-
Miên Man Tình Buồn
Nói Với Cành Cây
Những chiếc lá cuối cùng của mùa Thu chợt rơi,
Có tiếng thở dài hắt hiu trên cành cây trơ trọi,
Như chẳng thể cảm thông cảnh đời thay đổi,
Vẫn sượng sùng khi đối mặt với cô đơn.
Ta với mi, suy cho cùng, cũng đâu khác gì hơn,
Chỉ là cỗ xe không đợi chờ người khách lạ,
Chỉ là kẻ ngông nhìn đời qua bức họa,
Đếm mơ hồ trên những dấu chân hoang.
Cũng có một thời hạnh phúc ta cưu mang,
Mà người chỉ xem là trò chơi mặc cả,
Đem tấm lòng thành so đo ít nhiều, thật giả,
Rồi hững hờ bán rẻ tiếng thủy chung.
Là cành cây gặp gió không thể không rung,
Ta không thể không yêu khi tình yêu réo gọi,
Lỡ không may lọt vào vòng quay giả dối,
Đành ngậm ngùi làm một phiến băng trôi...
Lã Thế Phong
Nov. 01 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Ta Về Vấp Một Vấn Vương
Ta về sau một cơn mê,
Góc đời xiêu vẹo, bóng kê bậc thềm,
Phong trần, vai áo mòn xiêm,
Đường xa, tối mặt, giữa đêm lần mò...
Em cài hoa tóc thơm tho,
Cho tình lần nữa đắn đo, chống cằm,
Ta thèm mùi gối xưa nằm,
Em cho ta cả mùa trầm ngát hương...
Ta về vấp một vấn vương...
Lã Thế Phong
Nov. 02 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Rồi Mai Em Ra Sao
Mai này rồi em sẽ ra sao,
Mênh mông bước lạ buổi ban đầu,
Của thuở chưa ai cùng để nhớ,
Mà tuổi hồn nhiên lạc nơi đâu?
Người nỡ vô tình, em quên khóc,
Hay lệ lâu rồi đã cạn khô,
Sao phút chia tay im lặng quá,
Chỉ tiếng mưa rơi đêm mịt mờ.
Ngậm ngùi giăng mắc lời từ tạ,
Bụi đường rã rượi lối em đi,
Qua rồi ánh mắt mùa êm ái,
Câu chúc bình an có nghĩa gì.
Tan tác cánh hoa xưa mộng tưởng,
Niềm đau gửi lại với lá đầy,
Mây đứng ngang trời, ai xé vụn,
Rơi ánh trăng mờ trên tóc bay.
*Viết cho em, người em sầu muộn.
Lã Thế Phong
Nov. 07 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Những Chiều Ta Lại Nhớ Đến Em
Có những chiều cứ ngỡ mùa Thu đi thật xa,
Gió cuốn lá khô về đâu đã từ lâu lắm,
Lung linh mặt đường cơn mưa dầm lấm tấm,
Đêm hay ngày? đời như cũng muốn lãng quên.
Là những chiều ta lại nhớ đến em,
Dấu yêu xưa ngã nghiêng đổ nhào trong tiềm thức,
Sợi tương tư chênh vênh cứa hoài chẳng đứt,
Nên ngàn thu ta lơ lửng giữa vực sầu.
Mình bây giờ đã lạc bến tìm nhau,
Để mưa rơi nhớ tên em thì thầm gọi mãi,
Rót vào lòng ta từng giọt đau khắc khoải,
Cố tìm quanh hư ảo một bóng hình...
Lã Thế Phong
Nov. 12 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Đã Hết Rồi
Không lẽ chẳng còn gì để nói với nhau,
Ngoài những câu hỏi han tầm thường vô nghĩa,
Hai đầu dây, hai tâm hồn hoang địa,
Đã lạnh dần khi mặt đất vỡ làm đôi.
Xao xuyến nào đánh mất giữa em, tôi,
Để hôm nay ta hững hờ đến thế,
Cảm giác thương tâm nằm trơ thật tệ,
Hình như mù lòa từ sau cái vẫy tay.
