MÂU THUẪN



Con người ta khi đến bước đường cùng cho đến khi mù tịt không biết gì, thì quay lại cầu xin Đấng tạo hóa thương xót.

Đấng tạo hóa nói đúng điểm then chốt giả dối của con người:

- “Các ngươi gọi Ta là Chúa, nhưng không kính trọng Ta là Chúa; các ngươi cầu mong Ta làm Chúa, nhưng lại oán trách Ta làm Chúa”.

(Trích: Truyện đồng thoại dành cho người lớn)

Suy tư:

Con người ta khi nghèo quá, thì lại oán trách ông trời sao lại để cho mình nghèo như thế ?

Con người ta khi giàu có quá dư thừa, no đủ, thì Thiên Chúa cũng không tránh khỏi bị chửi: sao ông trời để tôi đánh bạc thua, để tôi bị mất tiền, để tôi bị chúng lừa…

Thất vọng: oán trách Thiên Chúa.

Đã được thoả mãn: quên mất Thiên Chúa.

Chỉ có những ai biết nhìn đến những việc mà Thiên Chúa đã làm cho mình, mới không ngớt lời cảm tạ tình yêu của Ngài mà thôi.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.