CỘNG ĐOÀN VÀ SỰ TRƯỞNG THÀNH

Dù cho cộng đoàn rất tuyệt vời, thì cũng không thể trị liệu được căn bệnh hiu quạnh (cô đơn) mà chúng ta mang trên mình, chỉ có sau khi chúng ta phát hiện sự hiu quạnh này có thể biến thành bí tích, thì mới tiếp xúc với sự khôn ngoan; bởi vì bí tích này là thánh hóa, chính là sự hiện diện Thiên Chúa.

Nếu chúng ta không trở lại trốn tránh sự cô đơn của chúng ta, và nếu chúng ta tiếp nhận vết thương của mình, thì chúng ta sẽ phát hiện đó là con đường để gặp Chúa Giê-su Ki-tô; khi chúng ta không nhờ công việc và hoạt động, hoang tưởng và tạp âm để trốn tránh hiu quạnh, khi chúng ta đối với vết thương của mình mà vẫn giữ nguyên tri giác, thì chúng ta sẽ hội kiến được Thiên Chúa.

Ngài là Đấng thi ân và an ủi, là Đấng đáp trả lại lời khóc than của chúng ta; khóc than của chúng ta phát xuất tự trong tăm tối cô đơn của chúng ta.

Sinh hoạt cộng đoàn chính là giúp chúng ta không trở lại trốn tránh vết thương quá sâu, lưu lại trong hiện thực của tình yêu. Cộng đoàn giúp chúng ta tin tưởng: nếu chúng ta có thể trở thành chất bổ dưỡng của tha nhân thì trung tâm của sự hoang tưởng và cái tôi sẽ dần dần được chữa lành. Chúng ta là một cộng đoàn được thiết lập trong sự tương thân, do đó mà mỗi người chúng ta đều có thể trưởng thành, đều có thể đem vết thương của chúng ta mở ra trước mặt Đấng vĩnh hằng, để Chúa Giê-su có thể thâu qua nó mà hiển hiện chính mình Ngài.

Tác giả: Ôn Lập Thành

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. dịch từ tiếng Hoa.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.