CÁI ĐUÔI VĨ ĐẠI



Con nòng nọc vứt bỏ cái đuôi, cuối cùng nó cũng trở thành một con nhái nhỏ biết kêu “oạp oạp”, nó rất phấn khởi, lúc thì nhảy lên đất đi tới đi lui, lúc thì chui vào trong nước bơi lội. Con nhái nhỏ bây giờ thật phi thường, đã biết bắt sâu bọ, lại biết xướng ca. Trong lòng nó nghĩ: “Không có cái đuôi thật là tiện lợi, mình phải đem cách suy nghĩ này nói cho các bạn khác biết.”

Nó nói với con én vừa bay đến: “Này bạn én, bạn mang cái đuôi như vậy làm cản trở việc bay lượn đấy, mau đem nó giục mất tiêu cho rồi.”

Chim én nói: “Làm như thế sao được chứ, cái đuôi của tớ có thể nắm bắt phương hướng, tớ có thể bay được là nhờ nó đấy !”

Con nhái nhỏ lại nói với con bọ cạp: “Này, bọ cạp, cậu không cảm thấy có cái đuôi thật là bất tiện sao ? Nhìn tớ đây thì cậu liền không muốn nó nữa đấy !”

Bọ cạp nói: “Nhưng cái đuôi là bảo bối của tớ, bởi vì trên cái đuôi của tớ có cái kim, trong kim có tuyến độc. Có nó thì tớ không sợ người khác tập kích !” Con nhái nhỏ không ngờ cái đuôi của bọ cạp và chim én thật lợi hại như thế. Lúc ấy, nó nhìn thấy con chuột túi thì trong lòng nghĩ: “Con chuột túi đã không bay, cũng không dùng cái đuôi để chích người, như thế cái đuôi sẽ không có ích gì cho nó cả,” thế là, nó đi lên phía trước nói rõ cách suy nghĩ của nó cho chuột túi nghe, không ngờ chuột túi lại nói: “Tớ cũng không thể không có cái đuôi, bởi vì nó không những có thể chống đỡ thân hình của tớ khi chạy nhảy, lại còn có thể giữ tớ cho khỏi té.”

Con nhái nhỏ lại gặp con cá và con rắn rung chuông, chúng nó rất tán tụng cái đuôi của chúng nó. Con cá nói cái đuôi của nó là chi thể quan trọng khi chuyển thân bơi lội; rắn rung chuông thì kiêu hãnh vì cái đuôi của mình biết phát ra âm thanh, cho nên hấp dẫn các con vật nhỏ đến gần để nó bắt làm lương thực.

Nghe lời của các bạn nói, con nhái nhỏ cuối cùng rồi thì cũng hiểu rõ, hóa ra là cái đuôi của mỗi động vật đều có chỗ dùng khác nhau. Nghĩ tới đây, nó nín không được nên hát lên: “Cái đuôi tốt, cái đuôi kỳ diệu ! Tác dụng của cái đuôi thật lớn vô cùng.”

(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)

Gợi ý:

Các em thân mến,

Trãi qua nhiều lần tiến hóa, mỗi loài động vật trong giới tự nhiên đều hình thành một bản lĩnh để thích ứng với sự sống còn, khí quản của chúng nó cũng tiến hóa để thích hợp nhất với các loại hình của hoàn cảnh. Đối với chúng nó thì tự bản thân mình có đủ tất cả là điều tốt nhất và thực dụng nhất. Cho nên, chúng ta cũng nên yêu quý, bảo vệ thân thể của mình, và phải phát huy công dụng của chúng nó.

Chúng ta không những yêu qúy những bộ vị trên thân thể mình. Mà còn phải yêu mến và tôn trọng những người tàn tật nữa, bởi vì dù là người đầy đủ tứ chi hay là người tàn tật, thì cũng đều có những cái ưu điểm của họ. Người khỏe mạnh phải tôn trọng người yếu đuối, kẻ có đầy đủ thân thể tứ chi thì phải bảo vệ những người thân thể bị khiếm khuyết, đó chính là đạo lý bổ sung cho nhau trong cuộc sống hàng ngày.

Tất cả các động vật đều có cái đuôi, đuôi dài hay đuôi ngắn thì không quan trọng, nhưng rất có ích và thiết thực cho mỗi loại động vật.

Các em thực hành:


- Yêu quý thân thể mình, bằng cách tập thể dục thường xuyên để thân thể khỏe mạnh.

- Không coi thường những người tàn tật, nhưng chia sẻ với họ những khổ đau mà họ phải chịu vì sự mất mát của thân thể.

- Luôn cám ơn Chúa đã ban cho mình một hinh hài đầy đủ.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.