NGÀY 22 THÁNG 2
LẬP TÔNG TÒA THÁNH PHÊ-RÔ
VƯƠNG QUYỀN HỘI THÁNH CHÚA KI-TÔ
Hôm nay Hội Thánh kính “Lập Tòa Thánh Phê-rô Tông Đồ”. Thực ra nhìn lại lịch sử về mặt xã hội, Phê-rô không thể có ngai tòa, vì suốt 300 năm thời Hội Thánh sơ khai tại Roma, từ chủ chăn đến các tín hữu bị đế quốc Roma trù dập, nhất là vào thời vua Nê-rô! Thời ấy, cả chủ chăn và giáo dân mỗi khi sinh hoạt tôn giáo đều phải trốn xuống hang toại đạo (nghĩa địa ngầm dưới đất của Roma). Luật pháp Roma bắt được ai theo đạo Công Giáo đều bị tử hình dưới nhiều hình thức : Quăng cho thú dữ, đấu với bò mộng, treo trên cây rồi thiêu sống, hoặc bị đóng đinh. Đan cử như ông Phê-rô bị đóng đinh ngược, còn ông Phao-lô thì bị chết vì gươm!
Vậy lễ kính Lập Tông Tòa Thánh Phê-rô Tông Đồ chỉ có ý giáo dục Đức Tin người tín hữu : dù Hội Thánh gặp nhiều thử thách, cũng như bị trù dập, xem ra không thể tồn tại, nhưng trải qua bao thế hệ, ai cũng phải công nhận rằng Hội Thánh tuy nhỏ bé về con số, nhỏ bé về quyền lực thế gian, nhưng Hội Thánh vẫn tồn tại không có sức mạnh nào tiêu diệt được, đúng như Lời Đức Giê-su đã hứa gìn giữ Hội Thánh vững bền khi Ngài đặt ông Phê-rô làm thủ lãnh : “Anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi” (Mt 16,18 : Tung Hô Tin Mừng). Hội Thánh bền vững vì được xây dựng trên ba nền tảng :
* Vì Thiên Chúa là Đấng toàn năng.
* Vì Hội Thánh được xây dựng trên nền tảng giáo lý phát xuất từ Cha trên trời.
* Vì Hội Thánh được xây dựng trên lòng mến Đức Ki-tô, thể hiện bằng máu của những tín hữu đã chết vì theo Đức Ki-tô.
I. VÌ THIÊN CHÚA LÀ ĐẤNG TOÀN NĂNG.
Thực vậy, Lời Kinh Thánh đã cho chúng ta xác tín : Những công việc nào của loài người, dù có thế nào đi nữa trước sau sẽ ra tro bụi ; trái lại những việc nào của Thiên Chúa thì vĩnh cửu, không ai phá hủy được, kẻ nào phá hủy sẽ mang họa vào thân! (x Cv 5,38-39).
II. VÌ HỘI THÁNH ĐƯỢC XÂY DỰNG TRÊN NỀN TẢNG GIÁO LÝ PHÁT XUẤT TỪ CHA TRÊN TRỜI.
Mạc khải đã chứng minh cho chúng ta chân lý trên :
1/ Chúa chỉ mạc khải cho Hội Thánh Ngài lập.
* Đức Giê-su ngợi khen Cha trên trời đã không mạc khải cho hạng khôn ngoan thông thái, mà chỉ mạc khải cho kẻ bé mọn (x Mt 11,25t). Kẻ bé mọn chính là những người sống trong Hội Thánh Chúa Ki-tô, những người được Chúa Ki-tô cứu độ (x Mt 18,3 ; Lc 12,32 ; 1Ga 2,1.12.14.18.28).
* Đức Giê-su chỉ cắt nghĩa việc Ngài làm và Lời Ngài dạy cho các môn đệ theo Ngài hiểu mà thôi, còn những kẻ khác thì Ngài chỉ dạy họ bằng dụ ngôn (x Mt 13,10-17; Mc 4, 10-12).
