HY VỌNG & QUYẾT TÂM



Có hai thanh niên đi xem đá banh và ngồi đằng sau hai nữ tu. Hai anh cảm thấy khó chịu về sự hiện diện của hai chị và họ than phiền vì bị cản trở bởi khăn chụp đầu của hai chị. Một anh lớn tiếng nói, "Tớ sẽ sang Phoenix. Ở đó chỉ có 15% người Công Giáo."

Anh kia nói, "Còn tớ sẽ sang Dallas. Ở đó chỉ có 5% người Công Giáo."

Một trong hai chị quay lại, nhỏ nhẹ nói, "Sao các anh không xuống hỏa ngục đi--ở đó không có người Công Giáo nào cả!"

Có lẽ mọi người chúng ta đều ao ước lời nhận xét của nữ tu ấy là sự thật. Và chắc chắn sẽ là như vậy - sẽ không có người Công Giáo nào trong hỏa ngục - nếu chúng ta trung thành tuân giữ lời Chúa Giêsu đã nói trong bài Phúc Âm hôm nay, "Ai đã tra tay cầm cầy và còn nhìn lại những gì sau lưng thì không xứng với vương quốc Thiên Chúa" (Lc 9:62). Chúa Giêsu muốn mọi người chúng ta lên thiên đàng! Chúa muốn mọi người chúng ta là tín hữu Kitô gương mẫu, những người sống với một mục đích duy nhất, đó là xây dựng vương quốc Thiên Chúa ngay tại đây và ngay tự bây giờ. Dĩ nhiên, sứ vụ đó không dễ. Nhưng Chúa Giêsu muốn chúng ta thấy được tầm quan trọng của sự quyết tâm. Bài phúc âm hôm nay còn cho chúng ta một cái nhìn rõ rệt về sự quyết tâm và sự hy vọng.

Chúng ta trở nên người Công Giáo với hy vọng được cứu độ. Chúng ta đọc Kinh Thánh để tìm kiếm một Thiên Chúa thật. Chúng ta suy gẫm lời Chúa để tìm hiểu ý nghĩa đối với chúng ta. Và thật hạnh phúc dường nào khi chúng ta được rửa tội làm con cái Chúa. Chúng ta cảm thấy ngập tràn ơn sủng với dầu Thêm Sức trên đầu. Chúng ta như ngất ngây khi được rước Mình và Máu Thánh Chúa. Trong những giây phút đó, chúng ta cảm thấy mình giống như một người trong bài phúc âm hôm nay nói với Chúa Giêsu "Con sẽ đi theo Thầy bất cứ đâu" (Lc 9:57). Chúng ta hy vọng rằng Chúa sẽ chào đón chúng ta, ôm lấy chúng ta và cảm ơn thiện chí của chúng ta, nhưng câu trả lời của Chúa Giêsu trong bài phúc âm hôm nay đem lại cho chúng ta một điều quan trọng hơn nữa: Người không muốn chúng ta sống trong ảo tưởng. Chúa nói, "Con chồn có hang và chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ gối đầu." Chúa muốn chúng ta phải cẩn thận nếu chúng ta muốn theo Chúa để được giầu có, hay tiếng tăm, hay quyền bính, bởi vì một khi chúng ta tìm kiếm các giá trị trần tục, chúng ta sẽ mất mục tiêu là vương quốc Thiên Chúa mà nó quá quan trọng đến độ Chúa Giêsu đã nhắc nhở đến hơn một trăm lần trong các phúc âm.

Vương quốc Thiên Chúa hay nước trời là một điều rất khó hiểu nên Chúa Giêsu đã dùng nhiều dụ ngôn để diễn tả nước trời, tỉ như dụ ngôn Kho Tàng chôn giấu trong thửa ruộng, dụ ngôn Hạt Ngọc Quý, dụ ngôn Người Gieo Giống và Hạt Giống, dụ ngôn Men Bột (x. Mt. 13) , dụ ngôn Hạt Cải (x. Mc 4:30-32). Theo các dụ ngôn này, Nước Trời là điều gì đó đã khởi sự ngay trong đời này và sẽ tiếp tục cho đến đời sau, và thật may mắn, Thánh Phaolô đã diễn tả các đặc tính Nước Trời cho chúng ta. Ngài nói với tín hữu Rôma, "Nước Trời không phải là vấn đề ăn uống, nhưng là sự công chính, bình an và niềm vui trong Thánh Thần" (Rom. 14:17).

