NGƯỜI NƯỚC TỀ MỜI HÀ BÁ



Có một người nước Tề nói với Tề vương: “Vương thượng, Hà bá nắm quyền quản lý sông ngòi là vị thần rất quan trọng, tại sao ngài không thử gặp ông ta xem sao, tôi có cách để giúp cho ngài hội kiến với hà bá.”

Tề vương trong lòng suy nghĩ được gặp mặt thần là một việc vẻ vang, bèn rất phấn khởi gật đầu. Người nước Tề ấy mở một quảng trường ở bên sông, lấy đất đắp cao thành một tế đàn và mời Tề vương lên đàn để quan sát.

Qua một lúc sau, trong nước nổi lên một con cá, người nước Tề ấy phấn khởi nói: “Hà bá đến rồi.” Tề vương cũng la lên như ông ta.

(Hàn Phi tử: Nội chư thuyết thượng – thất thuật)

Suy tư:

Làm người lớn thì biết suy xét trước khi hành động chứ không thể chỉ nghe rồi làm; làm người có trách nhiệm thì không những phải suy xét, nhưng còn phải bàn hỏi với những cố vấn khôn ngoan của mình, trách nhiệm càng lớn thì suy xét và bàn hỏi càng phải kỷ càng sâu xa hơn, bằng không thì hậu quả khó mà lường được...

Có một vài người học hành chẳng đến đâu, kinh nghiệm cũng chẳng có, nhưng nhờ phe cánh mà được bầu vào chức vụ này chức vụ nọ, nhưng khi làm việc thì chỉ biết nói a dua theo những chỉ đạo của người khác, mà người khác thì ở đâu xa xôi không sát cánh với thực tế, nên vì những người chỉ biết nói a dua (không lập trường) quá nhiều, nên chính nghĩa bị lấn át, thế là gây chia rẻ, thù hận, bất công và cuối cùng thì tan rã...

Tề vương không thấy hà bá khuôn mặt hình dáng ra sao cả, chỉ a dua hét to lên khi người nước Tề chỉ con cá nói là bá đến, kết quả là vừa làm mất uy tín của mình, lại làm trò cười cho thiên hạ, và đau nhất chính là bị lừa một vố.

Những người nói a dua cũng như thế mà thôi, như Tề vương mời hà bá. Hay ho gì mà vênh vang chứ !
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.