Page 9 of 40 FirstFirst ... 5678910111213192939 ... LastLast
Results 161 to 180 of 785

Thread: ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư

  1. #161
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Lạy Phật Không Thể Thành Phật


    VẤN : Chúng sinh đang tại thế , là đang nhập thế hay xuất thê ? Nếu là nhập thì làm sao chung đụng với những tội thế của thế tục , mà có thể bảo trì được sự thanh tịnh của thân mình ; ý của con muốn nói là nếu ở cùng với sự dơ dáy của thế tục làm sao có thể giữ gìn được thân mình khỏi bị ô nhiễm ?


    ĐÁP : Ví dụ nói khi trời mưa , chúng ta có áo mưa , nhưng cái áo mưa này đã bị chuột cắn nơi này một miếng , nơi kia một miếng . Những nơi bị rách sẽ bị nước mưa rớt vào , ngay cả những đồ vật mang theo người cũng bị ướt nữa . Cho nên cả con người chúng ta sẽ bị ướt dầm dề , có cái áo mưa cũng như không . Khi chúng ta đến cái thế giới này , có một bộ y phục để bảo hộ chúng ta , thế nhưng bộ y phục đó đã bị rách rồi , Sư Phụ có thể giúp quý vị vá lại . Vá xong thì dùng được ngay , về sau có đi đến nơi nào , cũng không còn bị ô nhiễm nữa .

    Không phải là phải đi lên núi , thì thân thể mới được khoẻ mạnh , hoặc là đóng cửa lại một thân một mình mới tu hành được . Những tình huống như vậy chỉ giúp được một ít thôi , làm giảm đi ít nhiều phiền não , vì khi chúng ta ngồi thiền thì điện thoại reo , trẻ con huyên náo , mới nhập định thì có người đến làm phiền , trở ngại tương đối nhiều . Tuy nhiên không phải vì thế mà lên núi mới tu được , ở trong nhà chỉ cần một nơi thanh tịnh , thì cũng có thể tu hành được , cũng có thể trở nên một người trong sạch bởi vì trong lúc truyền tâm ấn , Sư Phụ sẽ giúp vá áo mưa lại cho quý vị . Cho nên người đã được truyền tâm ấn , có thể tiếp thu được những lực lượng của Sư Phụ , được sự bảo trợ của Sư Phụ .


  2. #162
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Lạy Phật Không Thể Thành Phật


    VẤN : Nếu là xuất thế , tự thân thành Phật , làm thế nào để cứu chúng sinh ra khỏi tội ác ?


    ĐÁP : Điều này hãy đợi đến khi thành Phật thì sẽ tự nhiên biết được . Cũng như một cô gái khi chưa lập gia đình , lúc còn chưa có con thì rất lo lắng . Có thể sẽ hỏi mẹ mình , làm sao sanh ra con ? Nuôi con như thế nào ? Nhưng khi kết hôn rồi tự nhiên sanh ra con cái , tự nhiên biết cách nuôi con , đó là những việc rất tự nhiên , không cần phải ai dạy dỗ cũng có thể biết được .


  3. #163
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Lạy Phật Không Thể Thành Phật


    VẤN : Theo một số người , một người đi truyền pháp giúp đời cũng tốt , đi tu hành cũng tốt . Làm thế nào để sống trong cái không và có , mà không bị cái không và có này trói buộc . Làm thế nào để trong lúc làm việc , tu hành , hoặc làm một điều gì có ích lợi cho chúng sinh mà không bị cái chấp ràng buộc mình ?

    ĐÁP : Đừng nghĩ đến làm lợi ích cho chúng sinh , quý vị là ai ? Quý vị làm gì để được lợi ích cho chúng sinh ? Quý vị mỗi ngày ăn sáng , ăn trưa , ăn tối , quý vị có nghĩ rằng "ta" là một người tốt , là một người vĩ đại , hôm nay ta giúp cho ta được ăn cơm , mỗi ngày ta tắm rửa cho thân thể của ta , ta tốt như vậy , ta giúp thân thể của ta , có nghĩ như vậy không ? Không có , đều là tự động làm cả .

    Cũng như vậy , khi giúp người cũng không nên nghĩ rằng "ta" giúp người ấy . Lúc cần thì giúp , lúc không cần thì thôi , giúp hay không giúp cũng như nhau . Giúp đỡ chúng sinh cũng như rửa tay vậy , cũng không nên nghĩ rằng quý vị tốt , quý vị nên rửa tay của quý vị , bởi vì rửa tay là một điều tốt , là một điều vĩ đại . Quý vị đâu có nghĩ như vậy , một việc làm rất tự nhiên mà thôi .

    Giúp đỡ chúng sinh cũng như vậy , không có gì tốt cả , đừng có nghĩ cả . Khi có người đói bụng đến kiếm chúng ta , chúng ta lấy cơm cho họ ăn , khi có người thiếu áo mặc , quý vị nói với họ , tôi có áo quần đây hãy lấy đi mà dùng , rồi quên việc mình vừa làm đi . Đừng nghĩ rằng hôm qua tôi cho họ ăn cơm , ngày trước cho họ quần áo , chẳng có gì đáng nhớ cả . Mỗi ngày chải tóc , quý vị cũng chẳng có nghĩ đến đó là giúp bản thân mình , mà chỉ nghĩ đó là chuyện bình thường mà quý vị phải làm thôi . Giúp đỡ chúng sinh là một điều nên làm , không có gì tốt cả , cũng như không có gì để tự mãn cả .


  4. #164
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Lạy Phật Không Thể Thành Phật


    VẤN : Đức Phật A Di Đà có bốn mươi tám lời nguyện để cứu độ chúng sinh . Địa Tạng Vương Bồ Tát nguyện , nếu địa ngục không trống không thành Phật . Những lời đại hùng đại nguyện này Sư Phụ giải thích ra sao ?


    ĐÁP : Đó là lời nguyện của các Ngài lúc còn chưa khai ngộ , đến khi các Ngài đã khai ngộ thành Phật , các Ngài không có nghĩ đến lời nguyện của các Ngài . Các Ngài cứu độ chúng sinh rất tự nhiên . Một đứa bé khi mẹ nó gọi nó đến ăn cơm nó cho là đúng , nó phải ăn cơm bởi vì mẹ nó nói nó nên ăn cơm , nếu không ăn cơm nó sẽ không lớn . Đến khi đứa bé trưởng thành , nó tự tìm cơm lấy , nó không nghĩ gì cả , khi đói bụng thì ăn cơm thế thôi .

    Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát lúc chưa thành Bồ Tát , Ngài chưa thông rõ nên mới phát nguyện cứu độ chúng sinh . Còn có cái "ta" trong lúc phát nguyện cứu độ chúng sinh . Khi Ngài thành Phật , thành Bồ Tát rồi , mọi việc đều rất tự nhiên , Ngài không nghĩ rằng Ngài là Bồ Tát , Ngài đã phát những lời nguyện như vậy . Trong Kinh kim Cang có nói , nếu một vị Phật hay là Bồ Tát nghĩ rằng họ là Phật , là Bồ Tát , thì đó không đúng là Phật , cũng không phải là Bồ Tát . Không có chuyện gì phải nghĩ ngợi cả , mệt thì ngủ , đói thì ăn , cần làm điều gì thì làm điều ấy , đó là những điều rất tự nhiên mà thôi .


  5. #165
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Lạy Phật Không Thể Thành Phật


    VẤN : Hình thái của trí huệ là không tánh , hữu tánh . Các vị đại Bồ Tát hay Phật Tổ , trí huệ của các Ngài trước sau bất ly cái không tánh , nhưng vì tùy duyên để cứu độ chúng sinh , các Ngài đã dùng bản tánh trí huệ để phá vỡ cái bản tánh tự không , rồi từ đó có thể phân biệt được cái giả tướng , cái tướng thiên biến vạn hóa . Ý con muốn nói là trí huệ của Phật không nghiêng về không , cũng không nghiêng về có .

    ĐÁP : Sư Phụ hiểu ý của quý vị , Phật không nghĩ đến những điều phức tạp như vậy , Phật mệt thì đi ngủ , đói thì ăn cơm , Phật cũng giống như một tâm gương , chúng sinh như thế nào , thì Phật phản ảnh ra như vậy . Thật ra Phật cũng như chúng sinh , không có gì khác cả . Nhưng Phật có được cái đại lực lượng , nhưng Phật cũng không nghĩ rằng Ngài là đại lực lượng . Tuy nhiên khi chúng sinh cần đến , có thể sử dụng đại lực lượng của Ngài . Sư Phụ có thể nói trắng ra cho quý vị hay , Phật chẳng nghĩ gì cả . Cũng như mặt trời , nó không nghĩ rằng nó thật là vĩ đại , mỗi ngày chiếu rọi đến chúng sinh , để vạn vật có thể sinh trưởng . Vì được sự quan hệ với mặt trời , hoa lá có thể trổ bông , nhờ có mặt trời chúng ta có được tăng trưởng , trẻ em được mạnh khoẻ ; sinh tố D từ mặt trời mà ra , không có sinh tố này chúng ta không thể trưởng thành , thịt da chúng ta sẽ bị hư hoại . Tất cả sự sống của vạn vật đều nhờ đến mặt trời , nhưng mặt trời không nghĩ gì cả .

