Mười truyện đơn sơ về Giáo Lý và Giáo Dục mỗi tuần (20)


191. “Họ làm nhiều hơn tất cả những người khác đó!”

Tại Tôrinô, miền bắc nước Italia, linh mục Cottolengo lập một nhà từ thiện phi chính phủ, với một mục đích quá liều lĩnh: bất cứ ai đau ốm gì, bất cứ ai mắc bệnh tật gì, mà bị hất hủi, bị bỏ rơi, bị thiếu thốn, thì cứ đem đến cho Piccola Casa Della Providenza (Nhà Nhỏ của Thiên Chúa Quan Phòng), nơi đây, họ sẽ được chăm sóc hết sức tận tâm và miễn phí. Đặc biệt là Nhà Từ Thiện nầy không có ai lo tài chánh, chỉ mong chờ vào sự giúp đỡ hảo tâm và nặc danh của các ân nhân, với điều kiện nầy là các ân nhân phảii được dấu tên.

Một số người yếu đúc tin, than phiền rằng Nhà Từ Thiện nầy chứa những kẻ già yếu, bệnh tật, không làm ích gì được, chỉ thêm gánh nặng cho người khác.

Có người đến can thiệp với linh mục Cottolengo: - “Những người khác thì có ích đôi chút, còn những người mà linh mục nhận vào thì…”

Linh mục Cottolengo cướp lời ngay: - “Thì làm gì à? Chắc chắn là họ không thể lao động, nhưng họ cầu nguyện. Họ cầu nguyện mà ông lại nói họ làm ít à? Họ làm nhiều hơn tất cả những người khác đó!”

192.Mẹ bạn có khoẻ không?

Trong thời gian đầu tiên của triều giáo hoàng, Đức Thánh Cha Piô X có tiếp một đoàn hành hương của thành Venezia, nơi ngài đã từng làm tổng giám mục.

Khi sắp ra gặp đoàn hành hương nầy, Đức Thánh Cha Piô X được báo cho biết là trong những người hành hương của phái đoàn nầy, có một viên chức của chính quyền thành Venezia mà ngày trước, rất thù nghịch với ngài khi ngài còn ở Venezia.

Mĩm cười một cách bí mật, Đức Thánh Cha Piô X kín đáo ra lệnh: “Tốt lắm! Hãy vào nơi bàn cha làm việc, lấy một tràng chuỗi bằng vàng, loại đẹp nhất.”

Khi vào phòng tiếp tân, Đức Thánh Cha Piô X ân cần vui vẻ hỏi thăm từng người một. Khi đến nơi viên chức nầy, kẻ đã từng thù ghét ngài thậm tệ, Đức thánh Cha Piô X dừng lại lâu. Ngài vồn vã nói với ông:

- “Hoan hô bạn! Ngọn gió lành nào mang bạn đến đây? Sự hiện diện của bạn làm cho tôi sung sướng không thể tả được. Tại Venezia, những người trong gia đình bạn có mạnh khoẻ không? Mẹ bạn thế nào? Đây là tràng chuỗi bằng vàng, tôi nhờ bạn nhân danh Đức Thánh Cha để trao cho mẹ bạn. Tôi muốn tràng chuỗi nầy có mặt trong gia đình bạn như kỷ niệm của cuộc hành hương nầy. Xin bạn hãy nói với mẹ bạn rằng Đức Thánh Cha chân thành chúc lành cho bà và Đức Thánh Cha chỉ mong muốn gia đình bạn được tốt đẹp.”

Nghe vậy, viên chức nầy sụt sùi khóc.

Khi viên chức nầy cùng với phái đoàn đi xuống thang lầu, nước mắt ông chảy xuống ròng ròng. Ai hỏi ông tại sao ông quá cảm động như vậy, ông chỉ trả lời một câu: “Piô X là một vị thánh.”

193. Vị cha phó tuyệt nhất của cha sở

Tại hội nghị của những người công giáo Đức ở Coblentz, một diễn giả phát biểu một cách xác tín rằng:

- “Tờ báo là vị cha phó tuyệt nhất của cha sở. Cha sở chỉ giảng một lần trong tuần, và con chiên phải đến nghe. Còn tờ báo thì giờ nào cũng giảng, và chính tờ báo lại đi đến gặp các bạn.”

Góp ý của linh mục Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang:

Đó là thời báo chí trong quá khứ, thời rất khó khăn và rất công phu mới làm được một tờ báo.

Hiện nay, với thời đại a còng (@), kỹ thuật số, điện thoại di động, nhắn tin, ôn lai (on line), blog, truy cập intơnét (internet), ngồi một chỗ mà biết mọi chỗ khắp nơi trên thế giới, tường lửa phai-uôn (firewall) chận chỗ nầy thi ta vượt chỗ khác, máy móc càng ngay càng quá tối tân, càng dễ sử dụng, …., các cha sở có “nhiều vị cha phó quá tuyệt”… Các cha sở hãy cám đội ơn Chúa vì được Chúa cho sinh ra và làm việc trong một thời đại mà không ai có thể bịt mắt và bịt miệng chúng ta được.

194. Từ người thợ đến vị giám muc, … phải làm công tác báo chí.

Đức Tổng Giám Mục Gibbons đưa ra những lời tâm huyết sau đây:

- “Hiện nay, tất cả mọi người đều đọc. Vậy phải có những tờ báo tốt, những cuốn sách tốt để chống lại ảnh hưởng của những việc đọc sách báo xấu. Không nhận rõ sự cần thiết nầy là đi ngược lại với thế kỷ,là đi trong sự quờ quạng. Báo chí là một công tác, và người công giáo, từ người thợ đến vị giám mục, từ người giàu đến người nghèo, phải là những người làm công tác báo chí.”

195. Thời giờ thuộc về Chúa

Tất cả thời gian đều nằm trong tay Chúa: quá khứ thuộc về Chúa, hiện tại thuộc về Chúa, tương lai thuộc về Chúa. Chỉ có Chúa là chủ thời gian vì Chúa là Đấng hằng có đời đời.

Ông tỷ phú kia đau nặng gần chết. Ông mời bác sĩ giỏi nhất thế giới đến và đưa ra đề nghị: “Bác sĩ hãy làm cho tôi sống thêm một thời gian nữa, tôi sẽ tặng bác sĩ một nửa gia tài kếch sù của tôi.”

Vị bác sĩ giỏi nhất thế giới nầy lắc đầu lia lịa: “Tôi kê toa thuốc để ông mua uống, hoạ may ông có đỡ chăng. Còn nếu ông muốn sống thêm một thời gian nữa, ông hãy chắp tay cầu nguyện với Thiên Chúa.”

196. Thời giờ rất quý báu!

Thời giờ rất quý báu vì thời giờ là tiền mua được nước thiên đàng.

Thời giờ quý báu đến thế, thế mà vẫn có nhiều kẻ phí phạm thời giờ, không biết dùng thời giờ để sống đẹp lòng Chúa. Theo một cuộc điều tra được tiến hành tại một nơi có số người sống đạo lơ là, kết quả cho thấy rằng mỗi năm, họ có 8.760 giờ: họ đi lui đi tới, mất 260 giờ; họ nói chuyện với người khác, mất 310 giờ; họ tắm rửa và sửa sắc đẹp, mất 620 giờ; họ ăn, uống, mất 930 giờ; họ ngủ, mất 2.900 giờ; họ làm việc, mất 3.650 giờ; và họ dành cho các công việc đạo đức: 25 giờ!

197. Chìa khóa nước thiên đàng

Một thầy dòng đạo đức kia, trước khi chết, xin các cha và các thầy đi lấy chìa khoá nước thiên đàng cho mình.

Người ta đem đến cho thầy cuốn sách Luật Dòng, thầy lắc đầu.

Người ta đem đến cho thầy cây Thánh Giá, thầy lắc đầu.

Người ta đem đến cho thầy tràng Hạt Mân Côi, thầy lắc đầu.

Người ta đem đến cho thầy một cây kim may, thầy vui vẻ gật đầu và nói trước khi chết: “Tôi đã làm việc bổn phận trong đời tôi vì Chúa. Đây là chìa khóa nước thiên đàng của tôi.”

Thầy nầy là ai? Chắc bạn đoán biết: thầy nầy lo việc may vá trong dòng.

198. Tổng thống Lincoln nói lời cám ơn trong nước mắt.

Mặc dầu có một thời khoá biểu rất bận rộn trong việc tiếp các nhân vật chính trị quan trọng trên thế giới, tổng thống Lincoln của nước Mỹ vẫn chấp thuận cho một bà kia vào gặp khi nghe được báo rằng có một người phụ nữ cao tuổi muốn gặp tổng thống nhưng không muốn nói lý do ra.

Khi bà vào văn phòng làm việc, tổng thống Lincoln đứng dậy chào và hỏi xem bà cần gì để tổng thống giúp đỡ cho.

Bà nầy nói rằng mình không đến để xin gì cả. Bà nói bà đã nướng một số bánh bích quy và đem đến dâng lên cho tổng thống vì bà nghe nói rằng tổng thống thích loại bánh bích quy nầy.

Tổng thống Lincoln vô cùng cảm động. Ông nói lời cám ơn trong nước mắt: “Bà là người đầu tiên bước vào văn phong tôi mà không xin gì, không đòi hỏi gì, nhưng lại đem cho tôi một món quà. Tôi xin hết lòng cảm ơn bà.”

199. “Lòng đạo đức của bà quá ngắn!”

Một bà kia than phiền với Đức Cha De La Mothe, giám mục thành Amiens, về thánh lễ ngày Chúa Nhựt được cử hành quá dài. Đức Giám Mục nầy liền trả lời một câu sâu sắc: “Không phải thánh lễ ngày Chúa Nhựt quá dài đâu, mà chính là lòng đạo đức của bà quá ngắn!”

200. Cầu nguyện còn là cai trị nữa.

Nhiều nhân vật quan trọng trong chính giới đang đợi Đức Hồng Y Ximenès đến để bàn những vấn đề có liên quan đến đất nước.

Khi đến gặp họ, Đức Hồng Y nói: “Quý vị đang sốt ruột sao? Vừa rồi, tôi cầu nguyện dưới chân Cây Thánh Giá của tôi. Quý vị nên nhớ rằng cầu nguyện còn là cai trị nữa.”

LM. Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang