GẶP CƯỚP


Một tên cướp ban đêm đột nhập vào một gia đình nghèo khổ, lục sạo khắp nơi mà không tìm được thứ gì đáng giá đồng tiền, thế là nhổ một bãi nước miếng chuẩn bị bỏ đi, chủ nhà năm trên giường nhìn thấy, lớn tiếng nói:

- “Anh đi rồi nhớ đóng cửa dùm tôi nhé”.

Tên trộm bất giác bật cười, nói:

- “Vậy tôi hỏi ông đóng cửa làm gì chứ ?"


Chủ nhà nghèo trả lời:

- “Chỉ là để cản gió ngoài cửa thổi vào mà thôi”.


Suy tư:

Không phải chỉ có nhà giàu mới đóng cửa ban đêm, mà nhà nghèo cũng cần phải đóng cửa nữa, bởi vì nhà giàu vì sợ trộm cướp mới đóng cửa, còn nhà nghèo vì sợ gió lạnh thổi vào nên đóng cửa. Như thế dù nghèo hay giàu thì tối đến cũng phải đóng cửa mới cảm thấy an toàn.

Con người ta có linh hồn và có xác, vì an toàn sinh mạng mà phải đóng cửa kẻo kẻ trộm đến hoặc gió thổi vào có khi trúng gió mà chết, nhưng linh hồn thì chẳng có mấy khi người ta quan tâm, bởi vì nhiều người không biết cửa của linh hồn ở đâu cả ? Xin thưa, cửa của tâm hồn chính là con mắt của chúng ta vậy, cho nên chúng ta cần phải biết lúc nào thì nên đóng “cửa sổ tâm hồn” và lúc nào thì nên mở nó ra.

“Cửa sổ tâm hồn” cần phải đóng lại trước những cám dỗ tham sân si của ma quỷ và thế gian, nhưng cần phải mở ra trước những đau khổ bất công của tha nhân và xã hội, bởi vì một khi “cửa sổ tâm hồn” không biết lúc nào đóng lúc nào mở, thì không những thân xác bị thiệt thòi mà linh hồn cũng sẽ chết đời đời trong hỏa ngục.

Ai hiểu thì hiểu !