GAN CHUỘT



Có một chuyện ngụ ngôn xưa của người Ấn Độ như thế này:

“Có một con chuột mặt mày luôn đau khổ, bởi vì nó sợ mèo. Có một phù thủy rất đồng tình với nó, bèn biến nó thành một con mèo.

Chuột biến thành mèo lại sợ con chó, nhà phù thủy lại biến nó thành con chó, thế là nó lại man man khùng khùng sợ con báo, nhà phù thủy lại cho nó làm con báo, nhưng suốt ngày nó lại lo lắng sợ gặp thợ săn.

Đến nước này thì nhà phù thủy cũng không làm gì được, bèn đem nó biến trở lại thành con chuột như trước, và nói: “Dù cho ta biến hóa như thế nào chăng nữa cũng không giúp gì được cho mày, bởi vì tất cả của mày chỉ là cái gan chuột.”

(Trích: Bài ca của loài ếch, phần tu đức)

Suy tư:

Có những người ngày ngày đi lễ nhưng vẫn không bỏ được cái tật nói hành nói xấu người khác, bởi vì họ không đổi được cái tâm ghen ghét ích kỷ của mình; có người vẫn vung tay quá trán khi bố thí cho người khác, nhưng lại vẫn thường đi kể lể công trạng với mọi người, bởi vì họ không thể thay đổi cái tâm tự mãn kiêu hãnh của mình.v.v...

Có người muốn vào một tu viện trong rừng sâu để tĩnh tâm, nhưng tĩnh tâm xong thì vẫn cứ không nhìn thấy được nội tâm của mình xấu tốt chỗ nào, bởi vì họ không thể thay đổi cách sống của mình cho phù hợp với những bài giảng suy tư của những ngày tĩnh tâm.

Dù chúng ta vào rừng sâu để suy tư tĩnh tâm, dù chúng ta đi vào trong tu viện bốn bức tường mà sống đời chiêm niệm, nhưng nếu chúng ta không thay đổi cái tâm, không chừa bỏ khuyết điểm, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả, chỉ là con số không mà thôi...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.