Valentine: Yêu Là Hy Sinh


Ngay từ cái thuở ban đầu trên thế gian này chỉ có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm và thắm thiết lắm!. Yêu nhau đến độ chỉ quấn quít bên nhau ngày lẫn đêm, không muốn xa nhau một nửa bước. Tôi muốn nói đến tình yêu của hai con người lịch sử, là sáng tạo của Thiên Chúa, không ai khác hơn là hai ông bà Adong và Evà ấy mà! Tình yêu đó đẹp đẽ biết bao! Mà không đẹp đẽ sao được, bởi Thiên Chúa đã kết hợp hai ông bà để luôn có nhau trong đời. Không bao giờ tách rời nhau. Không bao giờ phân ly. Bởi nếu không có tình yêu ban đầu ấy, thì lẽ đương nhiên sẽ không có chúng ta ngày hôm nay, phải không thưa anh chị em?

Định luật tình yêu của Thiên Chúa ngay từ cái thuở ban đầu luôn là tốt đẹp nếu chúng ta biết vâng theo Lời của Ngài chỉ dẫn. Bởi Lời của Ngài không được chúng ta tôn trọng, nên mới có những sự đảo điên, nên mới có những sự việc xẩy ra sái với luân thường đạo lý. Nên xã hội ngày hôm nay mới có rất nhiều vấn đề mà chúng ta làm bậc cha mẹ cũng phải bó tay khi nhìn thấy con cái của chúng ta đi sai đường và rất lầm lạc trong cái nhìn của vấn đề. Vì có phải chung quanh chúng đều bắt chước lẫn nhau? Vì có phải chung quanh chúng là có những bậc cha mẹ không có thời giờ để dậy dỗ chúng, mới xẩy ra những chuyện éo le, mới có những cặp tình nhân bất bình thường nhan nhãn trước mắt chúng ta và ngay bên đời hằng ngày chúng ta nhìn thấy!?

Nhưng thôi đấy chỉ là một góc lề và một phần nhỏ của xã hội ngày nay mà thôi!? Nhân ngày Lễ Valentine sắp đến đây, tôi xin được gợi lại một chút kỷ niệm của tuổi thanh xuân, khi tình yêu là một sự ấp ủ tràn đầy hạnh phúc trong trái tim của tôi khi có được người yêu. Người yêu của tôi lúc ấy tôi nghĩ rằng chắc hẳn phải có bàn tay Thiên Chúa sắp xếp và se duyên nên tôi mới vô tình gặp được đối tượng như mình hằng ao ước và hằng nguyện cầu với Thiên Chúa. Và quả thật vậy, anh là một người nam thật tuyệt vời và thật hợp với tánh tình khó thương của tôi.

Anh của tôi cái thời ấy còn trẻ nên mê thể thao lắm! Anh là tay đạp xe đạp nhà nghề, tôi rất thích nhìn thấy anh trong y phục và ngồi trên chiếc xe đạp, trông vừa lạ mắt và vừa thấy bảnh làm sao!? Cái thuở ấy tình yêu đối với tôi thơ mộng và rất là lãng mạn y như những chuyện tình trong chuyện Quỳnh Giao mà trước năm 75 rất nhiều thiếu nữ ở tuổi học đại học rất mê và thích ước ao chuyện mình rồi sẽ được giống như vậy, trong giai đoạn đầu của chuyện mà thôi! Dạo ấy tôi không rành đạp xe đạp, nhưng vì muốn được đi theo anh tôi cũng ráng sắm chiếc xe đạp để đạp theo anh ra tới tận biển. Con đường này dân đạp xe đạp đi thường lắm để tập thể dục. Vì là đê cao, phần xi măng bên trên cái cống nước thật lớn, cũng vừa đủ cho hai chiếc xe đạp mà thôi! Anh thì đạp xe phía trước, còn tôi thì lọc cọc theo sau, mà tim tôi nó muốn rụng ra ngoài vì nhìn xuống nước chảy bên dưới cũng khá sâu, nước thì cũng khá nhiều, và chảy cũng xiết lắm! Tưởng tượng trời bên ngoài thì lạnh mà ngộ nhỡ đạp xe hơi trệch ra bên ngoài thì Chúa ơi còn gì cái tấm thân không bơi giỏi này!? Nhưng vì muốn được theo anh mà phải cam chịu và đánh liều.

