CẦN MỘT THẦN TÍCH



Chúng sinh họp mặt đông đủ hướng về Đấng tạo hóa, nói:

- “Cho chúng con một thần tích, như thế chúng con mới tin Ngài là Thiên Chúa chân chính”.

- “Các ngươi muốn thần tích như thế nào?”- Đấng tạo hóa buồn, thương hại nhìn mọi người, nói tiếp: “Các người có biết, các tinh tú làm thế nào mà phát sáng chăng ? Hoa lan làm thế nào mà nở rộ chứ ? Hạt giống vì sao nảy mầm ? Trẻ con trưởng thành như thế nào…? Dòng suối nhỏ chảy ra biển lớn rồi tiếp tục quay về nơi nguồn gốc của nó; cá hồi chó đi ngược dòng sông lớn trở về nơi sinh trưởng của nó…

Một đời đi qua, một đời lại đến, các ngươi có mắt nhưng nhìn không thấy; có tai nhưng nghe không được, tâm hồn lại bị mỡ lợn bịt kín, cái gì cũng không cảm nhận được sao?”

(Trích "Chuyện ngụ ngôn cho thời hiện nay")

Suy tư:

Không một học sinh nào đòi coi bằng cấp của thầy cô giáo, chỉ có những người hay ghen và kiêu căng mới làm như thế, vì trên lãnh vực chuyên môn, kiến thức của trò không hơn thầy.

Người Do Thái và các thượng tế, biệt phái đòi Chúa Giê-su làm một dấu lạ để họ tin vào Ngài là Đấng Messia, nhưng Ngài chẳng có làm một dấu lạ nào.

Mà thực ra, Chúa Giê-su đã làm nhiều dấu lạ: người chết sống lại, người què biết đi, người câm nói được, người điếc nghe được, và dấu lạ vĩ đại nhất chính là sự sống lại của Ngài.

Hơn hai ngàn năm qua, thế gian vẫn còn đòi Thiên Chúa làm phép lạ.

Có những Ki-tô hữu cũng đòi Ngài làm phép lạ.

Trong cuộc sống của mình, cũng có lúc chúng ta đòi Chúa Giê-su làm phép lạ:

- Khi buồn thì xin phép lạ cho gặp sự vui.

- Khi thất vọng thì xin Ngài phép lạ cho được hy vọng.

- Làm ăn thua lỗ, thi rớt cũng xin Ngài làm phép lạ…

Cái gì cũng xin phép lạ, mà bản thân việc gì cũng chẳng mó tới, học hành thì biếng nhác, làm việc thì sợ khổ, Chúa đâu làm phép lạ cho những người ấy!

Phép lạ, kỳ tích trước hết phải do chính nơi bản thân của mình nổ lực làm, nổ lực học hành, phải hăng say vui vẻ chu toàn bổn phận thì Chúa mới ban ơn, ban phương tiện cho chúng ta chứ, đó chính là Chúa ở trong chúng ta và cùng làm việc với chúng ta vậy!

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.