    Ví dụ nói đồ đệ của Sư Phụ , bởi vì cần phải dùng ngôn ngữ để diễn đạt , cho nên mới nói rằng đồ đệ của Sư Phụ . Không nên chấp cứ trên cái danh xưng ấy mà hỏi rằng tại sao Ngài có đồ đệ . Sư Phụ thật ra vốn không có đồ đệ , tuy nhiên cũng có lúc cần dùng ngôn ngữ để diễn đạt như vậy .

    Ví dụ như các đồ đệ của Sư Phụ , họ nhìn thấy được hóa thân của Sư Phụ , thấy Sư Phụ dùng hóa thân của Sư Phụ chỉ dạy họ , giúp đỡ họ , cho nên các đệ tử mới đến nói với Sư Phụ : "Con bây giờ được biết Sư Phụ là Phật rồi". Còn có những người nhìn thấy hóa thân của Sư Phụ là Quán Thế Âm Bồ Tát thì nói : "Sư Phụ , con biết Ngài là hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát". Có một đứa bé ngày hôm qua đến hỏi Sư Phụ : "Sư Phụ , con biết Ngài là hóa thân của Đại Thế Chí Bồ Tát , có phải vậy không ?"

    Những hình ảnh họ thấy không giống nhau bởi vì đẳng cấp của họ có khác biệt nên lực lượng nhìn thấy hóa thân của Sư Phụ mới không giống nhau , sử dụng lực lượng của Sư Phụ cũng không tương đồng . Đối với những lời nói đó của họ , mọi sự việc đều khác nhau cả . Nhưng mà Sư Phụ không phải là Đại Thế Chí Bồ Tát , cũng không phải là Quán Thế Âm Bồ Tát và cũng không phải là Phật Thích Ca Mâu Ni . Sư Phụ không nghĩ Sư Phụ là hóa thân của Đại Thế Chí Bồ Tát và cũng không nghĩ là hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát . Sư Phụ chưa bao giờ nghĩ như vậy cả . Sư Phụ độ chúng sinh , vì sự cần thiết của chúng sinh , Sư Phụ phản ảnh ra như vậy thôi .

    Mặt trời chỉ có một cái nhưng lực lượng thật bao la , chúng sinh dùng mãi không hết , cỏ cây dùng lực lượng của mặt trời mà trưởng thành . Có người dùng lực lượng của mặt trời làm năng lượng , có người dùng lực lượng của mặt trời để nấu cơm . Ở Ấn Độ , Sư Phụ dùng nó để nấu cơm , nấu rau , nấu khoai , nhưng mặt trời đã không nghĩ rằng nó đã giúp Sư Phụ nấu cơm , nấu khoai . Sư Phụ cần làm gì thì Sư Phụ dùng nó cho việc ấy . Vì lực lượng của mặt trời là vô lượng vô biên , cho nên chúng ta dùng vào việc gì cũng được , người thì dùng để nấu cơm , kẻ thì dùng để nấu rau , không có mặt trời , rau cải không lớn được .

    Lực lượng của Phật hay lực lượng của Sư Phụ cũng như vậy , các Ngài vốn chẳng có nghĩ đến là họ có những lực lượng lớn như thế , nhưng quý vị muốn dùng vào việc gì đều có thể lấy mà dùng . Đó là lực lượng của Phật , Phật là vô hình , vô tướng , vô lượng , vô biên .

    Ví dụ một xưởng phát điện , cái xưởng này không phải là điện , nhưng điện là từ nơi ấy phát ra , nơi ấy có rất nhiều điện lực . Nếu chúng ta nối dây điện vào nơi ấy , chúng ta muốn làm điều gì cũng được ; có người dùng làm sáng bóng đèn , có người dùng làm sáng Phật đường , có người dùng để nấu cơm ; nhưng điện không có nghĩ nó giúp cho người này nấu cơm , giúp cho người kia mở máy quạt , giúp cho người nọ tiếp thông điện thoại .

    Phật cũng như thế , Phật không phải là Phật Thích Ca Mâu Ni , Phật không phải là Thanh Hải Sư Phụ , Phật không phải là A Di Đà . Phật là vô hình , vô tướng , vô biên , chúng ta muốn dùng thứ gì Ngài cho chúng ta thứ đó . Tuy nhiên cũng giống như điện , cần phải thông qua một vật , mới có thể bắt được nguồn điện , chúng ta không thể tự mình đi sờ điện , thấy được điện , mà chỉ dùng được mà thôi .

    Cho nên chúng ta không thể trực tiếp sử dụng lực lượng của Phật , cần phải thông qua một cái thân thể , dùng cái thân thể này lấy điện cho quý vị dùng , lấy lực lượng cho quý vị dùng . Vì vậy Phật Thích Ca Mâu Ni cần phải ra đời , cũng cần phải có hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát , của Lục Tổ Huệ Năng , của Bồ Đề Đạt Ma , của Bách Trượng Đại Sư ... đến thế giới này giúp đỡ và dạy dỗ chúng ta .


  6. #166
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Sách Khai Thị Quyển 2


    Sách Khai Thị Quyển 2

    Đệ tử chúng con biết hành trình tầm đạo rất khó khăn , tâm biết Minh Sư rất khó tìm , chánh đạo khó cầu , bởi vậy đệ tử chúng con xin dùng lời của Vô Thượng Sư Thanh Hải để in thành sách , hầu mong tất cả mọi người như chúng đệ tử được thỏa mãn ước vọng một đời giải thoát . Những ai có thắc mắc về chuyện sinh , tử và tu hành , sẽ tìm thấy những câu giải đáp trong quyển sách này .



  7. #167
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Phật Không Phải Là
    Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Thuyết Pháp Tại Trung Tâm Tịnh Tọa Vô Lượng Quang
    Ngày 29 tháng 3 năm 1987


    Hôm qua Sư Phụ giảng kinh tại Chi Lung (dịch âm), có một đệ tử hỏi Sư Phụ : "Phải chăng Bồ Tát phát đại nguyện mới có thể thành Phật ? Như Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát phát nguyện 'Địa Ngục Vị Không , Thệ Bất Thành Phật'. Phật A Di Đà cũng phát bốn mươi tám nguyện độ chúng sanh". Sư Phụ rất mệt mỏi , không muốn nói về vấn đề này , nên không trả lời . Người đó cứ hỏi đi hỏi lại câu này , nhưng hôm nay lại không đến nghe .

    Phật Bồ Tát không phát nguyện , chỉ có lúc còn là phàm phu mới phát nguyện mà thôi ! Hồi trước Sư Phụ cũng đã phát rất nhiều nguyện , bây giờ khi cần thì làm , không còn cần phải phát nguyện nữa ! Khi quý vị tọa thiền ở nhà có khó khăn hay gặp tình trạng khẩn cấp , cần Sư Phụ cứu , Sư Phụ có nên ngồi đó phát nguyện trước hay không ? Nếu đợi Sư Phụ phát nguyện xong thì sự nguy cơ đã quá trầm trọng rồi !

    Lúc cứu người không có thời giờ để ngẫm nghĩ hay phát nguyện , nhưng người hỏi không hiểu rõ sự việc này nên cứ hỏi là có cần phải phát nguyện hay không . Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát khi chưa thành Phật , thấy chúng sanh tại địa ngục quá khổ nên mới phát nguyện độ họ . Lúc đó Ngài rơi lệ , phát lòng từ bi mà nói rằng : "Khi ta thành đạo sẽ độ các chúng sanh đau khổ đó , nếu không độ hết thì ta không muốn nhập Niết Bàn". Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát phát nguyện dùng ba mươi hai ức hóa thân độ tất cả chúng sanh . Phật Dược Sư Lưu Ly phát mười hai nguyện ; Phật A Di Đà trước khi thành Phật cũng phát bốn mươi tám nguyện . Nhưng nếu như tâm của Phật còn nhớ "Ta" phát bốn mươi tám nguyện thì đẳng cấp của Ngài còn thấp hơn phàm phu nữa !

    Người đó lại hỏi Sư Phụ : "Tại sao lần nào Sư Phụ cũng nói không muốn độ chúng sanh ?" Sư Phụ trả lời : "Sư Phụ nói không muốn độ chúng sanh là chuyện của Sư Phụ , còn ai muốn độ chúng sanh thì cứ việc làm". Người đó không hiểu rằng Sư Phụ không muốn độ chúng sanh tức là không có ý niệm "ta độ chúng sanh". Độ thì độ chứ không cần phải nghĩ , không cần phải phát nguyện . Cũng như chúng ta thấy cơm thì ăn , không phải phát nguyện ăn cơm ; mệt thì ngủ , không có thì giờ phát nguyện ngủ nghỉ . Độ chúng sanh là một việc rất khẩn cấp , mỗi sát na đều phải độ , cho dù không nghĩ đến cũng độ được , không phải đợi đến lúc chúng ta nghĩ độ mới là độ , lúc đó chúng sanh đã "tiêu tùng" rồi (Mọi người cười).

    Tu đến bậc cao , lúc đó không cần nghĩ đến chúng sanh mà chúng sanh tự nhiên được độ . Không cần nghĩ "ta phát nguyện độ họ", chỉ nhìn họ một lần , họ đã được độ rồi . Nếu như còn phát nguyện thì chứng tỏ rằng mình chưa có lực lượng độ họ . Lực lượng này giống như nước , chỉ cần mở vòi , nó sẽ tự động chảy ra . Khi còn chưa tiếp được nước , chúng ta phải tìm cách đào cống , bắt ống dẫn nước tới , khi có nước rồi thì khỏi cần làm gì hết cũng có nước dùng .