Có phải cái thuở ban đầu khi yêu nhau, phái nữ không bao giờ nhìn người yêu bằng cặp mắt thực tế, mà toàn thấy anh như là một hoàng tử trong mắt em, cho nên không thấy cái xấu của anh một tí ti nào!? Cái gì anh muốn cũng gật. Cái gì anh đề nghị là chịu ngay. Cái gì nơi anh cũng là nhất. Lời ăn tiếng nói của anh sao thấy hay quá! Cách anh xử xự sao thấy hào hoa phong nhã quá! Cách anh chìu chuộng sao thấy quân tử quá! Và còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ khác nữa về anh. Yêu anh thì yêu cả tông ty họ hàng. Yêu anh thì con chó khó ưa của anh cũng trờ thành dễ thương. Yêu anh thì những gì anh muốn cũng chìu, cũng chẳng thấy khó chịu, cũng chẳng thấy khó nghe, cũng chẳng cần thiết để cãi lại, vì yêu anh thì anh là tất cả! Hay ngược lại với các đấng mày râu cũng thế thưa có đúng không?! Cho đến khi cả hai cùng dắt nhau ra nhà thờ để Thiên Chúa chứng kiến, để cho họ hai bên chứng kiến, và để cho chiếc nhẫn yêu thương được trao vào ngón tay của hai người. Để cho cuộc đời hai ta từ nay sẽ trọn vẹn thuộc về nhau từ nay cho đến chết. Và Lời kết hợp của Chúa trên hai người được đọc to lên cho mọi người cùng được nghe.

Thế rồi cuộc sống ngày lại ngày bên anh trở thành rất bình thường như bao nhiêu cặp vợ chồng khác. Tôi nhớ khi lấy nhau rồi, thì bắt đầu tôi trông đứng trông ngồi để mong cho có được mụn con như người ta. Mới có ba tháng lấy nhau mà tôi đã chộn rộn lên là sao chưa thấy triệu chứng gì là ói mửa là có bầu!? Rồi thì đêm ngày tôi cầu xin với Chúa tôi xin hãy ban cho tôi được mụn con, cho gia đình được ấm cúng hơn. Rồi thì sáu tháng tôi cũng chưa thấy gì, vợ chồng tôi bắt đầu rủ nhau đi đến nơi linh thánh để cầu nguyện. Thế rồi cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng tôi sau cùng cũng được một cháu gái chào đời. Rồi hai năm sau Chúa ban cho chúng tôi thêm một cháu gái nữa! Đến sáu năm sau Chúa ban cho chúng tôi được một cháu trai sau cùng. Cuộc đời vợ chồng của chúng tôi bắt đầu từ đứa con gái thứ nhất đã cho tôi thấy tình vợ chồng có thay đổi rất nhiều, vì phải vừa làm vợ, làm mẹ, và vừa là người làm công. Anh không trả lương cho tôi, mà còn cằn nhằn cẳn nhẳn, đòi hỏi đủ mọi thứ!? Sao trước đây tôi chẳng thấy những điều đòi hỏi của chồng tôi là khó chịu? Sao tôi không thấy những gì anh nói là chướng tai và khó nghe? Sao tôi không thấy anh xài tiền kỹ? Mà bây giờ tất cả những gì của anh đã làm tôi chán ngán và thường bực mình? Bực mình vì sao anh không hiểu một tí ti gì về công việc tôi làm công không cho gia đình. Từ cái phải đi làm cũng như anh, nhưng khi về đến nhà thì tôi xắn hai tay áo lên, đầu tắt mặt tối để lo cho con cái: Nào là ăn uống, tắm rửa, nấu nướng, lau chùi, dọn dẹp, và hầu ông chồng chỉ ngồi chơi không? Có phải người nam này trước đây trong mắt tôi, anh là tất cả!? Anh là tất cả của đời tôi? Mà cớ gì giờ đây tôi thấy anh như là một của nợ? Mà cớ gì tôi đã coi anh như một con người xa lạ? Ngộ quá! Có những lúc tôi nói một mình là giá như tôi biết trước được cuộc sống vợ chồng như bây giờ đây thì thà tôi ở giá còn sướng hơn. Có những lúc vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt, tôi đã nói thẳng với chồng tôi như thế!