Hết thật rồi bước dò dẫm chông gai,
Đâu cần nhau đỡ đần qua cơn hiểm,
Em không còn yếu mềm như hoa kiểng,
Tôi cũng không còn làm cổ thụ chắn đông phong.
Những vui buồn trống rỗng một số không,
Đã vắng xa tiếng nghẹn ngào từ bên đó,
Tôi hóa thành hạt bụi rơi trên cỏ,
Chẳng đau lòng ngày tháng lạnh lùng đi.
Lã Thế Phong
Nov. 16 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Trăm Năm Cuộc Hẹn Còn Chờ
Mối tình này có phải chăng lầm lỡ,
Mà trăm năm cuộc hẹn vẫn còn chờ,
Ta nợ nhau chỉ một lần gặp gỡ,
Tuổi đời qua chớp nhoáng chẳng kịp ngờ.
Có còn không nụ cười em giọt nắng?
Điểm hồng hào trên nỗi nhớ hoá băng,
Và tim tôi còn nhịp run đều đặn?
Giữa gọi mời, nguyên vẹn một vách ngăn.
Đành thả xuôi theo giòng trôi số phận
Gút tương phùng cột chặt bởi cơ duyên,
Tình xa xôi là tình mang lận đận,
Mộng đa đoan là mộng vướng ưu phiền.
Có những điều không bao giờ đơn giản,
Đâu phải tình nào cũng đến được với nhau,
Nhỡ mai này cách đầu sông cuối ngạn,
Cứ xem là ta đến trễ mùa ngâu.
Lã Thế Phong
Nov. 19 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Đôi Bờ Biển Gọi
Ở bên đó em nói gì với biển?
Bờ bên này gió vỗ cánh buồm căng,
Mặt trời chiều ngoáy đầu nhìn lưu luyến,
Chưa cam lòng nhường lối ánh hải đăng.
Tôi đâu muốn bình minh em đến muộn,
Để đợi chờ gầy guộc dáng kiêu sa,
Em đừng biến hạt mưa đêm thành lệ,
Sợ rồi đây biển sẽ hết mặn mà.
Niềm lo nghĩ của em tôi cũng hiểu,
Nén nỗi buồn để được thấy tôi vui,
Điều hữu lý đôi khi thành nghịch lý,
Đời không em, tôi chỉ có ngậm ngùi.
Ta mỏi mệt giữa đôi bờ biển gọi,
Em giữ chi một thoáng chốc dỗi hờn,
Yêu một người dĩ nhiên là không dễ,
Quên một người còn khó vạn lần hơn.
Lã Thế Phong
Nov. 21 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Vẫn Là Em Như Thế, Thờ Ơ
Ta bẻ thẳng những góc buồn u uất,
Cho nhớ nhung lặng lẽ bước sang cầu,
Mây đã tím bao giờ, ta quên mất,
Thoáng bên trời rơi nhẹ một nỗi đau.
Chút nắng mong manh của mùa Thu cuối,
Bóng ta nằm ngã quỵ giữa đơn côi,
Tình yêu đó, em ném vào đáy suối,
Nên kiếp này phải ngụp lặn mãi thôi.
Ở đâu trong em là rừng chiều ảm đạm,
Đã phai nhoà ngọt lịm buổi ban sơ,
Hay chỉ tại con tim ta nhạy cảm,
Tâm hồn em, vẫn như thế, thờ ơ.
Lã Thế Phong
Nov. 24 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Gửi Lại Nơi Này
Mai ta đi rồi, gửi lại vần thơ,
Gửi lại xanh xao đêm dài không ngủ,
Gửi hết xót xa của ngày tháng cũ,
Gửi cả nỗi lòng thôi hết đợi mong.
Mai ta đi, ở lại nhé! mùa Đông,
Nếu có cô đơn cũng đừng lạnh quá,
Sợ lúc em về, con tim băng giá,
Chẳng chút bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.
Gửi lại băn khoăn cho phố đèn mờ,
Và những con đường ta đau từng bước,
Hàng cây khô, đêm muộn về, sướt mướt,
Sầu đã bao mùa trăn trở lao đao.
