Sứ mạng cuộc đời
Thứ Sáu sau Chúa Nhật XII Thường niên A
Lời Chúa: Lc 1,57-66.80
57Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. 58Nghe biết Chúa đã quá thương bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với bà. 59Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Dacaria mà đặt cho em. 60Nhưng bà mẹ lên tiếng nói: "Không, phải đặt tên cháu là Gioan." 61Họ bảo bà: "Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả." 62Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. 63Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: "Tên cháu là Gioan." Ai nấy đều bỡ ngỡ. 64Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa. 65Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi Giuđê. 66Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: "Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây? " Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
80Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân Ítraen.
Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh. (Lc 1,80)
Suy niệm:
Khi cho một người sinh ra, Thiên Chúa đã có sẵn một sứ mạng dành cho người đó. Sứ mạng của Gioan là làm tiền hô cho Đấng Cứu Thế. Và Gioan đã làm tròn sứ mạng đó, cho nên dù chết sớm, Gioan cũng hoàn thành tốt đẹp ý nghĩa và sứ mạng của đời mình.
Còn tôi, sứ mạng của tôi là gì ? Sống bao nhiêu năm nay, tôi có nghĩ đến đều đó không ? Có quan tâm thi hành sứ mạng ấy không ? Nhà thơ Nguyễn công Trứ viết : “Đã mang tiếng sống trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Tôi không màng đến “danh”, chỉ muốn chu toàn sứ mạng Chúa giao cho đời mình.
Chúng ta không tin vào quan niệm đầu thai để đi vào một định mệnh nghiệt ngã, nhưng chúng ta tin vào một sứ mệnh riêng, có tính cách mời gọi và thôi thúc, mà Chúa gửi gắm cho mỗi người chúng ta.
Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì cho cậu : cắt bì là dấu chỉ từ nay đứa trẻ thuộc về Chúa và dân của Chúa. Hồi còn bé, mỗi người chúng ta cũng được lãnh nhận Phép Rửa và được dâng hiến cho Chúa, được thuộc về Giáo hội. Hôm nay suy gẫm về phép cắt bì của Thánh Gioan, chúng ta hãy nhớ lại ngày mình được dâng hiến cho Chúa và Giáo hội. Ngày ấy cha mẹ dâng hiến ta, hôm nay chúng ta hãy tự dâng hiến mình một cách ý thức và đầy lòng yêu mến.
Phải đặt tên cháu là Gioan: khi đặt tên cho con mình, bà Êlisabét và ông Dacaria đều muốn đặt tên con là Gioan. Cả hai đã chọn cho con một cái tên thật lạ trong họ hàng. Việc này cho thấy có sự can thiệp của Thiên Chúa. Gia đình Dacaria đã đón nhận sự can thiệp này trong niềm tin tưởng tuyệt đối vào Chúa.
Chúa cũng can thiệp vào đời sống của tôi. Nhưng tôi đã không nhận ra ý Ngài ; hoặc tôi đã gạt Chúa ra khỏi đời mình chỉ vì ý Ngài ngược lại ý của tôi và đảo lộn cả cuộc sống của tôi.
“Ngay lúc ấy, miệng ông mở ra, ông nói được và chúc tụng Thiên Chúa” : Ông Dacaria đã bị phạt câm hơn 9 tháng. Hôm nay ông mở miệng, và lời đầu tiên của ông là chúc tụng Thiên Chúa. Ông chúc tụng vì ông hết câm, vì ông được có con, nhưng cũng còn vì Chúa đã sửa dạy ông, nhờ đó hôm nay ông không còn hồ nghi Chúa nữa nhưng vững tin hơn vào quyền năng Thiên Chúa.
Noi gương ông Dacaria, con cũng dâng lời chúc tụng Chúa vì những sự việc và biến cố Chúa dùng để sửa dạy con.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con lòng tin vững mạnh, để con có thể nhận ra sự can thiệp của Chúa trong đời con. Xin cho con luôn quyết tâm trung thành với sứ mạng Chúa đã trao cho con. Không so đo tính toán, không so sánh hơn thua. Bởi mỗi người chúng con đều có giá trị đặc biệt trước mặt Chúa.
Lạy Chúa, sau khi nhận ra ơn lành Chúa ban cho gia đình, cho bản thân; ông Dacaria đã không ngớt lời chúc tụng và tạ ơn Chúa. Xin cho chúng con sống gắn bó với Chúa cách mật thiết để chúng con đủ nhạy cảm nhận ra hồng ân Chúa luôn trải dài trên cuộc sống của mỗi người chúng con. Nhờ đó chúng con cũng biết diễn tả tâm tình tạ ơn và ngợi khen Chúa bằng chính đời sống đạo hạnh của những người Kitô hữu chính danh. Được sinh ra trong ơn thánh, chúng con cũng cần vun đắp cho đời mình ngày càng trở nên thánh thiện hơn.