Khi Đức Giê-su bị xử án, quan tòa hỏi Ngài : “Ông dạy giáo lý thế nào ?” Ngài trả lời : “Cứ vào Nhà Thờ hỏi người đã nghe tôi nói, hằng ngày tôi giảng dạy ở đó” (Ga 18,19-21). Bởi vì “ai nghe lời môn đệ tôi, chính là nghe tôi” (Lc 10,16a). Như thế, từ khi Đức Giê-su chịu Tử Nạn (Thánh Lễ của Ngài bắt đầu), thì việc Ngài giảng dạy hằng ngày trong Nhà Thờ phải hiểu là qua Phụng Vụ Hội Thánh cử hành, ta được trực tiếp nghe Chúa Giê-su giảng dạy (x Dt 1,1-2 ; HCPV số 7).
* Vì những chứng từ trên đây, mà trong Hiến Chế Mạc Khải số 8, Công Đồng Vat.II dạy : “Thiên Chúa, xưa đã phán dạy nay vẫn không ngừng ngỏ lời với Hiền Thê (Hội Thánh) của Con yêu dấu mình, và Thánh Thần làm cho tiếng nói sống động của Phúc Âm vang dội trong Hội Thánh, và nhờ Hội Thánh làm vang dội trong thế giới, hướng dẫn các tín hữu biết toàn thể chân lý và làm cho Lời Chúa Ki-tô tràn ngập lòng họ”. Vì Thánh Phao-lô đã xác tín cho chúng ta : “Thiên thần nào từ trời xuống, loan báo cho anh em Tin Mừng khác với Tin Mừng chúng tôi đã loan báo cho anh em, thì xin Thiên Chúa loại trừ kẻ ấy đi!” (Gl 1,8).
Đúng với lời thánh Phê-rô, vị Giáo hoàng tiên khởi đã nói : “Không ai được tự tiện giải thích Lời Sách Thánh, vì Lời Chúa không do người phàm đem đến, nhưng là nhờ Thánh Thần thúc đẩy có người nói ra” (2 Pr 1,20-21).
2/ Chúa mạc khải riêng cho ông Phê-rô, người được đặt làm thủ lãnh Hội Thánh.
* Chỉ có ông Phê-rô được Cha trên trời mở miệng tuyên xưng Đức Tin về Đức Giê-su : “Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống”, như thế là trổi vượt hơn nhiều người tưởng Đức Giê-su là ông Gioan Tẩy Giả sống lại, hay ông Ê-ly-a, hoặc ông Giê-rê-mi-a (x Mt 16,13-17 : Tin Mừng).
* Chỉ có ông Phê-rô được Đức Giê-su cầu nguyện riêng cho để ông khỏi mất Đức Tin, vì ông có nhiệm vụ củng cố Đức Tin của cộng đoàn, khi satan làm lung lạc anh em như người ta sàng gạo (x Lc 22, 31-32).
* Chỉ có ông Phê-rô được Chúa mạc khải để bỏ Luật cắt bì qua thị kiến ông thấy có chiếc khăn từ trời túm bốn góc thả xuống trước mặt ông, trong đó có những con vật dơ mà Chúa bảo ông cứ giết mà ăn (x Cv 11, 1-18), và ông đã hiểu rằng : cứ dùng Lời Chúa để thanh tẩy dân ngoại, ai tin cứ ban Bí tích Thánh Tẩy cho họ, không cần giữ Luật cắt bì (x Cv 15,28).
Vậy việc Chúa mạc khải cũng như ban quyền giáo huấn riêng cho Hội Thánh mà Ngài đã đặt ông Phê-rô làm thủ lãnh, đó là quyền tự do của Ngài, kẻ nào lẩm bẩm chê trách Hội Thánh : có những chủ chăn bất xứng như ông Phê-rô bị Chúa mắng là satan, để không tin Chúa ban quyền giáo huấn riêng cho Hội Thánh, mà nghĩ rằng ai cũng có Thánh Thần để hiểu Lời Chúa, thì sẽ bị Chúa khiển trách, như xưa bà Mariam lẩm bẩm phê bình ông Mô-sê, khi biết ông ấy lấy vợ ngoại giáo, bà nói : “Không lẽ Chúa chỉ mạc khải riêng cho ông Mô-sê hay sao, Ngài cũng mạc khải cho cả chúng ta nữa chứ?” Thế là bà bị Chúa phạt bà bị cùi (x Ds 12).