Nhưng được cái anh chỉ cười rồi bảo sẽ theo tôi và bắt tôi ký công tra (contract) thêm 20 nữa! Tôi giận lên bảo sẽ đem mấy con đi thật xa, thì anh bảo con anh đâu thì anh đi theo đó! Chịu thì chịu mà không chịu cũng ráng mà chịu, vì đã lỡ thề với Chúa rồi! Tôi đành chịu thua kẻ nói ngang nói bướng không chịu được. Và thật tình, tình yêu vợ chồng của bao nhiêu gia đình không khác nhau mấy! Chỉ có điều khác nhau ở chỗ khéo là chồng giận thì vợ làm lành. Chớ có bao giờ dại mà lại đổ thêm xăng vào lửa bao giờ. Rồi thì thiết yếu nhất là vợ chồng ráng tạo cho nhau thời giờ để kể cho nhau nghe mà thông cảm những nỗi khổ cả hai cùng gặp phải nơi sở làm. Gỡ rối và giúp nhau cách xử sự với người mà hay ghen ghét với mình. Giúp nhau nâng đỡ nhau trong cuộc sống, để cùng nhau gầy dựng một gia đình như gia đình Thánh Gia. Luôn có Chúa trong cuộc đời. Cùng một ý với nhau để dậy dỗ con, chứ đừng vợ thì một ý rồi chồng thì một ý khác thì không thể nào dậy con cái cho được. Cần thiết là nung nóng tình yêu vợ chồng. Không còn gì hạnh phúc cho bằng là vợ chồng luôn tương kính như tân. Biết chìu chồng và luôn kính nể anh trước mặt người đời và cả trong họ hàng. Dậy con cái từ thuở còn thơ chữ hiếu và giữ đạo làm con. Luôn sợ Thiên Chúa và giữ luật Chúa. Gia đình luôn thuận thảo và hòa nhã với nhau. Như câu thơ của Khổng Tử là: "Tề gia trị trị quốc bình thiên hạ" là vậy! Phải biết giữ thể diện cho chồng mình. Như những phu nhân trước đây là Phu Nhân của Tổng Thống Bush, Phu Nhân của Tổng Thống Raegan, và còn nhiều Phu Nhân khôn khéo khác nữa!. Và phụ nữ chúng ta nên học và bắt chước như câu: "Sau lưng người đàn ông thành công là có bóng người đàn bà".

Tôi nghiệm thấy tình vợ chồng êm thắm hay không nhiều là do người vợ trong gia đình. Vợ hiền thục khéo nhịn chồng, khéo bảo chồng, khéo khuyên chồng, vén khéo, thì gia đình luôn ấm êm, thưa có phải không anh chị em? Hy vọng một ít chia sẻ của tôi cũng giúp phần nào cho những cặp vợ chồng trẻ chưa có kinh nghiệm.

Valentine có nghĩa là Tình Yêu, vậy xin Thiên Chúa chúc phúc lành trên con cái của Ngài để ngày ấy sẽ là ngày nhân loại dâng lên Ba Ngôi Thiên Chúa lời cảm tạ và tri ân một Tình Yêu hải hà và độ lượng Ngài đã luôn dành ban cho chúng ta. Ngày đó sẽ nhắc nhở cho gia đình luôn yêu thương nhau; Vợ cám ơn chồng; Chồng cám ơn vợ; Con cái cám ơn cha mẹ; Anh chị em cám ơn lẫn nhau; Cám ơn hàng xóm láng giềng, bạn bè, và tất cả mọi người trên khắp mọi nơi, vì Tình Yêu là lẽ sống và là hạnh phúc nếu chúng ta luôn yêu thương nhau. Đối xử với nhau như anh chị em cùng một Cha chung ngự trên Trời là Đấng toàn năng muôn đời hằng hữu. Amen.


Tuyết Mai