CON SƠN DƯƠNG KHÔNG CÁM ƠN



A Cường mới bốn tuổi nhưng mạnh khỏe, rất thích con sơn dương (dê núi) của nhà hàng xóm, nó thường đem cỏ và lá cây đến cho con dê ăn sáng, giữa nó và con dê có sự tương hợp đặc biệt, A Cường có thể chơi giỡn với nó suốt cả buổi sáng.

Một hôm, A Cường có ý nghĩ đột phá, nó cho rằng thay đổi thức ăn thì rất có lợi cho con dê, do đó mà nó lấy những ngọn lá vàng lớn cho bạn tốt của mình ăn, sơn dương sau khi thử một miếng thì quyết định không ăn, đem những ngọn lá vàng lớn đẩy qua một bên.

A Cường một tay chụp lấy sừng của con sơn dương, một tay đút lá vàng vào miệng nó. Thoạt đầu con dê nhỏ chỉ dùng đầu nhè nhẹ đẩy bạn của nó ra, nhưng vì A Cường kiên quyết muốn nó ăn nên nắm sừng của nó càng lúc càng chặt, kết cuộc bản thân nó bị đẩy lui phía sau nên té ngã bốn chân đưa lên trời.

Sau khi lồm cồm đứng dậy thì giận dữ trợn mắt nhìn con sơn dương, từ đó về sau nó không thèm chơi với con sơn dương nữa. Một hôm, ba nó hỏi tại sao không đi qua đùa giỡn với con dê nhỏ nữa ?

A Cường trả lời:

- “Vì nó không muốn đùa giỡn với con nữa.”

(Trích: Bài ca của loài ếch)

Suy tư:

Những suy nghĩ của trẻ em thì không như của người lớn, bởi vì trẻ em thì suy nghĩ chuyện trước mắt, mà người lớn thì suy nghĩ không những chuyện trước mắt, mà còn chuyện hôm qua và ngày mai nữa.

Người lớn mà chỉ biết việc trước mắt hoặc suy nghĩ ngắn cụt gang tay, thì người ta cho là người thiển cận, mà người thiển cận thì thường có tính nóng và hay tranh cãi để chứng tỏ mọi suy nghĩ của mình là đúng.

Có một vài người Ki-tô hữu cũng có cách nhìn thiển cận, cố chấp, mặc dù được giải thích rõ ràng nhưng vẫn cứ cho ý kiến suy nghĩ của mình là đúng, họ nói rằng cho con cái đến nhà thờ học giáo lý chỉ mất giờ, ở nhà cha mẹ dạy cũng được; họ cho rằngđi lễ ngày chúa nhật cũng như thánh lễ ngày thường, đi cũng được mà không đi cũng được vì đều là thánh lễ...

Con dê núi không thích ăn lá vàng lớn vì không phỉa khẩu vị của nó, nhưng em bé A Cường vẫn cứ cố chấp nhét vào miệng nó, vì nghĩ rằng đó là có lợi cho con dê, kết quả là bị đẩy té trên đất...

Người thiển cận cố chấp cũng sẽ có ngày té ngã trong suy nghĩ của mình, bởi vì –như lá vàng lớn khôn hợp với khẩu vị của con dê- cách suy nghĩ thiển cận không phù hợp với hoàn cảnh, thời đại thì cũng sẽ làm cho mình lạc hậu, té nhào và thất vọng mà thôi...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.