CON BÚP BÊ ĐẤT SÉT



Có một lão gia rất biết nặn hình người bằng đất sét, mỗi hình đất sét được nặn ra thì cái nào cũng sinh động như sống, rất linh động.

Một hôm, lão gia lại nặn hình một con búp bê bằng đất sét, cặp mắt rất sáng giống như hồ nước trong suốt, trên đầu tóc đen sì khảm một đóa hoa thạch lựu đỏ.

Lão gia rất thích con búp bê đất sét, ông đem nó đặt trên bệ cửa sổ, để nó tận tình tắm gội ánh nắng của mặt trời. Gió nhẹ thổi đến, vuốt nhẹ trên mặt của búp bê đất sét, nó cảm thấy rất sảng khoái, nói: “Hóa ra cuộc sống của nhân gian thật là tốt đẹp.”

Ban tối, bên kia chân trời vang lại tiếng sấm chớp, một lúc sau thì mưa rơi xuống rất lớn, búp bê bằng đất sét rất sợ hãi, nó muốn nhảy nhanh xuống khung cửa sổ tìm chỗ núp mưa, nhưng lúc ấy, đột nhiên nó nghe một âm thanh rất yếu ớt: “Cứu tôi với, ai đến cứu tôi với !”

Búp bê đất sét tìm theo tiếng kêu, té ra là một con ong mật, nó đang liều mạng giãy giụa trong cơn mưa lớn, trên đôi cánh dính đầy bùn, làm cách gì cũng không thể bay lên được. “Thật tội nghiệp con ong mật !” Búp bê đất sét không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chụp lấy cọng dây leo bên cạnh men theo xuống đất.

Búp bê đất sét đội mưa chạy đến bên ong mật, ôm nó vào lòng thật chặt và chạy dưới khung cửa sổ. Mưa rơi càng lúc càng lớn, nước mưa tạt vào thân búp bê đất sét, từ từ thấm vào.

Đáng thương hại cho búp bê đất sét, nó cảm thấy thân thể càng lúc càng mềm, càng lúc càng không có sức lực. Nhưng nó nhìn thấy con ong mật mà nó đang ôm trong lòng run rẩy răng đánh cầm cập, dùng hết sức lực cuối cùng nó chụp cọng dây leo và trèo lên.

Con ong mật đã được cứu, búp bê đất sét rất vui vẻ nhưng nó quá mệt và ngồi trên bục cửa sổ mà ngủ. Dần dần thân thể nó biến thành một cục đất sét mềm.

Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu trên mình con ong mật rất ấm áp dễ chịu. Con ong mật mở lớn hai con mắt, run rẩy trên cục đất sét và bay lên không, nó muốn đi tìm búp bê đất sét để tự mình nói hai tiếng cám ơn, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy bóng hình của búp bê đất sét đâu cả.

Con ong mật rất buồn nên khóc lớn tiếng, tiếng khóc làm kinh động lão gia. Lão gia sau khi biết được sự tình thì nói: “Không sao cả, ta sẽ trả lại cho ngươi một búp bê đất sét đẹp hơn,” nói xong thì dùng cục đất sét ấy làm lại con búp bê đất sét khác.

Không bao lâu, một con búp bê đất sét đã làm xong, nó so với con búp bê trước thì đẹp hơn, trên đầu lại còn trang điểm một vòng hoa thạch lựu. Con ong mật rất phấn khởi bay quanh vòng hoa, ánh mặt trời chiếu xuống trên búp bê đất sét, không những làm cho nó bên ngoài đẹp đẽ, mà còn có đầy đủ một quả tim rất đẹp.

(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)

Gợi ý:

Các em thân mến,

Búp bê đất sét đem ánh sáng và sự ấm áp chuyền qua giúp đỡ cho những người có nhu cầu, đó chính là một loại yêu thương thần thánh, và cũng là một sự dâng hiến mà không lời nói nào có thể diễn tả được.

Cục đất sét được lão gia nặn thành con búp bê rất đẹp, nhưng đẹp hơn nữa chính là nó có một quả tim biết yêu thương tha nhân, dám hy sinh mạng sống của mình để cứu con ong mật.

Các em thân mến, loài người chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng nên bởi bùn đất, nhưng cao quý lắm, vì chúng ta được tạo dựng giống hình ảnh của Thiên Chúa, và có một quả tim biết yêu thương, do đó, chúng ta không thể thua con búp bê bằng đất sét được, chúng ta cần phải –mỗi ngày- luôn hoàn thiện quả tim của mình bằng những hành động bác ái yêu thương và phục vụ tha nhân, bởi vì Thiên Chúa là Cha của chúng ta và tất cả mọi người đều là anh chị em với nhau trong Chúa Giê-su Ki-tô, đó chính là điều mà làm cho chúng ta –con người được tạo dựng bằng bùn đất- càng trở nên cao quý và tốt đẹp hơn trong tất cả loài thụ tạo.

Các em thực hành:

- Luôn nhớ mình được tạo dựng giống hình ảnh của Thiên Chúa.

- Luôn sống xứng đáng là con cái của Thiên Chúa.

- Biết hy sinh cho người có nhu cầu cần mình giúp đỡ.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.