  8. #168
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Vì thế Sư Phụ mới nói rằng nếu phát nguyện sẽ bị ràng buộc bởi lời nguyện . Như Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát đời đời , kiếp kiếp ở trong địa ngục ; Phật A Di Đà đời đời kiếp kiếp ở Tây Phương . Các Ngài không thể thành "Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác" được . Người học trò đó lại nói : "Sao kỳ vậy ? Lúc Ngài chưa lên cõi Tây Phương , Ngài đã thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác rồi". Sư Phụ đáp : "Sai rồi ! Các Ngài không thành 'Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác', chỉ là 'Như Lai' mà thôi". Người học trò lại nói : "Như Lai tức là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác". Sư Phụ nói : "Không đúng !"

    Người đó nghĩ rằng Sư Phụ không biết đọc tiếng Trung Hoa nên mới nói như vậy ! Sự thật Sư Phụ không nói sai ! Phật Thích Ca Mâu Ni chỉ là Như Lai , Ngài chỉ có lực lượng của Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , nhưng Ngài không phải là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Phật A Di Đà cũng không thành Chánh Đẳng Chánh Giác , trong kinh điển chỉ nói Ngài là Phật . Ngài Địa Tạng Vương cũng chỉ là Bồ Tát mà thôi ! Ngài vốn là Phật , nhưng bây giờ địa vị và công việc của Ngài là công việc và địa vị của Bồ Tát . Nói thí dụ , ông Carter trước trước kia là tổng thống Mỹ , nhưng nay đã về hưu nên về nhà làm công việc khác . Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát là cổ Phật , nhưng vì lúc tu hành Ngài phát đại nguyện , cho nên đến bây giờ vẫn còn lưu lại địa ngục . Ngài tuy ở địa ngục nhưng không cảm thấy đau khổ , Ngài là đại biểu cho lực lượng từ bi , lực lượng cứu rỗi địa ngục , đó là công việc của Ngài . Ngài bị nguyện của Ngài bó buộc ở đây !

    Phật A Di Đà biểu tượng cho lực lượng quang minh . Ngài phát nguyện khai mở sự sáng suốt cho chúng sinh , giúp cho chúng sinh vãng sanh Tây Phương , cho nên Ngài vĩnh viễn không thể thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát cũng vậy , Ngài là đại biểu cho tâm từ bi rộng lớn , độ tất cả chúng sanh . Chúng sanh cần gì , Ngài cho cái đó , bởi vì Ngài phát nguyện rằng chúng sanh nếu cầu sẽ ứng nghiệm . Cho nên nhiều khi những gì Ngài ban cho chúng sanh chưa chắc đã hữu ích . Thí dụ , có một người đàn ông cầu xin Ngài cho lấy người nào đó làm vợ và đã toại nguyện , tuy rằng cô đó không ưa thích gì ông ta . Cưới rồi cũng không được hạnh phúc , nhưng vì có lòng thành tâm mà được thành công . Một thí dụ khác , có người tuy không tu hành , có một ngày người đó gần chết đói , nếu thành tâm thành ý cầu Bồ Tát biến thịt cho họ ăn , họ cũng được toại nguyện .

    Nhưng sự bố thí đó đối với họ không có ích gì , chỉ vì sự từ bi của Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát cho nên chúng sanh muốn gì được đó . Phật Dược Sư có nói : chúng sanh muốn sơn hào hải vị Ngài sẽ cho , rồi sau đó mới từ từ giảng chân lý cho họ . Nhưng phải từ từ đến bao giờ , không biết chừng phải đến muôn ngàn vạn kiếp mới thấm nhuần !


  9. #169
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Bởi vì Quán Thế Âm Bồ Tát là đại biểu cho lực lượng cứu khổ cứu nạn , nên bất cứ mình cầu được ăn thịt , cầu hôn nhân , danh lợi , vật chất ... Ngài đều có thể ban cho . Phật Dược Sư là đại biểu cho lực lượng cứu bệnh , người bệnh chỉ cần thành tâm cầu Ngài , đều khỏi . Đôi khi một y sĩ dường như có tài chữa bệnh , thật ra đó là lực lượng của Phật Bồ Tát cứu chữa , y sĩ chỉ là công cụ mà thôi . Khi người bệnh thành tâm cầu , Phật Dược Sư truyền lực lượng của Ngài cho y sĩ , nhưng người y sĩ không biết , cứ tưởng mình chữa bệnh nhân khỏi bệnh . Có lúc y sĩ chưa chữa , bệnh nhân đã hết bệnh . Những tình trạng như vậy xãy ra rất nhiều , có phri không ? Phật Dược Sư từng phát nguyện , nếu như chúng sanh có bệnh , thành tâm cầu Ngài , chỉ cần được giao thông trong một sát na , Ngài sẽ phóng lực lượng đến cứu . Chúng ta cầu xin Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát cũng vậy , chỉ cần câu thông trong một sát na là đủ ! Vì lực lượng của Ngài vốn vô lượng vô biên .

    Nhưng muốn dùng sức chính mình để câu thông với Phật Bồ Tát rất khó , cho nên Phật Bồ Tát phải hóa thân đến thế giới này . Nếu như chúng ta câu thông được với hóa thân Bồ Tát , cầu gì cũng được ứng nghiệm ; nhưng nếu chúng ta chỉ cầu Phật Bồ Tát cõi Tây Phương thì không dễ gì có cảm ứng . Một vị Bồ Tát tại thế có đủ các lực lượng : lực lượng của Phật Dược Sư , Phật A Di Đà , Quán Thế Âm Bồ Tát , Đại Thế Chí Bồ Tát , Phật A Di Đà , Văn Thù Sư Lợi bồ Tát ... Ngài đại biểu cho tất cả .

    Nhìn bên ngoài mà xét , một vị Phật Bồ Tát tại thế chỉ là một thân thể bình thường , nhưng bên trong có đầy đủ các lực lượng . Cũng như một món lễ vật bên ngoài gói xấu xí , nhưng bên trong đó là các thứ châu báu . Nếu món lễ vật chưa được mở ra mà đã bị đánh cướp , chúng ta sẽ chẳng biết bên trong đó có gì . Khi Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới này , người đó chứa đầy các lực lượng , nên đôi khi quý vị phát giác ra cầu Sư Phụ có cảm ứng mau hơn . Và nếu như theo Sư Phụ học pháp , cầu Quán Thế Âm sẽ có cảm ứng liền , vì lúc đó quý vị đã câu thông được với thập phương tam thế chư Phật Bồ Tát . Bất cư cầu Ngài nào , Ngài đó biết .

    Thí dụ , chúng ta kết bạn với một vị quan có uy quyền , khi có việc cần giúp , chỉ gọi điện thoại , người ấy sẽ bảo các bộ hạ lo liệu ; hoặc là chúng ta gọi điện thoại thẳng cho các bộ hạ của vị quan đó và họ nhận ra tiếng nói chúng ta qua đường dây , họ sẽ kính nể và giúp đỡ . Nếu chúng ta không quen với vị quan lớn đó , họ sẽ không hết lòng giúp đỡ .

    Sau khi thọ pháp với Sư Phụ rồi cũng vậy , nếu như có việc gì cầu xin Bồ Tát giúp đỡ , sẽ có cảm ứng rất mau . Trước khi thọ pháp thì cảm ứng chậm hay không có cảm ứng ; sau khi thọ pháp rồi , chúng ta cũng như đã quen biết một vị quan lớn , muốn yêu cầu ai giúp đỡ cũng được . Ví dụ như bây giờ cầu Phật Dược Sư , hay niệm chú Đại Bi đều có ích lợi , dù trước kia chúng ta có làm gì đều không có kết quả . Bây giờ nhờ được tiếp thông với lực lượng lớn , nên khi cần chúng ta chỉ mở ra là dùng được .


  10. #170
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Hồi Sư Phụ mới đến đây , chỗ này chưa có nước , tuy đã bắt vòi nhưng dù mở cả năm cũng không có một giọt . Sau đó phải tốn mấy chục ngàn làm ống dẫn nước . Bây giờ hễ mở vòi là có nước , muốn hứng bao nhiêu cũng được , hay là chỉ cần sai một đứa nhỏ đi lấy cũng có nước . Bởi vì nước đã có sẵn , ai mở nước cũng chảy .

    Cũng như vậy , lực lượng giúp đỡ đã có ở đó rồi , cầu gì cũng có hiệu quả ; cầu Quán Thế Âm Bồ Tát giúp đỡ , Ngài cùng sẽ đến . Có thể nói là Sư Phụ giúp đỡ , chỉ cần quý vị muốn được giúp đỡ cho dù quý vị không cầu tên Sư Phụ , Sư Phụ vẫn giúp . Hệ thống của vũ trụ là như vậy , nếu biết được thì dùng không hết , nếu không biết thì dù một chút lực lượng cũng không thể dùng , thật là đáng tiếc !

    Sư Phụ nói Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát , Phật A Di Đà chưa thành Chánh Đẳng Chánh Giác , người học trò đó còn biện luận rằng trong kinh điển nói Như Lai là Chánh Đẳng Chánh Giác , Sư Phụ chưa nghe qua có bộ kinh nào nói như vậy . Phật có mười danh hiệu : 1. Như Lai , 2. Ứng Cúng , 3. Chánh Biến Tri , 4. Minh Hạnh Túc , 5. Thiện Thệ Thế Gian Giải , 6. Vô Thượng Sĩ , 7. Điều Ngự Trượng Phu , 8. Thiên Nhân Sư , 9. Phật , 10. Thế Tôn .

    Những danh hiệu trên không nói Phật là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Người học trò vẫn chưa tin , còn nói với các đồng tu : "Chắc có lẽ Sư Phụ không rành văn Trung Hoa , nên không biết Phật là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác". Sư Phụ tuy không rành văn Trung Hoa , nhưng Sư Phụ thông thạo Phạm Văn . Có một ít tiếng Phạm được dịch ra văn Tây Tạng trước , trải qua ba bốn lần rồi mới dịch thành văn Trung Hoa . Sư Phụ nghiêng cứu Việt Văn , Anh Văn và Phạm Văn , như vậy an toàn hơn (mọi người cười); chỉ đọc văn Trung Hoa , vẫn chưa đủ tin cậy .

    Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác là một thứ cảnh giới khác , cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni nói : "Tin Phật mà không hiểu Phật tức là phỉ báng Phật". Ngài không nói rằng Ngài là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Phật giải thích rất rõ ràng : "Ta không phải là mặt trăng , ta chỉ là ngón tay chỉ mặt trăng mà thôi . Nếu ngó theo ngón tay ta chỉ , sẽ thấy được mặt trăng". Mặt trăng mới là 'Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác', Ngài chỉ là Phật mà thôi . Phật A Di Đà là một vị minh sư , nhưng bất luận vốn là gì , nếu mặc lớp áo phàm phu , hóa thân đến thế giới Ta Bà là không phải Chánh Đẳng Chánh Giác . Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác không thể khoác lên người lớp áo phàm phu , tối cao chỉ có thể gọi là Phật Bồ Tát , không thể gọi là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác .

    Mọi người đều tán thán Phật A Di Đà có thân kim sắc . Ngài không mặc áo xác thân , nhưng Ngài mặc áo của thân thể khác . cho dù bất cứ thân thể gì , nếu có âm sắc , đều không phải là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Phật A Di Đà có thân hoàng kim , Ngài ngự tại Tây Phương Cực Lạc Thế Giới thuyết pháp , tiếp dẫn chúng sanh đến quốc độ của Ngài để tiếp tục tu hành . Chúng ta có thể nói Ngài là một vị Sư Phụ của thế giới đẳng cấp cao , cũng như các thầy giáo tại trường tiểu học , trung học , đại học , Phật A Di Đà tương đương với Sư Phụ của trường nghiêng cứu . Ngài không phải là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Nếu còn độ chúng sanh thì không phải là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Tu hành đến một cấp bực nào đó , chúng ta có thể nhận thức được đẳng cấp Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Đẳng Chánh Giác , nhưng không thể nào thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác được .


  11. #171
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Đạo (Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác) vĩnh viễn tồn tại , không sanh không diệt , không dơ không sạch , không thêm không bớt . Tuy rằng vạn vận trong vũ trụ đều từ "đạo" này sanh ra , nhưng chúng ta đã xa lìa cái "đạo" này rồi thì không thể trở về thành cái "đạo" này nữa . Thí dụ , đứa bé từ lòng mẹ sanh ra , nó không thể trở về trong bụng mẹ , mà nó phải dần dần trưởng thành . Tuy rằng thân thể của nó có quan hệ đến huyết mạch của người mẹ , nhưng nó không còn cách nào biến trở lại thành tế bào trong người của mẹ nó nữa .

    Cũng như vậy , chúng ta vĩnh viễn không thể thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác . Nhưng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác vẫn là một thứ đẳng cấp nhỏ , vì tu hành vô lượng vô biên . Nếu như có cấp Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác thì cũng như nhà có lợp mái vậy ! Chúng ta sẽ phải tu chậm chậm , nếu không sẽ có ngày đạt đến đẳng cấp tối cao thì buồn lắm ; sẽ không còn gì để làm nữa thành ra tu chậm chậm thôi ! (mọi người cười). Giống như một đứa bé ăn kẹo , vì nó chỉ có một viên , sợ ăn hết rồi không còn nữa , nên chỉ dám mút từ từ .

    Trên đường tu hành , nếu thật sự có địa vị Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác như cái nóc đỉnh chờ chờ chúng ta lên đó ngồi thì bây giờ chúng ta không cần phải vội vã ; bởi vì thành Bồ Tát rồi sẽ thành Phật , sẽ thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , và sau đó không còn bước nào nữa , có phải buồn lắm không ? Tu càng cao , chúng ta sẽ thể nghiệm được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác không có thật . Đường tu hành vô lượng vô biên , nhưng bởi vì ngôn ngữ không thích hợp để diễn tả , cho nên Phật chỉ còn cách nói Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác là cảnh giới tối cao . Vì muốn tìm phương tiện để độ chúng sanh nên Phật mới nói cho họ nghe như vậy .

    Nếu như Phật nói với chúng sanh rằng sự tu hành vô lượng vô biên , họ sẽ sợ và mất dũng khí . Họ sẽ nghĩ rằng : "Nếu như vậy thì đợi đến lúc nào mình mới đạt được cảnh giới tối cao ?" (Mọi người cười). "Thôi ta quá mệt không còn muốn tu nữa . Muốn thành tựu ngay , muốn biết ngay tối cao là gì , nhưng nếu tu hành vô lượng vô biên , không có cảnh giới tối cao thì ta không thèm tu".

    Chúng sanh Phật quá nóng tánh , quá lười . Vì muốn thuận theo tâm nguyện của chúng sanh , cho nên Sư Phụ nói : "Con muốn thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác ! Được , con tu mau lên sẽ thành". Bởi vì ý chí của chúng sanh rất yếu đuối , không đủ quyết tâm , nếu như Sư Phụ nói với họ : "Vô lượng , vô biên , vô hình , vô tướng ..." (mọi người cười), người đó liền mất dũng khí không còn muốn tu , không còn nổi lộ trình dài A Tăng Kỳ Kiếp , vô lượng , vô biên nữa !


  12. #172
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Bởi thế nên giữa đường mới có Niết Bàn , có Thế Giới Tây Phương Cực Lạc , có nhiều nơi để nghỉ ngơi . Phật Thích Ca nói : "Thế Giới Tây Phương Cực Lạc , quý vị có thể đến đó tu từ từ , nơi đó không có đau khổ , rất khoái lạc ..." Chúng sanh yếu đuối , nghe tới Tây Phương Cực Lạc sẽ nhận lời : "Tốt quá ! Ta đến Tây Phương nghỉ ngơi một lúc cũng được".

    Khi Sư Phụ chưa xuất gia cũng nghĩ như vậy , đôi lúc Sư Phụ cảm thấy tu hành quá khổ cực cho nên cảm thấy rất mệt ! Sư Phụ nói : "Hy vọng bây giờ có thể vãng sanh để được nghỉ ngơi một chốc . Chỉ cần tạm thời bỏ được thế giới đau khổ này , cho dù chỉ là một thời gian , ta cũng chịu . Hay là để cho ta đến cõi Tây Phương nghỉ ngơi một lát cũng được".

    Làm người khổ quá , quá thất vọng , chúng ta chỉ khao khát được giải thoát và giúp đỡ người khác nên mỗi ngày đều cố công tu hành , nhưng không thấy kết quả ! Tụng kinh không có cảm ứng , nói chuyện với Phật gỗ không thấy trả lời , mình ngó Phật (mọi người cười), mỗi ngày nét mặt đều như nhau . Dù mình có khóc đến chết , Phật gỗ cũng không nhúc nhích chút nào ! ... Đến một ngày , Sư Phụ quá tức , nghĩ rằng hôm nay không lạy nữa (mọi người cười), không tụng kinh , lễ bái hay tọa thiền , cái gì cũng không làm . Sư Phụ cứ nhìn tượng Phật , tượng Phật cứ nhìn Sư Phụ (mọi người cười), thì lúc đó hình như có một chút cảm ứng ... (mọi người cười). Vì Sư Phụ giân quá nên mới có một chút cảm ứng . Lúc đó Sư Phụ rất vui mừng . Vì cảm ứng đến quá đột ngột lại không có minh sư chỉ đạo , cho nên Sư Phụ không biết phải làm thế nào ! Trong lòng lại sợ , Sư Phụ nghĩ : "Thôi đủ rồi ! Đừng có lên cao quá". Rốt cuộc té xuống và sau nfy không còn cảm ứng nữa , đáng tiếc thay ! Nếu như lúc đó có tu Pháp Môn Quán Âm , biết được nếu tiếp tục đi sẽ không sao đâu . Nhưng vì lúc đó cô đơn một mình , vừa sợ vừa e ngại nhỡ rớt xương biển thì khổ và không dám tiếp tục bay lên , nên nghĩ : "Thôi đủ rồi , đủ rồi !", liền bị rớt xuống .

    Hôm nay Sư Phụ nói cho quý vị biết rằng chúng ta vĩnh viễn không trở thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , quý vị còn muốn tu hành nữa không ? Tốt hơn Sư Phụ không nên nói ra điều này , sợ quý vị về nhà không tu nữa (mọi người cười). Nhưng đừng lo , quý vị sẽ thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác mà ! Vì đẳng cấp của quý vị còn thấp , khó mà nói cho quý vị hiểu được rõ ràng . Bây giờ tuy chúng ta chưa thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , nhưng tu Pháp Môn Quán Âm cũng đã vui lắm rồi . Cho dù sống trên thế giới Ta Bà này , có tu cũng có thể giải quyết rất nhiều việc , sống rất tự tại . Lẽ dĩ nhiên chúng ta không dễ gì đạt được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác ; nhưng thân thể cường tráng , tinh thần thoải mái , đó là Niết Bàn , là Thiên Đàng của chúng ta . Còn vấn đề Phật và Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , đẳng cấp nào cao hơn , đó là chuyện của hai vị ấy .

    Hôm qua có người hỏi Sư Phụ : "Thượng Đế cao hay Phật cao ?" Sư Phụ nói đó là chuyện của hai Ngài , Sư Phụ không biết . Nếu Thượng Đế và Phật còn so bì , thì để họ so bì , thứ câu hỏi đó trẻ con quá , có phải không ? Đã tu hành rồi còn chưa bỏ được những câu hỏi như : "Phật cao hay Thượng Đế cao ?" Cứ biện luận mãi .


  13. #173
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Phật là gì ? Là vị minh sư tại thế , nhìn từ điểm đó , Phật cao hơn Thượng Đế . Bởi vì chúng ta không thấy được Thượng Đế để cầu Ngài giúp đỡ , dẫn dắt mình giải thoát . Ngài không làm những việc này , chỉ có Sư Phụ của mình mới cứu mình , giúp mình giải thoát mà thôi ! Cho nên người Ấn Độ cho rằng một vị Sư Phụ còn cao hơn Thượng Đế . Họ viết những bài thơ tố cáo Thượng Đế , trong đó có một bài đại ý là : "Thượng Đế đưa tôi vào vòng sanh tử luân hồi , không lo , không để ý , không dạy bảo tôi , nhưng Sư Phụ tôi cắt đứt giây chuyền sanh tử cho tôi , tôi không còn ngôn ngữ nào xứng đáng để tán thán Sư Phụ tôi". Đó là thư của một người Ấn Độ đã khai ngộ .

    Thượng Đế , Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , không có lợi ích gì . Trong không khí có sanh có dưỡng , có thành phần của nước và hơi . Nhưng nếu chúng ta dùng không khí làm nước uống , chúng ta sẽ vẫn khát vì không khí không thể cho chúng ta một giọt nước nào hết . Chúng ta muốn nước đá , nó cũng không thể giúp ích cho chúng ta được bao nhiêu , tuy rằng nó có thành phần của nước và đá , nhưng chúng ta không thể trực tiếp xử dụng nó được , phải đợi cho khinh và dưỡng khí biến thành nước rồi mới có thể lấy nó để nấu cơm , rửa rau , giặt áo hay giải khát , biến nó thành một thứ hữu dụng .

    Không có nước hay không khí , chúng ta không thể sống được . Chúng ta có thể nhịn đói vài ngày nhưng không thể nhịn uống một ngày , bởi vì 70% của cơ thể là nước và không khí , thiếu nước cơ thể sẽ bị khô đi . Thành phần của không khí cũng giống như nước , rất quan trọng , nhưng chỉ dùng để thở ; phải biến không khí thành nước mới uống được .

    Cùng một đạo lý , Thượng Đế hay Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác không giúp ích gì cho chúng ta , phải biến thành Phật Bồ Tát mới giúp đỡ cgusng ta được . Cho nên đời đời , kiếp kiếp đều cần có Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới Ta Bà . Phật Bồ Tát không phải chỉ ở Tây Phương mà thôi , một số sẽ ở trên thế giới này . Nhười Anh không nhất định phải ở tại Anh Quốc , có một số ở Đài Loan ; người Mỹ cũng không ở hết trong nước Mỹ , nước Phi Châu cũng có rất nhiều người ngoại quốc . Phi Châu là nước chưa được khai phá nên có nhiều nước văn minh cho máy móc nhiên liệu tới giúp đỡ họ .

    Phật Bồ Tát cũng vậy , không phải tất cả các Ngài đều ở tại thế giới Cực Lạc . Đời đời , kiếp kiếp đều có một số hóa thân đến thế giới này để giúp đỡ chúng ta . Trong thời mạt pháp các Ngài càng đến nhiều hơn , mỗi ngày làm những việc khác nhau và rất bận rộn , như vậy mà vẫn không độ hết chúng sanh . Dù rằng Phật Bồ Tát có rất nhiều lực lượng , nhưng bởi vì các Ngài hóa thân thành xác thịt , và xác thịt bị giới hạn cho nên phải truyền Tâm Ấn , nếu không chẳng giúp được nhiều . Vì đầu chúng sanh rất cứng như có bức tường dầy chắn ngang ; cho nên khi truyền pháp , Sư Phụ sẽ làm bức tường nức ra một chút . Nhưng có người vẫn không thể nứt ra được ! (Mọi người cười)



  14. #174
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới Ta Bà rất nhiều và rất bận rộn , nhưng bởi vì sự hạn chế của xác thân nên nếu xử dụng lực lượng nhiều sẽ rất mỏi mệt . Hơn nữa , nghiệp chướng của chúng sanh quá nhiều , các Ngài không chịu nổi nên có khi cảm thấy quá mệt mỏi ! Nếu có người học trò nào siêng năng tu hành , Bồ Tát sẽ dụng để giúp đỡ người khác , nhưng đa số rất lười . Một mặt Ngài phải cứu người , mặt khác dạy học trò , vì vậy cũng phải nỗ lực làm việc , cho nên rất bận rộn và mỏi mệt . Dù Ngài giảng rất nhiều , nhưng không có bao nhiêu người hiểu . Nếu học trò chịu tu hành một chút cũng đã tốt lắm rồi . Có người vừa thọ pháp xong liền chạy mất , không biết bao giờ mới quay trở lại , thật là uổng công , uổng sức !

    Phật Bồ Tát dẫn cả đoàn công tác viên đến thế giới này làm việc và phân tán đi khắp nơi . Đến lúc muốn về thì tìm mãi không ra đàn con lạc . Cũng như chúng ta dẫn một đám trẻ đi chơi , một trăm đứa đi thì cũng phải một trăm đứa về . Nhưng giữa đường chúng phân tán ra , đứa ngắm núi , đứa ngắm hoa , nhìn suối ... Có đứa kêu khan cổ họng cũng không chịu về . Nếu không đủ một trăm đứa thì không về nhà được nên chúng ta nhất định tìm cho ra mới thôi . Nhưng tìm được đứa này , đứa kia lại chạy đi , rất khó để chúng tụ hợp cho đông đủ !

    Người chăn dê muốn gom đàn dê lại cũng khó lắm ! Có con đã được huấn luyện không chạy bậy , có con hơi lì , có con mới nhập đàn chưa được huấn luyện , nên rất khó trông coi . Có con nghe lời , sẽ giúp đỡ dẫn những con khác trở về . Nếu nó nghịch ngợm , chẳng những không giúp đỡ mà còn dẫn con khác đi chơi . Gặp những trường hợp như vậy , người chăn dê thật là khổ sở !

    Bây giờ quý vị đã hiểu được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác rồi chưa ? Hôm nay Sư Phụ vui nên mới nói một chút cho quý vị nghe ; thường những câu hỏi nhàm chán đó , Sư Phụ không muốn trả lời . Lần sau còn hỏi sẽ bị ném ghế đó (Mọi người cười). Thiền Tông Trung Hoa có công án "Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc để làm gì ?" Các đệ tử cứ hỏi tới hỏi lui , người Thầy rất bực bội , chỉ còn cách lấy ghế hay gậy đánh lên đầu họ để khai mở mắt trí huệ của họ . Mắt trí huệ bên trong không mở được thì mở bên ngoài vậy ! (Mọi người cười) Xem những người này có tỉnh ngộ được chút nào không ?

    Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc đâu có liên quan gì đến họ , vậy mà đến ngày nay vẫn còn những người tham công án đó , quý vị nhận ra đẳng cấp của họ chưa ? Nhưng họ lại ngạo mạn cho rằng "ta" hay nên mới tham công án (Mọi người cười).

    Hồi Sư Phụ ở Mỹ , ngụ tại chùa của một vị pháp sư người Trung Hoa , chỉ có hàng đệ tử "cao cấp" mới được vào đạo tràng tham công án . Lúc đó Sư Phụ không được tham dự , thật là thất vọng ! (Mọi người cười). Cho nên chỉ còn cách tu Pháp Môn Quán Âm của mình (Mọi người cười).

    Hiện nay vẫn có người tham cứu "Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc để làm gì ?" Họ tham công án rất chăm chỉ và cho rằng tham cứu đến một lúc nào đó , sẽ có giải đáp . Quý vị nên biết rằng những gì còn hỏi và trả lời đều vẫn còn nằm trong sự suy luận của tâm trí , thuộc hạng đẳng cấp thấp . Đối với chúng ta , tham những công án không ích lợi gì , đẳng cấp đó như thế nào , chắc quý vị đã rõ rồi .


  15. #175
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Họ không biết nên cả ngày cứ hỏi đi hỏi lại . Nếu cứ hỏi mãi như thế , có ngày đầu họ sẽ nổ tung , nên co nhiều người vì đó mà phát điên . Mỗi lần họ cử hành thiền tam , thiền thất đều có người khóc , cười , la hét ... , bởi vì họ bị áp lực tinh thần quá dồn dập mà không có lối thoát . Cũng giống như dồn người nào vào gốc tường , bắt buộc họ phải đi qua , họ không làm được dĩ nhiên phải nổi điên . Bằng không thì bỏ cuộc chạy dùng đầu óc tưởng tượng là mình đã đạt được đẳng cấp nào đó . Tình trạng này dễ khiến cho lòng ngạo mạn của họ nổi lên .

