VÔ HẠN



Đại sư hình như im lặng trước bất cứ chuyện gì, dù là những chuyện về Thiên Chúa hay thần thánh, ông ta nói: “Đối với Thiên Chúa, chúng ta chỉ biết rằng, tất cả những gì mà chúng ta biết được quả thật là nhỏ bé không đủ.”

Một hôm, ông ta nói tới một người muốn tìm cách tốt nhất để bái ông làm sư phụ: “Ông ta đến học tập làm môn hạ của ta, nhưng kết quả là cái gì ông ta cũng học không xong.”

Chỉ có một số ít học trò hiểu rõ: điều mà đại sư muốn dạy thì không cách gì học được, mà cũng không thể dạy được. Cho nên mọi người xác thực rằng, không thể học được gì nơi ông ta.

(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)

Suy tư:

Nhân loại biết về Thiên Chúa –chẳng qua biết những gì mà Thiên Chúa mặc khải cho mà thôi- ngoài ra, con người chẳng biết gì về Thiên Chúa cả, bởi vì Thiên Chúa thì vô hạn mà con người thì hữu hạn, Thiên Chúa thì bất biến mà con người thì nay còn mai không...

Thiên Chúa tỏ mình ra cho nhân loại qua Chúa Giê-su Ki-tô, nhờ Ngài mà nhân loại biết được Thiên Chúa là Cha và là nguyên thủy của tình yêu.

Có một vài người Ki-tô hữu tham dự một vài lớp giáo lý hoặc lớp Kinh Thánh, thì nghĩ rằng mình đã biết nhiều về Thiên Chúa nên lên mặt dạy đời anh chị em, họ nói rằng muốn biết rõ về Thiên Chúa thì hãy đến tìm họ, muốn hiểu rõ về Giáo Hội thì bái họ làm sư phụ. Thế nhưng chính họ dù biết nhiều về Thiên Chúa nhưng chưa hề thực hành lời của Thiên Chúa và sống theo ý của Ngài, dù họ biết rất nhiều về Giáo Hội, nhưng hình như họ coi thường thánh lễ Mi-sa, coi thường những linh mục già lẩm cẩm, và coi thánh lễ như là một công việc bắt buộc, nếu có chút xíu lý do –dù không chính đáng- thì bỏ luôn không đến nhà thờ nữa...

Vô hạn là Thiên Chúa, hữu hạn là con người, đừng đem trí óc hữu hạn để hiểu cái vô hạn, nhưng hãy tin và khiêm tốn nhận mình là có hạn.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.