Gửi lại nơi này mộng vấy hư hao,
Mai tuyết về qua phủ đời mềm mại,
Rực nắng mùa Xuân, ngày ta trở lại,
Hoa rộ tiếng cười ngào ngạt tin yêu.
Lã Thế Phong
Nov. 28 / 06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Đừng Phá Vỡ Nỗi Cô Đơn
Tôi cũng có cùng nỗi cô đơn
Của ghềnh đá cheo leo một mình giữa biển
Nếu là sóng, xin em đừng lên tiếng
Để lặng yên tôi một kiếp sống xa bờ
Đại dương ơi! Hãy khép mắt hững hờ
Để mây không soi gương thấy mình buồn bã
Thời gian không rơi vô tình trên cỏ may tàn tạ
Và bọt biển vẫn trôi trôi mãi đến vô cùng
Giữa đêm Đông, sương có phủ chập chùng
Tôi sẽ không tìm em giữa bạt ngàn dâu bể
Nhịp tim yêu có về run khe khẽ
Cũng như mọi ngày, chỉ một thoáng miên man
Cô đơn tôi đã luyện cứng như thép gan
Chắc em đâu là ngọn lửa hồng cháy rực
Máu qua tim dẫu có sôi hừng hực
Cứ để tôi làm kẻ lạ đứng nhìn thôi
Lã Thế Phong
12/06
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Chẳng Mãi Là Niềm Đau
Hãy để tôi hoài lừa dối tôi
Rằng em trong tôi không còn quan trọng nữa
Dù lối hồn xưa chưa một lần khép cửa
Nhưng quá quạnh hiu, nỗi nhớ cũng qua đời
Vẫn cứ đi tìm vùng ký ức đánh rơi
Trên những con kênh chảy về miền quá khứ
Có khoảng đời vui tôi chắt chiu gìn giữ
Cũng đã cạn dần theo con nước mùa khô
Em mãi là chiếc bóng mờ từ cõi hư vô
Đôi khi thật gần, đủ vừa tầm tay với
Có lúc thật xa, chạy đuổi hoài chẳng tới
Nên cả đời, tôi khát vọng có em
Có lẽ tôi cần một chút nhớ để quên
Một thoáng xa xôi để nghe đời gần gũi
Ngày nối ngày không chỉ bằng tiếc nuối
Đau thương này chẳng mãi là niềm đau
Lã Thế Phong
01/07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Valentine’s Cho Em
Nếu tôi có thể là mùa Xuân
Tôi sẽ tưới nắng vàng trên cành hoa cúc
Để lối em sang ngập tràn hạnh phúc
Giữa muôn lời tình tự của sớm mai
Nếu tôi là thiên sứ của tháng Hai
Mũi tên tình yêu tôi sẽ tẩm bằng mật ngọt
Nếu em có buồn vì thói đời hời hợt
Nên nhớ có một người thầm xoa dịu trái tim em
Nếu tôi là vị mát của ly kem
Tôi sẽ hôn ngàn nụ hôn lên môi em mềm mại
Để trong em, niềm vui xưa trở lại
Bung cánh vàng cùng cúc đón Xuân qua
Nếu tôi là lời của cung nhạc thiết tha
Tôi sẽ viết cho em những lời trân trọng nhất
Rất đơn sơ từ tấm lòng chân thật
Của một tâm hồn vừa tìm lại tin yêu
Lã Thế Phong
14/02/07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Bài Thơ Đầu Năm
Ta viết cho em bài thơ đầu năm
Trên nhánh hoa mai vàng trong áo mới
Gió sớm về đưa hồn Xuân phơi phới
Ta cũng nghe lòng ngây ngất nỗi niềm riêng
Hình như trong tiếng cười của đám trẻ hồn nhiên
Có những hạt pha lê chứa ngàn tia hy vọng
Mang hạnh phúc đơn sơ về trong cuộc sống
Chan chưa đầy hứa hẹn của tương lai
Ta chúc cho em một ngày qua hết đắng cay
Để hân hoan chào tình yêu trở lại
Em sẽ cho đời bước tung tăng sảng khoái
Của quả tim hồng choáng ngộp giữa đê mê
Mượn tiếng chim non hát khúc Xuân về
Gửi cho em lời chúc mừng giản dị
Năm mới sang được mọi điều như ý
Ngàn niềm vui tiếp nối vạn niềm vui
Lã Thế Phong
Xuân Đinh Hợi ‘07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Đầu Xuân Hái Lộc
Đầu Xuân đi lễ chùa
Hỏi Phật yêu được chưa?