    Có lẽ người Trung Hoa thích biện luận . Các vị sư từ Ấn Độ đến , bị họ hỏi nhiều quá , cảm thấy nhàm chán , vừa bực lại mệt , nên nói : "Được rồi , đây là công án tốt , hãy về nhà ngẫm nghĩ về vấn đề này , tự hỏi chính mình . Chừng nào có giải đáp mới lại gặp Sư Phụ". Như vậy mới có thể đuổi họ đi cho mau một chút ! (Mọi người cười). Các vị đại sư vốn dùng công án để khảo nghiệm đẳng cấp của đệ tử hay ngược lại . Chúng ta có thể nói dùng nó để "tham" (suy luận).

    Học trò của Sư Phụ rất hay hỏi loại câu hỏi nhức đầu này , vì họ hay lý luận nên Sư Phụ chỉ còn cách nói : "Con về tự hỏi chính mình và xem câu đó như là công án". Như vậy Sư Phụ sẽ được sễ thở hơn .

    Sư Phụ vốn không dạy công án , nhưng bây giờ lại phải dạy công án . Sư Phụ không còn cách nào để dạy người học trò đó Pháp Môn Quán Âm , người ấy không hiểu được , nhất định đòi biện luận với Sư Phụ . Sư Phụ chỉ còn cách bảo người ấy về tự tham công án , suy luận ra rồi hãy đến tìm Sư Phụ . Đây cũng là một cớ hoãn binh để người học trò đó đi về cho Sư Phụ nghĩ ngơi (Mọi người cười). Người đó sẽ có cơ hội để tự hỏi , khi hỏi đến nát óc và chán không muốn nghĩ về vấn đề thuộc trí thức phàm phu nữa , lúc đó Sư Phụ mới có thể dạy Pháp Môn Quán Âm . Nếu được như vậy thì công án còn có chút công dụng , làm việc tẩy rửa đầu óc trước khi tu hành pháp môn tối cao . Nhưng Sư Phụ không dám tin công án có công dụng này !

    Xưa kia ở bên Ấn Độ đâu có công án , truyền đến Trung Quốc mới có . Đó cũng là hàng thuận theo ý chúng sanh vì người Trung Hoa muốn tu như thế , cho nên chỉ còn cách đem câu hỏi hỏi lại người hỏi để tự hỏi họ , như vậy các thiền sư mới được dễ thở một chút (Mọi người cười). Còn không thì họ cứ hỏi "Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc làm gì ?" hay "Ai niệm Phật ?" ... toàn là những câu hỏi làm cho thiền sư mệt nhừ .

    Trung Quốc còn có nhiều công án , vị nào còn nhớ ? (Họ trò : "Mặt trời mọc ở đâu ?") Công án này còn có chút công dụng , vì thiền sư muốn biết đẳng cấp của học trò xem có thấy được mặt trời ở bên trong chưa . Còn có công án nào nữa ? (Học trò : "Chó có Phật tánh hay không ?") Thuở đó có người nói với hòa thượng Triệu Châu : "Các vị khác nói là 'có', sao Ngài bảo là 'không có' ?" Không ngơ người đời sau cứ mãi tham thứ công án đó , luôn cả mấy thế kỷ vẫn còn có nhiều người đeo theo con chó (mọi người cười), tội nghiệp con chó phải gánh vác vô số chúng sinh . Còn có công án nào nữa nói cho Sư Phụ nghe ? (Học trò : "Diện mục bản lai trước khi sanh ra"). Công án này giống như công án "Ta là ai ?" Ở Nhật còn có công án "Mô là gì ?", mỗi ngày họ cứ niệm mô ô ô ... (mọi người cười), khi họ thiền nhất , giữa đêm cứ nghe tiếng mô ô ô ...


  16. #176
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Đại Hàn có công án "Con mèo và con chuột , con chuột nhảy vào chén của con mèo ăn cắp đồ ăn , con mèo nhảy vào làm cho cái chén bể". Công ấn đó nghĩa là gì ? Ai hiểu ? (Học trò đáp : "Con chuột làm bể chén"). (Mọi người cười). Sao lại có giải đáp kỳ vậy ? Ở Đại Hàn có một vị thiền sư rất nổi tiếng chuyên môn dạy loại công án đó , ông ta là một thiền sư nổi danh quốc tế hiện cư ngụ tại Mỹ và có rất nhiều học trò . Sau này Sư Phụ cũng dạy công án , vì học trò đều không trả lời được nên đều cho rằng Sư Phụ rất giỏi , chỉ có Sư Phụ mới biết giải đáp (Mọi người cười). Dạy công án cũng có ích lợi là để người ta không phỉ báng . Sư Phụ thấy người Trung Hoa thích biện luận , Sư Phụ dạy cho họ công án để họ hết đường biện luận mà câm miệng đi về .

    Quý vị có hiểu ý nghĩa của công án Đại Hàn không ? (Học trò : "Làm bể chén có nghĩa là truy hỏi đến cùng"). Nhà ngươi đến đây , (Sư Lấy thước bản gỏ nhẹ lên đầu - mọi người cười), về tham cho nhiều chút nữa . Sư Phụ lại hỏi tiếp người học trò đó : "Nhà ngươi bị ta đánh có cảm thấy mất mặt không ?" (Học trò : Không). "Đúng rồi , không có mặt làm sao mất . Hôm nay chúng ta đóng kịch giả làm thiền sư và học trò ngày xưa , còn ai muốn diễn nữa ?" (Mọi người cười). "Hôm nay mình tập kịch tham công án". (Mọi người cười).

    Thật ra tham công án không có ích gì , chén bể thì đã bể rồi , chuột là chuột , mèo là mèo , mình còn tham khảo đó để làm gì ? Khi mở miệng là đã sai . Nhưng chưa mở miệng là chưa biết , chứ chưa chắc gì đã khai ngộ . Có nói hay không nói đều sai cho nên đệ tử chưa kịp mở miệng , roi của vị thiền sư đã quất xuống .

    Còn tham công án 'Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc làm ?', để làm chi vậy ? Chuyện của hai ngàn năm trước không liên quan gì tới mình , nên tham công án đó không có ích lợi , đẳng cấp lại thấp như trẻ con lý luận vậy . Sư Phụ thấy tu Pháp Môn Quán Âm là nhanh chóng nhất , không cần phải suy nghĩ về những vấn đề đau đầu này mà cái gì cũng biết . Sư Phụ không tham công án Đại Hàn , cũng theo vị thiền sư đó học mà Sư Phụ cũng đạt được trình độ này , cần gì phải tham công án ?

    Những ai thọ Pháp Môn Quán Âm nếu không theo lời chỉ dạy của Sư Phụ , tu hành không ra gì lại sẽ phải trở lại làm người , tìm minh sư thọ pháp và tu trở lại . Nếu như vẫn tu hành không tinh tấn thì trở lại nhiều nhất là bốn lần thôi và không bị rơi vào ba đường ác ; nên mới nói "trên đền bốn ơn nặng , dưới cứu ba đường khổ". Người nào học được Pháp Môn Quán Âm sẽ không rơi vào ba đường ác chịu khổ và nhất định có cơ hội gặp minh sư tu hành , không như những người khác .


  17. #177
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    Bởi vì theo Sư Phụ tu hành , Ngài giúp chúng ta tiêu trừ ác nghiệp của đời trước nên không bị rơi vào ba đường ác . Bất kể chúng ta có cố gắng tu hành hay không , nghiệp chướng vẫn được tiêu trừ , ngoại trừ những người phản bội và không tin Sư Phụ . Lúc tu hành , họ không muốn Sư Phụ giúp đỡ , tự họ muốn về sáu nẻo , ba đường ác luân hồi sanh tử , nên Sư Phụ , nên Sư Phụ không cưỡng ép họ . Thí dụ chúng ta đến tiệm mua một món đồ , về nhà thấy không hợp ý và đem món đồ đó trả lại cho người bán , họ chỉ còn cách nhận hàng và trả lại tiền .

    Cũng như thế , nếu như có người không theo Sư Phụ học đạo , phản bội hay ra ngoài phỉ báng ... , đương nhiên Sư Phụ phải trả lại nghiệp chướng cho họ , không thể cưỡng ép họ được . Tại thế giới Ta Bà này , Phật Bồ Tát không thể miễn chưỡng cứu người , trừ khi người đó chịu cải biến tư tưởng của họ . Cho dù người đó rất lười , không chịu cố công tu hành , chỉ cần tin tưởng Sư Phụ , sẽ không sa vào ba đường ác , không nhận lại nghiệp chướng của mình .

    Đối với những người phỉ báng , không tin Sư Phụ vẫn có phước báu , nhưng họ phải chờ thật lâu mới được gặp minh sư và được nhận làm đệ tử . Nếu bây giờ họ tạo nhân quả , muốn nhận lại nghiệp chướng , Sư Phụ cũng không còn cách nào khác hơn là để họ đợi đến một ngày họ nhìn thấy sự sai lầm và chán ngán cõi Ta Bà này , lúc đó thành tâm thành ý cầu xin giúp đỡ , minh sư mới có thể trở lại dẫn họ lên . Không phải minh sư quên họ mà vì họ tự chọn , đành phải để họ làm . Tình trạng đó khác với người tu hành kém nhưng vẫn tin Sư Phụ . Tuy rằng họ lười tu nhưng họ muốn được cứu vớt , Sư Phụ sẽ cứu họ .

    HỎI : Xin hỏi Sư Phụ con đã theo Ngài tu học mấy lần rồi ?

    ĐÁP : Hồi nãy đã nói rồi , nhiều nhất là bốn lần quý vị sẽ không còn phải trở lại . Bây giờ là thời mạt pháp , không còn thế giới để mà trở vè nữa .

    HỎI : Có lần Sư Phụ thuyết pháp nói rằng nếu như không có thân thể không tu hành được , con không hiểu rõ lắm , như vậy thiên nhân có tu được không ?

    ĐÁP : Không thể được ! (Nhưng trong kinh điển có ghi rằng có rất nhiều thiên nhân đến nghe kinh). Họ chỉ nghe kinh nhưng không thể tu hành , không thể tu Pháp Môn Quán Âm , vì họ không có tay , tai không như tay , mắt không như mắt . (Họ không thể dùng "trí huệ" nghe hay sao ?) Đưng nhiên có thể nghe nhưng tình trạng khác nhau , trừ khi thiên nhân đó trước kia đã theo Sư Phụ học Pháp Môn Quán Âm mới có thể tiếp tục tu hành . Thí dụ bây giờ quý vị theo Sư Phụ tu hành , nhưng vì tu tập dở dang không thể đến đất Phật , chỉ có thể lên thiên đàng mà thôi , nơi đó sẽ có Sư Phụ dạy tiếp , dạy khác với thiên nhân bình thường , họ không nghe tiếng bên trong làm sao tu hành được ? Họ tu theo đẳng cấp của họ , thí dụ như thiên nhân đến đây nghe Sư Phụ giảng kinh , nghe về Phấp Môn Quán Âm , họ rất thích được Vô Thượng Bồ Đề , Cứu Cánh Niết Bàn , nhưng tự họ không thể tu hành Pháp Môn Quán Âm . Nếu họ muốn phát tâm tu hành , họ phải trở lại làm người , đi tìm minh sư học đạo . Còn những thiên nhân đã theo Sư Phụ tu học , sẽ tiếp tục đẳng cấp của họ . Trên thiên đường cũng có trường học cho những học sinh , người ngoài không được vào . Thí dụ mình chưa tốt nghiệp trung học , dù có ở cạnh trường đại học cũng không thể vào học , ngay cả những công nhân làm việc trong trường cũng không thể biến thành sinh viên đại học vì đẳng cấp của họ chưa đủ để hiểu .


  18. #178
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    HỎI : Sư Phụ có nói rằng loài người giữ một bộ phận tối cao trong âm lưu , vậy đẳng cấp của thiên nhân trong âm lưu còn thấp hơn loài người sao ?


    ĐÁP : Trong âm lưu của âm thanh , thiên nhân giống như ở trong hay ở gần trường đại học nhưng không phải là sinh viên chính thức nên không học gì cả , hiểu chưa ?


    HỎI : Nếu chúng ta không tu Pháp Môn Quán Âm , có phải ở ngoài âm lưu này không ?


    ĐÁP : Chúng ta ở trong đó , nhưng cũng không ở trong đó , thiên nhân cũng vậy . họ tuy ở trong , nhưng cũng không thể nói họ ở trong âm lưu . Người nào cũng có âm thành , nhưng nếu không có minh sư mở cửa thì vẫn không nghe được , cho nên mới nói rằng họ không ở trong đó . Khi được minh sư mở cửa rồi thì họ mới thật sự được coi là ở trong âm lưu . Thiên nhân có phước báu lớn có thể ở những nơi đẹp đẽ , nhưng họ không thể tự mở âm lưu .

    Loài người cũng vậy , ai cũng có thể nghe được vì họ ở trong âm lưu này , nhưng cần có minh sư chân chính để mở "mắt trí huệ". Đây là việc làm chuyên môn , chỉ có minh sư mới làm được , không phải pháp sư nào cũng có quyền năng này ; đó cũng là pháp luật của vũ trụ không phải tự Sư Phụ tạo ra . Trồng cam có cam là việc tự nhiên , đừng hỏi Sư Phụ tại sao trồng cam lại ra cam ? Quả là cây cam từ hột giống mà ra , không phải chẻ hột lấy cam ăn mà phải chôn nó xuống đất , đợi cây lớn khai hoa kết trái rồi mới ăn được .

    Đó là luật của vũ trụ , đừng hỏi Sư Phụ tại sao , Sư Phụ không biết và cũng chẳng muốn trả lời những vấn đề như Bồ Đề Đạt Ma đến Trung Quốc làm gì ? Tại sao cây cam không sinh ra táo ? Tại sao cây lâu lớn vậy ? Tại sao phải nở hoa rồi mới kết trái ? Nhưng việc này đều không liên quan gì đến Sư Phụ . Có cam thì ăn , Sư Phụ không muốn tìm hiểu chi cho phiền phức . Đương nhiên chúng ta ai cũng có Phật Tánh , nhưng nếu không tu hành thì không thể phát triển được . Chúng ta đều ở trong âm lưu , nhưng nếu không được Minh Sư mở cửa coi như chưa được vào trong .


  19. #179
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    HỎI : Theo Sư Phụ học Pháp Môn Quán Âm , tùy trình độ tu hành cá nhân mà được dẫn từ Thế Giới Thứ Nhất đến Thế Giới Thứ Năm ; tới Thế Giới Thứ Năm mới coi như hoàn toàn giải thoát . Nhưng nếu như có người tâm sân hận quá nặng , dù rằng họ cũng tu Pháp Môn Quán Âm nhưng bị rơi vào cõi A-Tu-La , Sư Phụ có cứu họ không ?


    ĐÁP : Có , ở đó cũng có trường học . Mỗi ngày họ đến đó tập nổi giận (Mọi người cười).


    HỎI : Xin hỏi Sư Phụ , Thế Giới Thứ Tư là nơi đen tối vô biên , có người dừng ở đó không ?


    ĐÁP : Có . Nếu quý vị ở đó cũng có Sư Phụ đến tiếp . (Vậy thì tốt quá , biết được Sư Phụ cũng như có bảo hiểm vậy). Đúng , vixng viễn có bảo hiểm , không cần phải trả tiền . Bảo hiểm của Sư Phụ là vô lượng vô biên , không có thể dùng tiền mua , cho nên Sư Phụ chúc mừng quý vị .


    HỎI : Con nghe nói Mật Lạc Nhất Ba ăn thịt , đúng không ?


    ĐÁP : Chỉ có một lần thôi . Hôm đó Ngài không có gì để ăn , thợ săn cho Ngài một miếng thịt , Ngài chỉ ăn một nửa , phần còn lại cất vào sau động . Hôm sau Ngài muốn ăn nốt thì thấy có nhiều sâu bọ bám vào , Ngài nói : "Phần thịt này thôi để cúng dường các ngươi". Hôm Ngài ăn thịt , toàn thân rất là đau nhức . (Lúc đó Ngài chưa thành Phật phải không ?). Đúng , lúc đó Ngài còn tu trong động , tu cả ngày nên ăn thịt một lần còn chịu nổi , Ngài có thể rửa nghiệp chướng rất mau . Chúng ta cả ngày ăn thịt , không tu chi cả (mọi người cười), đương nhiên không thể được . Mật Lạc Nhất Ba ở trên núi , tinh thần tinh khiết , nên có ăn một chút thịt cũng không sao (Nhưng cũng đau đớn mình mẩy !), còn mình thì không thể ăn thịt vì không đủ phước báu .


    HỎI : Nghe nói Đại Bảo Pháp Vương cũng ăn thịt ?


    ĐÁP : "Họ khác với Mật Lạc Nhất Ba . Nhiều người phù thủy cũng ăn thịt , họ có thần thông không phải là họ đã tu đến mức cao rồi , họ có lực lượng cũng không phải là họ đã cứu cánh giải thoát .


  20. #180
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default Phật Không Phải Là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác


    HỎI : Có người nói một số pháp vương của Mật Tông tuy ăn thịt nhưng cũng có thể xuất Tam Giới , có thật không ?


    ĐÁP : Họ nói là việc của họ , Sư Phụ không muốn bình luận , cũng không nhất định phải đồng ý . Lúc Sư Phụ còn tại gia đã ăn chay rồi . Khi còn tu Mật tông tại Đức , có một hôm Sư Phụ hỏi một vị Lạc Ma : "Ăn chay tốt hay ăn thịt tốt ?" Vị đó đáp : "Ăn thịt không tốt". Sư Phụ hỏi : "Vật nhà sư ăn thịt hay ăn chay ?" Vị đó đáp : "Ta ăn thịt". Sư Phụ lại hỏi : "Tại sao ?" Vị đó đáp : "Ta ăn thịt từ thuở nhỏ đã quen rồi , không thể sửa đổi được". Sư Phụ :"Sao ăn thịt không tốt ?" Lạt Ma : "Vì sát hại sanh mạng chúng sinh".

    Sư Phụ đã nói qua lúc nãy , Mật Lạc Nhất Ba là tổ thứ tư của Mật Tông cũng ăn thịt , nhưng chỉ có một lần mà thôi . Và lúc đó , Ngài có cảm thán rằng : "Hôm nay sao ta lại ăn uống như những kẻ phàm phu vậy !" Nếu như đọc qua truyện của Ngài sẽ biết , mỗi ngày đi xin ăn , đều đem đồ chay về , trong sách có nói rất rõ ràng . Có lần Ngài đến nhà bà cô xin ăn , bà không những không cho còn mắng đánh Ngài . Nhưng rồi Ngài hát một bài cho bà nghe , bà rất cảm động và bố thí rất nhiều đồ chay cho Ngài . Thật ra xưa kia người Tây Tạng biết rằng tu hành phải ăn chay , nhưng giờ đã biến đổi ; tình trạng của các tông phái và tôn giáo khác cũng vậy . Thời xưa các thiền sư Nhật Bản đều khuyên người ta ăn chay . Có một ngày , một vị thiền sư Nhật Bản giảng kinh cho người xuất gia nghe , Ngài nói : "Người xuất gia nên trang nghiêm , nên nỗ lực tu hành , xuất gia khác với tại gia . Người tại gia muốn ăn gì cũng được , ăn thịt uống rượu , tu hành loạn bậy . Nhưng người xuất gia tu hành nhất định phải ăn chay , mỗi ngày ăn một bữa". Người xưa đều biết rằng tu hành phải ăn chay , Phật Giáo lúc mới truyền qua Nhật đã dạy rất rõ ràng và tín đồ đều ăn chay . Nhưng bây giờ thì quá hỗn loạn , tu sĩ Nhật Bản đều được ăn thịt , uống rượu và kết hôn . Tuy rằng còn một số ăn chay bởi vì họ không có tiền .

    Có một người Mỹ (Philip-Kaplean) đến Nhật Bản học thiền mười ba năm và viết ra một quyển sách kể lại thời gian tu học tại Nhật . vị này có đến thăm viếng rất nhiều chùa , thấy họ ăn chay nên rất mừng , nhưng họ lại nấu thịt cho ông ta ăn . Ông hỏi lại : "Tại sao tôi ăn khác với quý vị ?" Họ trả lời : "Người Mỹ quen ăn thịt rồi". Người đó nói : "Tôi muốn ăn chay". Nhưng những vị hòa thượng ở chỗ khác đem cá thịt đến chùa , ông người Mỹ hỏi : "Sao hôm nay quý vị lại ăn thịt ? Quý vị vốn không ăn chay sao ?" Vị hòa thượng trả lời : "Bởi vì những hôm đó không có tiền mua thịt cá cho nên mới ăn chay , hôm nay có tiền nên mua thịt . Đôi khi chúng tôi tụng kinh cho người , họ cúng tiền để mua thịt hay cúng dường thịt cá và những thứ khác . Có lúc chúng tôi cũng lấy bánh và đồ chay để đổi lấy thịt".

    Người Mỹ đó nghe rồi trong lòng kinh ngạc . Lúc đó ông ta mới nghiêng cứu Phật Giáo , tự mình muốn ăn chay lại được mời thịt dùng mặn nên nói : "Tôi không ăn thịt , chỉ muốn ăn chay". Trong cuốn sách của ông cũng cho rằng người tu hành nên ăn chay và trách người xuất gia ăn thịt không có lòng từ bi . Nghĩ rằng nếu như con người bề ngoài không từ bi như vậy thì nột tâm của họ như thế nào mình có thể suy ra .

    Sư Phụ rất tán thán cách nhìn của người đó , tuy rằng ông ta khác pháp môn với mình nhưng rất nỗ lực và tâm rất đơn thuần , không tán thán việc ăn thịt uống rượu và kết hôn . vị này tuy mặc áo như người tại gia nhưng đã tự cho mình là hòa thượng , vì khi ở Nhật đã thọ mười giới làm hòa thượng rồi . Ở Nhật hòa thượng chỉ cần thọ mười giới và nam nữ đều như nhau , tuy họ không phải thọ hai trăm năm mươi giới nhưng vẫn được coi là hòa thượng . Nếu như tu hành bậy bạ , cho dù có thọ hai trăm năm mươi giới cũng không có ích lợi gì . Hiện nay ở Nhật tu hành khác xưa . Có ít chùa vẫn còn tu hành cực khổ , còn các chùa khác đều tụng kinh kiếm tiền , các chùa lớn thì làm lễ kết hôn , làm pháp hội lớn , tưng bừng náo nhiệt .

    Trong Kinh Lăng Già có nói , nếu như ăn thịt uống rượu quá nhiều sẽ biến thành quỉ dạ xoa , thích ăn thịt người . Giết người cũng như là ăn thịt người , vì đoạt sanh mạng của người khác , lúc ấy người với quỉ có gì khác nhau ? Trên thế giới này chúng ta thấy có nhiều nước , mỗi ngày đều có vô số người và động vật bị giết . Từ quan điểm của Kinh Lăng Già , chúng ta có thể tự hỏi nghiệp chướng có phải vì ăn thịt mà ra ? Chúng sanh nào ăn thịt quá nhiều , sau này sẽ sanh vào những quốc gia chiến loạn , thọ lãnh nhân quả của mình .

    Nếu ăn thịt nhiều tu hành nhất định không thành . Đã mặc lên bộ đồ của người xuất gia , thọ Bồ Tát Giới , phát tâm độ chúng sanh , thế mà ăn thịt uống rượu làm sao được . Đã tạo nhân thì sẽ gặt quả , cho nên mới có những tình trạng bi thảm như ngày nay . Người thường còn dễ tha thứ , đã là hòa thượng càng không nên ăn thịt . Hòa thượng nên hòa bình cao thượng , nếu chỉ xấu một chút cũng không còn hòa bình cao thượng nữa . Đôi khi chỉ có một hai người không tốt , có thể khiến cho cả quốc gia bị ảnh hưởng , vì nghiệp chướng của họ quá nặng .

    Ngược lại , các vị đại tu hành có thể ban phước báu cho cả nước . Họ đến đâu , chỗ đó sẽ khác hẳn , đẳng cấp được nâng cao mà mắt phàm phu không thấy được . Các vị đại tu hành mới đến chỗ nào , chỗ đó ban đầu thấy loạn , như cãi cọ hay bất đồng ý kiến ... bởi vì ma quỉ không muốn rời đi cho nên lợi dụng lời yếu đuối đến làm phiền để cản trở . Nhưng tà không thể thắng chánh , một thời gian sau , họ sẽ được độ thoát , bầu không khí sẽ biến đổi thành hòa bình , lương thiện , phát đạt , dân càng lúc càng nhiều . Chúng ta có nghe nói Phật đến đâu , chỗ đó sẽ có phước báu , là sự thật .

    Xưa kia có một Minh Sư đến giảng kinh , có một người đệ tử không thể đi theo được , mới ở nhà xem tờ lộ trình và bản đồ , một mặt quán tưởng hành trình Sư Phụ của họ . Có một ngày người đệ tử này tọa thiền , thấy hình trình của Sư Phụ có nước , nơi đó vốn rất khô , nhưng bây giờ người đệ tử thấy Sư Phụ họ đến nơi nào , nơi đó liền có nước , tuy nhứng nơi khác thì vẫn khô khan . Từ đó chúng ta thấy sức gia trì của một vị đại sư vô lượng vô biên , không thể đo lường được .

    Nghe nói xưa kia có một vị đại sư đến những nơi vốn thiếu nước , khi các Ngài đến tự nhiên có nước để uống . Đó là đại phước báu . Trong truyện của Huyền Trang có chép , lúc Huyền Trang đi Ấn Độ , đến một ngọn núi cao có một giòng suối chảy . Theo lời đồn thời xưa chỗ đó không có nước , có một vị hòa thượng theo một đoàn thương gia đến chỗ đó nghỉ chân , nhưng không tìm ra nước để uống , mọi người rất lo lắng và hỏi vị hòa thượng phải làm cách nào đây ? Vị hòa thượng này vốn không có tiền , không có thức ăn , sống nhờ vào đoàn người này . Khi họ hỏi : "Chúng ta đều rất lo , nhưng Ngài lại tự tại , phải chăng Ngài biết cách tìm nước uống ? Hay Ngài biết gần đây có nước uống ? Xin Ngài giúp đỡ , chúng tôi gần chết rồi". Vị hòa thượng trả lời : "Được rồi , ta sẽ đem nước cho quý vị uống nếu quý vị chịu quy y Phật , Pháp , Tăng , phát nguyện thọ trì năm giới". Đoàn thương gia đều đồng ý , quy y và trì năm giới rồi vị hòa thượng mới trèo lên núi và căn dặn : "Khi ta qua đến bên kia , quý vị nên reo to pháp danh của ta , gọi 'Sư Phụ gì .. gì ... đó ...., xin Ngài giúp cho chúng con , hóa ra nước cho chúng con dùng', nên reo to như vậy mới có nước". Họ đều làm theo lời , quả nhiên có nước chảy ra . Nhưng họ đợi rất lâu vẫn không thấy vị hòa thượng đó trở về , họ trèo lên núi và phát giác vị hào thượng đó đã mất . Ông đã dùng hết phước báu .

    Cho nên tri triển thần thông chưa chắc đã là điều tốt , nhưng có lúc Phật Bồ Tát quá từ bi , không nhẫn tâm nhìn họ chết khát nên mới dùng thần thông biến hóa ra nước cho họ uống . Nhưng bởi vì dùng "ngã chấp" để thi triển thần thông , nên phải dùng "ngã chấp" để thọ báo ứng . Dùng thần thông một lần mất đi một mạng , như vậy không đáng . Nếu như vị hòa thượng đó còn sống và tiếp tục tu hành thành Phật , thí dụ như truyền Phấp Môn Quán Âm , độ được nhiều chúng sanh . Nhưng bởi vì chúng sanh đều tìm cầu vật chất , không lo đến thân thể của người Sư Phụ sẽ ra sao , kết quả như thế nào , và vị Sư Phụ cũng e dè không nói ra , nên dùng thần thông hóa ra nước rồi chết .


Page 9 of 40 FirstFirst ... 5678910111213192939 ... LastLast

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts