lần khác , để giúp những linh hồn đang cần sự giúp đỡ nhiều hơn những linh hồn bình thường . Có những linh hồn khôn ngoan hơn , đặt ra một kế hoạch dễ dàng hơn để theo , như vậy sẽ về được lẹ hơn hoặc không phải chịu đựng nhiều khổ sở . Có những linh hồn đặt ra khó khăn cho chính họ . Không phải ai lúc nào cũng chọn cùng một con đường . Những linh hồn không bắt chước nhau trên cuộc hành trình của họ . Cho nên , có khi linh hồn đó chọn con đường rất , rất , khó khăn , chông gai để đi ; và họ phải trực diện với rất , rất nhiều rắc rối , rất nhiều đau khổ , cực nhọc , chịu đựng và đôi khi rất nhiều việc không thể nào vượt qua được . Cho nên , họ cần một vị Minh Sư đặc biệt , nếu có , nếu có một vị Minh Sư như vậy , sẵn sàng hy sinh hỷ lạc và hạnh phúc của mình , xuống để cùng những linh hồn này đồng hành , đồng cam cộng khổ .
Vì đôi khi quá đau khổ tới mức linh hồn không thể chịu đựng được nữa , nó sẽ kêu gào : "Cứu con ! Cứu...cứu con !" (Sư Phụ và mọi người cười) Dù tiếng gọi của linh hồn rất , rất là yếu ớt , vị Minh Sư cũng nghe được . Nếu đó là tiếng gọi của con tim thì vị Minh Sư sẽ đến , ngay cả không cần Tâm Ấn ! Dù thời điểm của linh hồn đó chưa tới , không thể gặp được Minh Sư , trong xác phàm , vị Minh Sư cũng xuất hiện trong vô hình , trong giấc mơ , hoặc thể nghiệm bên trong để giúp linh hồn đó ; bởi vì linh hồn nào cũng cần được giúp đỡ trong lúc trải qua một cuộc hành trình vô vùng tăm tối khủng khiếp như vậy . Không phải là bóng tối bao trùm thế giới này hoặc âm phủ , mà là tự đặt mình vào bóng tối , để nó bao phủ linh hồn của chúng ta , bao phủ trọn cuộc hành trình , hay một phần của cuộc hành trình , để chúng ta không thể nhìn thấy ánh sáng , dù nó ở ngay trước mặt chúng ta .
Cho nên , linh hồn , trong những trường hợp khẩn thiết , kêu cứu ; và vị minh sư hay Thượng Đế luôn luôn ở gần . Vì thế mà không một linh hồn nào cô đơn đi một mình cả . Luôn luôn có sự hỗ trợ của những chúng sinh , gọi là , thiên thần hộ vệ , những vị Minh Sư thuộc đẳng cấp cao hơn ; tùy hoàn cảnh mà linh hồn đó vướng phải , khó tới cỡ nào thì được cấp cao hơn hay thấp hơn gửi tới giúp đỡ . Những trường hợp thông thường thì chỉ cần thiên thần hay thánh thần hộ vệ ; những trường hợp khó khăn hơn , nguy hiểm hơn thì vị Minh Sư phải tới . Minh Sư có đẳng cấp cao nhất phải tới trong trường hợp khẩn cấp nhất . Không bao giờ một linh hồn đi một mình trong bóng tối cả .
Không Có Địa Ngục Vô Gián
Nhưng đôi khi , nếu linh hồn đó đã gây ra quá nhiều khó khăn cho chính mình ... Ý nói là trước khi xuống thế giới này , cho tới khi đi vào tình trạng khó khăn này , thì nó đã sa vào tăm tối rồi , sa vào đau khổ rồi , và xa cách đã quá lâu . Bởi nó đã tạo ra quá nhiều phiền não , cũng như quá nhiều khổ sở cho những linh hồn khác bằng cách làm như vậy , bằng cách từ chối sự thánh thiện của mình , nó đã gây ra quá nhiều khổ sở , quá nhiều , cái gọi là , tội lỗi , nó sẽ cảm thấy không xứng đáng được giúp đỡ , vì vậy nó cũng không cầu cứu . Cho nên , cũng có địa ngục , nhưng không vĩnh viễn . Không có địa ngục nào là vĩnh viễn . Nhưng đối với chúng ta , những linh hồn cô đơn và đang đau khổ , thì địa ngục là bất tận . Từng giây phút đau khổ , đối với bất cứ linh hồn nào đang chịu trong tình cảnh đó , đều là bất tận .
Và những thời gian dài sung sướng , đối với chúng ta , chỉ có vài giây , không bao giờ được lâu dài , chỉ một thoáng rồi qua mau . Mới đang ngồi , bất chợt , khai thị hết rồi sao ? (Sư Phụ và mọi người cười) Buổi nướng thức ăn qua rồi sao ? Thôi đi ! Vừa mới ngồi xuống mà ! (Mọi người cười) Người ta mới ăn có 20 miếng chapati , 20 miếng ham (mọi người cười) hay xúc xích và thịt gà chay , đâu có bao nhiêu đâu (Sư Phụ và mọi người cười). Những giờ phút chúng ta vui vẻv với nhau , hay cả ngày cũng vậy , dường như qua mau quá .
Nhưng những lúc đau khổ , chà , kéo dài như vô tận ! Vì vậy mà chúng ta gọi là địa ngục vô gián . Nhưng không có địa ngục nào , sự đau khổ , hay đày đọa nào là vĩnh viễn . Đừng bao giờ tin điều này ! Nhưng theo nghĩa khác , nó cũng đúng , bởi vì khi đau khổ thì thời gian kéo dài thật lâu , thật là khủng khiếp . Mỗi khi bị đau , hoặc bị giải phẫu , thì trời ơi ! Thấy như muốn chạy ra khỏi chỗ đó bất cứ lúc nào nếu được ! Khi quý vị bị băng bó đầy mình , hai tay bị cột trên giường , hay bị cột vào giây của bình tiếp nước biển , hay bình lấy máu lủng lẳng khắp trên người vì muốn lấy những máu thừa chảy ra từ vết thương , để khỏi làm tắc nghẽn các bộ phận ; cột đầy mình , trời ơi ! Quý vị cảm thấy như bị ngộp thở vậy !
Chuyện này đã xảy ra cho Tôi cách đây hai tuần , nên Tôi biết nó như thế nào . Bây giờ vẫn còn rõ ràng trong đầu . Tôi nói : "Không bao giờ thèm gặp bác sĩ nữa ! Không bao giờ ! Thà chết còn hơn !"
Dầu sao đi nữa , trong bất cứ hoàn cảnh nào , dù linh hồn có tự tạo ra những trường hợp tệ cách mấy cho chính mình đi nữa , mỗi linh hồn đều là một Minh Sư , là Thượng Đế , là Phật . Đừng bao giờ lầm lẫn điều này . Chỉ là nó cần một thời gian lâu hơn để nhận thức địa vị Phật . Nếu chúng ta bắt gặp chính mình đang ở vị thế không xứng đáng , và tự từ chối quyền lợi của mình , ngay cả trong việc cầu cứu , đó là lúc chúng ta đau khổ khủng khiếp . Chúng ta đang chịu đựng một sự cô đơn quá ư đau khổ ngang hàng với địa ngục tệ nhất mà quý vị có thể tưởng tượng được . Chúng ta cảm thấy mình là một chúng sanh khủng khiếp nhất , và chúng ta đau khổ . Những gì chúng ta đã làm cho kẻ khác , chúng ta phải chịu như vậy , cảm giác như nhau . Và đó được gọi là địa ngục .