Đức Pio X vào trường Truyền Giáo Roma hỏi các Đại chủng sinh :
* Quyền lực nào phá Hội Thánh mạnh nhất ?
* Thưa những gia đình Công Giáo ly dị nhau.
* Không phải.
* Thưa cộng sản vô thần duy vật.
* Không phải.
* Quyền lực satan.
* Càng không phải. Vì Chúa Giê-su đã nói với ông Phê-rô : “Quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi con” (Mt 16,18b).
Cuối cùng không ai trả lời được. Lúc đó Đức Giáo hoàng nghiêm sắc mặt nói : Những người Công Giáo ngu dốt về giáo lý mới chính là sức mạnh tàn phá Hội Thánh.
III. VÌ HỘI THÁNH ĐƯỢC XÂY DỰNG TRÊN LÒNG MẾN ĐỨC KI-TÔ, THỂ HIỆN BẰNG MÁU CỦA NHỮNG TÍN HỮU ĐÃ CHẾT VÌ THEO ĐỨC KI-TÔ.
Đức Giê-su đã xác nhận : “Các điều Ta nói thì như Cha Ta đã nói với Ta sao, Ta cũng nói vậy” (Ga 12, 50), mà Lời của Thiên Chúa tự bản chất mang tính sáng tạo từ không ra có, đặc biệt biến dữ ra lành (x Tv 33/32,6). Tuy vậy, khi Con Thiên Chúa nhập thể mang thân xác người phàm, thì Lời của Ngài cũng chỉ sinh ơn cứu độ cho nhân loại, khi Ngài phục vụ Lời Cha dạy đến mất mạng sống, rồi sau đó đã sống lại. Bởi thế, Đức Giê-su đã báo trước cho các môn đệ biết về cuộc Khổ Nạn của Ngài. Thế mà ông Phê-rô không nhận ra giá trị qua đau khổ Ngài đi đến vinh quang, mà ông cho rằng : ai đương đầu với gian khổ là dấu Chúa không thương, nên ông kéo riêng Ngài ra để khuyên răn : Thầy chớ liều ! Thế là ông bị Đức Giê-su kết án là satan và đuổi ông đi về phía sau Ngài (x Mt 16, 21-23 : Tin Mừng).
Vậy ông Phê-rô muốn loan báo Lời Chúa để sinh ơn cứu độ, được bắt nguồn từ “Con Thiên Chúa hằng sống”, mà ông đã tuyên xưng, một khi ông chấp nhận để người ta thắt lưng lôi đến nơi ông không muốn, để giống Thầy, có thế ông mới là người theo Thầy Giêsu (x Ga 21, 17-19).
Vì thế, Hội Thánh được xây dựng bền vững và phát triển lệ thuộc vào cách tuyên xưng Đức Tin bằng máu của những người trong Hội Thánh. Thực vậy, Đức Giê-su không tuyên bố xây dựng Hội Thánh trên ông Phê-rô, khi Ngài mới gọi ông từ thuyền đánh cá. Mà Ngài chỉ xây dựng Hội Thánh trên ông, là người đã chấp nhận từ bỏ mọi sự vác Thánh Giá theo Thầy hằng ngày (x Lc 9,23). Vì đặc tính của Hội Thánh là phải chịu đổ máu vì Tin Mừng. Chân lý này đã được tiên báo qua việc ông Mô-sê lấy gậy đập vào tảng đá hai lần, để có nước trong lành cho dân và súc vật uống (x Ds 20, 9-11). Thánh Phao-lô đã giải thích : Tảng Đá đó là Chúa Ki-tô (x 1Cr 10,3-4). Vì chúng ta được dựng nên giống Chúa Ki-tô, qua dấu chỉ Ngài đổi tên ông Simon thành Phê-rô (Đá Tảng) [x Mt 16,18], để được giống Ngài là “viên đá bị người thợ xây loại bỏ, nhưng đã trở nên đá góc tường” (Mt 21,42). Ông Phao-lô đã sống chân lý này để làm gương lôi kéo mọi người : “Tôi vui sướng trong các nỗi thống khổ vì anh em, và trong thân xác tôi, tôi bù đắp những gì còn thiếu, nơi các nỗi quẫn bách Đức Ki-tô phải chịu vì Thân Mình Ngài là Hội Thánh” (Cl 1,24).
Thực vậy, “người ta càng hành hạ dân Chúa chọn, thì họ càng nên đông đúc và lan tràn, khiến cho những kẻ gia công bách hại đâm ra hoảng sợ” (Xh 1,12). Bởi vì “Chúa là Mục Tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì” (Tv 23/22, 1 : Đáp ca).
Các chủ chăn trong Hội Thánh là hiện thân Chúa Ki-tô Mục Tử, họ phải chăm sóc đoàn chiên Chúa trao giống Thầy Giê-su. Bởi thế, thánh Phê-rô lên tiếng dạy : “Anh em hãy chăn dắt đoàn chiên mà Thiên Chúa đã trao phó cho anh em, lo lắng cho họ không phải vì miễn cưỡng, nhưng hoàn toàn tự nguyện như Thiên Chúa muốn, không phải vì ham hố lợi lộc thấp hèn, nhưng vì lòng nhiệt thành tận tụy. đừng lấy quyền mà thống trị những người Thiên Chúa trao phó cho anh em,nhưng hãy nêu gương sáng cho đoàn chiên” (1Pr 5,2-3 : Bài đọc).
Truyện kể.
Sau khi ông tổ cộng sản Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, “thì những người dân Xô Viết đòi hoàn lại những tên cũ cho các thành phố, tên mà Stalin và những người kế vị ông đã xóa bỏ. Tại Leningrad chẳng hạn, dân chúng yêu cầu gọi lại đô thị của họ với tên cũ là Petersburg hay St. Petersburg, nghĩa là đô thị của thánh Phê-rô. Đây là một trong những đề tài nóng bỏng mà hội đồng thành phố đang đưa ra thảo luận. Trong một chương trình truyền hình địa phương, người hướng dẫn chương trình đã tránh dùng tên Leningrad mà lại gọi là Peter, nghĩa là tên gọi cũ của đô thị. Những người yêu cầu hoàn lại tên cũ lại cho các đô thị nói rằng : “Cũng như những người có quyền giữ tên cha sinh mẹ đẻ của mình, thì cũng thế, một đô thị cũng phải được quyền giữ tên khai nguyên của nó.
Tại Cộng Hòa Georgia, trường đại học Kỹ Thuật Tbilisi đã xóa bỏ tên của Lênin và ngay tượng của ông cũng bị đạp đổ. Tại nhiều nơi khác như Zhadanov sẽ được phục hồi là Mariupol, nghĩa là đô thị của Đức Maria.
Rõ ràng một thời chế độ vô thần đầy sức mạnh, tưởng mình còn hơn Đức Chúa Trời, muốn phá hủy hay làm gì là theo ý mình, nhất là vì thù oán các thánh, nên xóa bỏ tên các ngài. Cuối cùng danh các ngài vẫn tồn tại.
THUỘC LÒNG
Những công việc nào của loài người, dù có thế nào đi nữa trước sau sẽ ra tro bụi ; trái lại những việc nào của Thiên Chúa thì vĩnh cửu, không ai phá hủy được, kẻ nào phá hủy sẽ mang họa vào thân! (x Cv 5,38-39).
Lm. Đinh Quang Thịnh