DÊ TRẮNG VÀ DÊ ĐEN



Người mục tử chăm chăm nhìn đàn dê của mình, người qua đường nói với anh ta:

- “Bầy dê này nhìn kỷ thì thật tốt, tôi muốn hỏi một vài vấn đề được chứ ?”

- “Được.”

- “Dê của ông mỗi ngày đi được bao nhiêu đoạn đường ?”

- “Anh hỏi loại dê nào ? Loại trắng hay loại đen ?”

- “Dê trắng.”

- “Dê trắng mỗi ngày đi được khoảng bốn dặm đường.”

- “Vậy dê đen thì thế nào ?”

- “Dê đen thì cũng như dê trắng.”


Người qua đường lại hỏi tình trạng ăn cỏ của dê:

- “Chúng nó mỗi ngày ăn bao nhiêu cỏ ?”

- “Loại nào, dê trắng hay dê đen ?”

- “Dê trắng.”

- “Mỗi ngày dê trắng ăn khoảng bốn cân cỏ.”

- “Vậy còn dê đen ?”

- “Dê đen thì cũng như dê trắng.”

- “Mỗi năm có thể cắt được bao nhiêu lông dê ?”

- “Anh hỏi dê trắng hay dê đen ?”

- “Dê trắng.”

- “Dê trắng mỗi đầu năm cắt được khoảng sáu cân.”

- “Vậy còn dê đen ?”

- “Dê đen thi cũng như dê trắng.”


Người qua đường đi vào mê hoặc:

- “Tôi có thể hỏi thêm câu hỏi nữa được không ? Khi anh trả lời câu hỏi của tôi, tại sao đều phải hỏi rõ ràng dê trắng dê đen ?”

- “Đó là chuyện đương nhiên, bởi vì dê trắng là của tôi.”

- “Té ra là như thế, vậy dê đen thì sao ?”

- “Cũng là của tôi.”


(Bài ca của loài ếch)

Suy tư:

Cùng một đàn dê nhưng có dê trắng và dê đen, bởi vì không có đàn dê nào chỉ toàn một màu trắng, hoặc chỉ một màu đen. Cùng một cộng đoàn tu viện nhưng có tu sĩ này thì làm việc ở trong tu viện, tu sĩ kia làm việc ngoài tu viện nơi các trường học, giáo xứ, bệnh viện.v.v...

Cùng một giáo xứ, nhưng có giáo dân thánh thiện, có giáo dân tội lỗi; có giáo dân nhiệt thành với nhà Chúa, có giáo dân khô khan lãnh đạm với những công việc của giáo xứ.

Bổn phận của người chăn dê là làm thế nào để cho dê trắng hoặc dê đen đều béo no mập mạp như nhau, dê trắng khỏe mạnh thế nào thì dê đen cũng khỏe mạnh như thế.

Cũng vậy, bổn phận của một mục tử trong giáo xứ là làm thế nào để cho mọi giáo dân (con chiên) của mình –dù là nhiệt thành hay nguội lạnh- đều giống nhau, người nhiệt thành được chăm nom thế nào, thì người nguội lạnh cũng được chăm nom như thế; người giàu có hay người nghèo khó đều được lãnh nhận các ơn lành của Chúa giống nhau.

Người chăn dê hãnh diện vì dê trắng tốt lành là của mình, và dê đen cũng là của mình, bởi vì đàn chiên đó là của anh ta.

Ước gì các mục tử của Chúa dám vươn mình đứng lên ra khỏi “tháp ngà” nhà xứ để đi tìm “chiên đen” của mình; ước gì các mục tử của Chúa biết hy sinh chút thời gian của mình để mau mắn tiếp đón các “chiên đen” của mình khi họ đến xưng tội ngoài giờ quy định, khi họ đến bàn chuyện linh hồn với các ngài...

Ước gì các mục tử của Chúa “dám” cười ha ha vui vẻ với những con “chiên trắng” và “chiên đen” của mình, mà không chỉ cười vui với một số con “chiên trắng” mà thôi.

Bởi vì sẽ có một ngày Chúa Giê-su sẽ nghiêm khắc hỏi chúng ta đã làm gì cho đàn chiên của Ngài đã được giao phó cho mình.

Lúc đó thì đáng sợ thật.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.