Tôi gặp em khi chúng tôi cùng học chung lớp 10. Em là người con gái xinh lắm, lại gọn gàng, nết na, ngoan hiền ,hoc giỏi, em cũng được rất nhiều người thix.Tôi cũng là một thằng ctrai có thể gọi là có chút ưu điểm(cũng có vài người thix ha. hehe). Tôi đã phải cua em với 3,4 tình địch luôn đo chứ, tôi là người chiến thắng, rất hãnh diện về mình. Và như thế tôi và em quen nhau.Không hiểu vì sao tôi lại yêu em , một thời gian ngắn ngũi đủ để lưu lại trong kí ức tôi. Nhưng đối với em chỉ có thể là tình yêu học trò, và rồi em rời xa tôi bằng cách im lặng thay lời chia tay, tôi cũng hiểu đó là kết thút của những mối tình học sinh(nhà trường lại chia lớp và tôi không còn học chung em nữa). Tôi buồn bã, để quên được em tôi lao vào những cuộc chơi vô nghĩa,lên lớp tôi luôn mang 1 vẻ mặt buồn rồi đêm về tôi lại rơi nước mắt,luôn mang trong đầu 1 câu hỏi tại sao? lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái, tôi biết rằng tôi đã yêu em rất nhiều.Và cái giá phải trả là tôi phải thi lại lớp 11(lớp 10 kết quả học tập tôi hạng 3 em thì hang 2 đấy nhé)còn em thì có một bạn trai mới,nhưng rồi cũng chia tay vì em chẳng yêu chăng...? Cũng còn may tôi vượt qua được và vượt qua chính cả nỗi đau mất em??
Ông trời sắp đặt thế nào tôi lại được học chung với em lớp 12. Lúc đầu tôi đã vượt qua tất cả không quan tâm, không buồn vì em, nhưng trong năm hoc đó , vì bạn bè biết tôi còn tình cảm với em nên hay ghép đôi , và có một lần tôi được ôm em trong vòng tay tôi cảm thấy thật hạnh phúc, tôi tưởng chừng như được yêu em lần nữa, và em có những hành động quan tâm tôi hơn, tôi cứ nghĩ đó lại là sự bất đầu mới, tôi đã mở lời yêu em lần nữa và em chỉ nói với tôi rằng "để em suy nghĩ". Và rồi tôi chợt nhận ra em đã gạt tôi qua để quen một người bạn chung lớp .Tôi đành chấp nhận, tôi một lần nữa mất em, và tôi lại rơi nước mắt...nhiều lúc trong lớp tôi chỉ biết gục đầu xuống bàn để nước mắt rơi....( tôi dễ khóc như đàn bà nhĩ??)
Rồi chúng tôi ra trường, tôi không còn gặp em nữa, sau đó tôi đậu vào một trường Cao đẳng, nhưng tôi không học , chỉ lo chơi (đặt biệt là game online). Lúc đó tôi quen một người tên T, T rất yêu tôi, còn tôi thì không , tôi không có cái cảm giác là yêu mà chỉ là cảm giác thix.
Trớ trêu thay , "tình cũ không rủ mà đến". Vì là bạn của nhau cùng lớp thời cấp 3, nên tôi nhận được cuộc gọi đi chơi cùng nhóm bạn(trong đó có em), sau khoảng một tuần thi tổ chức đi chơi xa và em đã mở lời muốn tôi bất đầu lại từ đầu, tôi đồng ý ngay. Từ đó tôi không còn quan tâm tới T, và cuối cùng là chia tay với T.
Trong một lần đi chơi em đã không muốn về...em muốn qua đêm nay chúng mìh sẽ cưới nhau...nhưng không thành(từ ngày quen lại khoảng 1 tháng), có được tôi như thay đổi chính mình không còn la cà nhậu nhẹt nữa , chỉ biết có em , và sống có trách nhiệm hơn với bản thân mình và gia đình.và chúng tôi quen nhau đã 2,5 rồi và chúng tôi cũng đã có qh thân mật với nhau(xyz).
Một hôm em nói cho tôi nghe sự thật về khoảng thời gian chúng tôi không gặp nhau (khoảng một năm từ lúc ra trường), sự thật là em đã yêu người cũ (lớp 12) hết lòng mặc dầu em cũng đã phải rơi nước mắt rất nhiều, nhiều lần làm cho gia dình buồn và đã trao cho người ta sự trinh trắng của mình . Tôi đã bật khóc, vì em không nói tôi cũng không biết được điều đó vì em luôn nói tôi là người đầu tiên. tôi không hề trách móc hay đòi hỏi em điều gì cả, tôi chỉ biết yêu em hơn để bù đấp lại cho em.....lúc đầu tôi còn không dám tin đó là sự thật...phải chăng vì tội đặt niềm tin quá nhiều nơi em....
khi chúng tôi tâm sự với nhau em từng nói với tôi rằng: lúc đầu em đến với tôi để lấp đi cái khoảng trống...cho tôi qh vì một lần nữa cũng chẳng sau...ngày em rủ tôi đi không muốn về để làm đám cưới (nhưng không thành) là do em chỉ muốn nhắm mắt qua đò...còn bây giờ em đã yêu anh rồi. Em cũng đã thay đổi rất nhiều từ lúc nói ra sự thật này.
Lớp 12 tại sao em lại quan tâm tôi...em thấy trống vắng à....hay tôi nghiệp tôi....hay xem tôi là một món đồ chơi thix thì lấy ra chơi ,buồn buồn lắm các bạn à....còn hơn 2 năm qua tại sao em lại đến bên tôi...trong khi nỗi đau chưa nguôi ngoai,tại sao em lại phải chịu đựng đi cùng 1người mà mình k thix,sao em nhẫn tâm muốn thành vợ chồng cùng tôi khi chưa nguôi ngoai,chưa quên được người xưa,những lần em khóc,có phải khóc cho tôi không em ???....phải chăng em chẳng còn tư tin để chọn lựa phải chăng đó là sự ép buộc ????? hơn 2 năm qua em lại vô tình với tôi vậy em(chỉ có em giận và trách móc tôi điều này nọ,còn tôi chẳng dám nói một lời vì sợ em buồn) Tôi cứ nghĩ đó là bản chất của em cách yêu của em???nhưng không đó chỉ là đối với tọi. tại sao đến 2,5 năm em mới cho tôi biết sự thật vậy em ???và tại sao bây giờ em lại quan tâm đến tôi nhiều thế....tôi phải biết chấp nhận qk của em mới được sự quan tâm mật ngọt của e sao??có công bằng cho anh không em???.....đó là nỗi buồn làm tôi phải rơi nước mắt hàng đêm...vậy mà vì sao tôi vẫn yêu em...nhiều khi buồn cũng chẳ̃ng thể nói thành lời...........
Đến bây giờ tôi cảm nhận được tình yêu từ em, cảm nhận được niềm hạnh phúc khi bên em , nhưng lúc trống trải những hình ảnh về qk của em cứ ập vào đầu tôi... làm sao để tôi nhẹ lòng hơn khi nó hiện về ??? mong các bạn giúp tôi ??
Không biết có ai yêu giống tôi không nhĩ ??chắc các bạn đọc xong nói tôi ngu lắm hả?đúng là mù quáng trong tình yêu.........