Phật lắc đầu vả lả
Cô bé này thích đùa!
Cùng bạn bè hái lộc
Cầu xin chuyện tình duyên
Lộc này may mắn thế!
Qua cửa, chàng theo liền
Phật gọi em lại bảo
Năm nay em lấy chồng
Em liếc nhìn bối rối
Chẳng biết chàng nghe không
Thấy chàng lâm râm khấn
Chắc van nài lứa đôi
Chàng ơi! xin chi nữa
Em đã yêu chàng rồi
Cau xanh chàng về hái
Nhờ mối mai sang nhà
Thưa chuyện cùng ba mẹ
Đẹp duyên tình đôi ta
Lã Thế Phong
Xuân Đinh Hợi ‘07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Ta Thấy Em Trong Biển
Ở trong em ta đã từng thấy biển
Còn bây giờ trong biển ta thấy em
Mà biển sáng nay bình minh như chậm đến
Có tiếng thầm thì ai bỏ lại trong đêm
Biển vẫn nhớ em như nhớ bờ cát trắng
Cát đã vô tình chẳng giữ dấu chân xưa
Cũng như em, tự lâu rồi, chắc hẳn
Đâu nhớ gì lời nguyện của giọt mưa
Biển cũng tương tư nên lòng sâu thăm thẳm
Gặp nhau đây mà chẳng hỏi câu nào
Lặng yên thế, sao tình ta lại đắm
Sóng khi nào về góp nhặt những hư hao?
Biển đứng đơn côi từ em không quay lại
Bóng mây rơi thành khói mịt mù trời
Ta chợt hiểu biển có nỗi buồn tê tái
Ta có buồn chắc cũng ngần ấy mà thôi.
Lã Thế Phong
Đà Nẵng - 02/07
-
Moderator
Re: Miên Man Tình Buồn
Chào Bạn lathephong.Lâu lắm không gặp.Chúc bạn vui vẽ để có hồn thơ lay láng hầu gầy dựng vườn thơ ngày càng nhiều hương sắc.
Xin mạn phép lưu lại chút ý thơ..........
VU VƠ TÌNH BIỂN
Cơn gió lộng,đưa ta vào tình biển
Sóng dâng tràn vùi xóa ngàn cung điện
Tình Dã tràng đã cố đắp nên thành
Giờ phẳng lặng bãi cát dài ẩn hiện
Ngàn lượt sóng bũa xô như muốn xóa
Nhòa hết rồi giờ bọt biển đơn côi
Tìm nơi đâu ,giờ chốn nầy còn tỏa
Hương biển về làm buốt lạnh hồn tôi
Tôi đến biển chờ một mai sóng lặng
Để thấy bờ xa thẳm tận ngàn khơi
Nơi đó có mặt trời chờ gặp biển
Muốn trao em nụ hôn nóng rã rời
Về đây em bao giờ ta vẫn đợi
Như gió ngàn ru mãi đến xa xôi
Như biển khơi dù sâu thẳm muôn nơi
Nhưng cũng có nơi đây còn vơi cạn.
PO 3/4/07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Cảm ơn PO đã có lời chào, chúc năm mới an lành nhé!
_________________________________
Đâu Cần Hiểu
Em muốn nói gì tôi, hỡi em gái Huế?
Mà ngọt ngào như giòng nước sông Hương
Ngọt lắm nên tôi đâu cần hiểu
Chỉ thoáng nhìn cũng đủ để nhớ thương
Tôi đã lục tìm khắp quanh thành nội
Dáng mỹ nhân thời vua chúa huy hoàng
Chỉ thấy có em truyền nhân còn xót lại
Không lụa là vẫn quyền quý cao sang
Em từ đâu, Kim Long hay Vỹ Dạ?
Để tôi còn biết rứa để đi theo
Cầu Tràng Tiền vẫn đều mười hai nhịp
Tim tôi đập nhịp nào mà như đã cheo leo
Có phải vì em giữ Xuân lại Huế
Nên những con đường bỗng lạ với cơn mưa
Bài thơ tình tôi đã cài trong nón lá
Nếu thật lòng, đừng đem đội giữa trưa.
Lã Thế Phong
Huế - Xuân Đinh Hợi ‘07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Em Về Quê Mùa Tết
Hôm nay em về quê
Lúa trúng mùa xum xuê
Họ hàng vui đón Tết
Tiếng chào vang trên đê
Em xinh tà áo tím
Gió heo may cợt đùa
Có chàng trai bên xóm
Thoáng trộm nhìn bâng quơ
Em tập làm người lớn
Lúng liếng đôi má hồng
Mặt trời ghen không nắng
Bóng râm che cả đồng
Mùi nước hoa thật mới
Níu chân người đi qua
Ong bầu trên giàn mướp
Cũng quên chườm nhụy hoa
Mượt mà em tóc tém
Hàng tre xanh cúi chào
Ngôi trường làng vẫy gọi
Cô học trò hôm nao
Bao năm giờ trở lại
Cảnh xưa xa lạ nhiều
Nhưng còn nguyên ở đó
Nét thanh bình mến yêu.
Lã Thế Phong
Xuân Đinh Hợi ‘07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Buồn Trên Lá Khô
Tôi chỉ là chiếc lá khô rơi bên đuờng
Đâu cần em quan tâm cúi nhặt
Tôi sẽ cuốn đi cùng cơn gió chiều hiu hắt
Đừng tiếc thương gì thoáng gặp gỡ mong manh
Tôi đã không còn buồn từ khi lá thôi xanh
Và những áng mây quên về ươm giọt lệ
Ngậm ngùi quay lưng khi tình chưa bén rễ
Để không thêm một lần tim chết lặng giữa bơ vơ
Tôi giấu hình bóng em trong đêm mơ
Khẽ ru tên em để mùa Thu đẹp giấc
Cho chiếc lá khô mãi nằm im trên đất
Như cõi lòng tôi đang lắng đọng tiếng thở dài
Tôi sẽ lặng câm trong vũng tối u hoài
Dù có ước ao em về theo cánh bướm
Để gió có đưa tôi đi theo làn sương sớm
Còn đó chút hương tàn vương vất giữa đêm sâu.
Lã Thế Phong
02/07
-
Re: Miên Man Tình Buồn
Về Kiên Giang
Em đưa ta về Kiên Giang thăm quê mẹ
Mộng tha phương chở nặng những chuyến phà
Cửu Long về xám đục cát phù sa
Đồng lúa chín mịn màng như làn da thiếu nữ
Đêm nghe muỗi hát ru câu tình tự
Trên nhánh bần, con sáo đậu trầm ngâm
Phía bờ xa ai khua động mái dầm
Cho mặt sóng bồng bềnh trăng mười sáu
Những con kênh dọc ngang như mạch máu
Chảy về tim rộn điệp khúc dân ca
Thương đám lục bình màu hoa tím hiền hoà
Thương cây cầu dừa nằm vắt ngang rọi bóng
Gió Tây Đô thổi ngược về Vàm Cống
Đưa ta rẽ bên nào ở Lộ Tẽ, hỡi em?
Rạch Giá mùa này sóng nước có êm?
Ta nhớ lắm quán Café khu Lấn Biển
Ở nơi nào quê em vàng bông điên điển
Ta sẽ cùng em gọi con nước lên nhanh
Trên chiếc xuồng con ba lá chòng chành
Ta sẽ hái hết tình quê em, em nhé!
Lã Thế Phong
Kiên Giang – 12/06
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules