CON LƯƠN ĐEN RA BIỂN



Dòng nước trong con suối nhỏ chảy róc rách, một con lươn nhỏ vui vẻ sống nơi đó, hằng ngày nó bơi từ bờ đông đến bờ tây, từ bờ nam bơi đến bờ bắc, một ngày đi đi lại lại mà không cảm thấy mệt, hơn nữa mỗi ngóc ngách trong con suối nhỏ nó đều thuộc nằm lòng.

Một hôm, nó chán nản với cuộc sống bình thường đơn điệu ấy, con lươn đen nhỏ bèn quyết định ra biển cả nhìn cho biết.

Thế là, nó cáo biệt bạn bè trong suối, đầu tiên đi đến trong một con sông lớn. A ! con sông lớn thật rộng, nhìn không thấy bên kia bờ. Một cơn sóng đập vào, chớp mắt đem con lươn đen nhỏ tung lên đầu ngọn sóng, con lươn nhỏ lợi dụng cơ hội ấy, nhắm hướng bờ sông mà nhìn, bờ sông cách nó rất xa rất xa.

Con lươn đen men theo hướng bờ sông mà bơi, thật không dễ dàng gì để bơi đến bờ. Dần dần, con lươn đen nhỏ thông thạo cách sống của con sông lớn, mỗi ngày nó ở đó luyện tập bơi lội, và cũng kết thân với rất nhiều bạn bè mới, một hôm, nó và bạn bè cùng nhau đi đến biển cả mà chúng nó ngưỡng vọng đã lâu.

Biển cả dậy sóng, đầu sóng như ngọn núi nhỏ, đập vào làm cho con lươn đen nhỏ và các bạn choáng váng quay cuồng. Ngày hôm sau, khi sóng yên gió lặng, con lươn đen nhỏ mới từ từ xuất đầu đi thăm dò, nó muốn nhìn phong cảnh của bờ biển, nó nhìn khắp bốn phía: Wa, biển lớn sao lại không có giới hạn nhỉ ? Con lươn đen nhỏ có chút không hiểu.

Lúc ấy, trên mặt biển phun lên cột nước, con lươn đen nhỏ nhớ lại lời mẹ đã nói trước đây, biết là cá voi xuất hiện. Nó vội vàng bơi đến hỏi: “Bác cá voi, bác quá lớn, nhất định bác đã bơi khắp biển lớn, biển lớn xét cho cùng lớn bao nhiêu hở bác ?”

- “Ha ha ! Ngốc con, biển lớn là lớn vô biên vô cực, mặc dù so sánh với cháu thì thân thể ta rất to lớn; nhưng so với biển cả thì ta chỉ là một chấm nhỏ trong biển lớn mà thôi, hơn nữa ở trong biển, cá voi thể hình lớn hơn ta thì có rất nhiều !”

- “Thật vậy sao ?”
con lươn đen nhỏ không tin nên hỏi.

- “Đương nhiên là thật, vả lại biển cả ngoài việc bao la vô cực ra, bình thường trên mặt biển nhìn thì giống như gió lặng sóng yên, nhưng dưới mặt biển thì sóng cồn dồn dập, có đủ sức nhận chìm tàu thuyền. Nếu so sánh chút xíu, bản lĩnh của một con cá thì thật có hạn.”

Con lươn đen nhỏ hình như hiểu rõ lời của bác cá voi, từ đó về sau, nó bắt đầu phát giác bản lĩnh của mình, và tiến hành khắc khổ nghiên cứu, đem năng lực của mình phát huy đến mức độ tối đa.

(Trích: Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn)

Gợi ý:

Các em thân mến,

“Người giỏi thì có người giỏi hơn”, chúng ta không thể vì những thành tựu của mình mà tự mãn tự đại rồi khinh dễ người khác. Ngoài ra, bình thường chúng ta nên xây dựng cho mình một lý tưởng vừa xa vừa lớn, một khi đã đạt được mục đích thì phải dũng cảm hướng đến mục đích phía trước cao hơn. Nhưng cần phải ghi nhớ là: trong quá trình theo đuổi lý tưởng thì cần phải lượng sức mà làm, trong phạm vi năng lực của mình cần phải phát huy đến độ tốt nhất, không so sánh mình với người khác, mà là so sánh với bản thân mình. So sánh mình với bản thân nghĩa là mỗi ngày đều tự hỏi: hôm nay tôi đã làm tốt hơn hôm qua chưa, nếu chưa thì cố gắng làm cho tốt, nếu đã làm tốt thì nổ lực làm tốt hơn nữa.

Đem mình so sánh với người khác thì chỉ có kiêu ngạo khi mình trỗi vượt hơn người, hoặc chỉ là tự ti mặc cảm khi mình thua kém người mà thôi, hơn nữa, nếu mình giỏi thì chắc chắn sẽ có người giỏi hơn.

Các em thực hành:

- Không so sánh mình với người khác, nhưng cố gắng làm tốt công việc của mình.

- Luôn cầu nguyện xin Chúa ban ơn để chu toàn công việc của mình.

- Cám ơn Chúa đã ban cho mình có một tài năng để học tập phục vụ người khác.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.