Sự công chính theo tiếng Hy Lạp là "dikaios" và nó có nhiều ý nghĩa, nhưng bây giờ chúng ta chỉ chú ý đến ba đặc tính của nó là sự tương giao, sự trong trắng và sự thánh thiện. Chúng ta phải có sự tương giao tốt đẹp với Thiên Chúa và tha nhân. Chúng ta phải sống không tì ố xứng với phẩm giá là con cái Thiên Chúa, và chúng ta phải trở nên thánh thiện.

Khi cố gắng đạt được sự công chính, chúng ta có sự bình an, là đặc tính thứ hai của Nước Trời. Bình an không phải là thiếu vắng chiến tranh, nhưng bình an là "shalom" theo tiếng cổ Do Thái, nó có nghĩa sự no thỏa của linh hồn, tâm trí và thể xác. Khi chúng ta bình an, chúng ta sống hài hòa với Thiên Chúa và tha nhân. Chúng ta không còn ao ước gì khác hơn là Thiên Chúa. Bình an tuyệt đối chỉ có ở thiên đàng. Ở đời này, ai có được sự bình an thì không còn nô lệ cho vật chất vì họ đã được no thỏa về linh hồn, tâm trí và thể xác—tuy không tuyệt đối nhưng phần nào họ đã chế ngự được lòng ham muốn vật chất của mình. Khi làm chủ được con người, đó là niềm vui trong Thánh Thần.

Niềm vui trong Thánh Thần không phải là một ảo tưởng, hay thuần túy tâm lý. Chúng ta biết được điều này là nhờ các nhà truyền giáo. Họ phiêu lưu đến các quốc gia xa xôi, dù biết trước là sẽ có nhiều gian khổ đang chờ đợi họ, nhưng họ vẫn cứ đi. Làm thế nào họ có thể sống như vậy? Dĩ nhiên, họ là người can đảm, nhưng trên thực tế, không ai có thể sống mà không có niềm vui, dù là vật chất hay tinh thần, và chắc chắn rằng niềm vui của các nhà truyền giáo không bởi sự tiện nghi vật chất, vậy từ đâu? Câu trả lời duy nhất là từ việc làm chủ được con người của mình, đó là một niềm vui rất thật và rất có giá trị mà Thánh Phaolô nói trong bài đọc hai hôm nay: "Vì sự tự do mà Đức Ki-tô đã giải thoát chúng ta; vậy hãy đứng vững và đừng mang lấy ách nô lệ một lần nữa. Vì anh chị em đã được mời gọi để hưởng sự tự do. Nhưng đừng lợi dụng tự do để sống theo tính xác thịt, nhưng hãy lấy đức mến mà phục vụ lẫn nhau" (Gal 5:1, 13).

Chúng ta theo Chúa Giêsu với hy vọng được ơn cứu độ, nhưng sự hy vọng đó không lấy đi trách nhiệm của chúng ta. Để chu toàn bổn phận, chúng ta cần sự quyết tâm, và giữa sự quyết tâm và hy vọng có sự khác biệt lớn lao. Chúng ta sẽ minh họa sự khác biệt này bằng câu chuyện có thật của những người đã sống sót trong một tai nạn phi cơ xảy ra vào tháng Mười năm 1972 trong rặng núi Andes —đó là các cầu thủ trung học người Uruguay sang tham dự trận đấu banh bầu dục (rugby) ở Chí Lợi.

Chiếc máy bay mang tên là Fairchild và bị rớt vì các phi công đã báo cáo sai vị trí. Họ tưởng đã bay được sang bên kia rặng núi nhưng thực sự thì máy bay vẫn còn ở bên này triền núi, nên thay vì đáp xuống phi đạo, họ đã đâm vào sườn núi đầy tuyết.

Chỉ có ba mươi hai người sống sót. Tất cả đều không chuẩn bị cho cao độ này. Ban đêm, nhiệt độ xuống dưới mức đông đá mà quần áo của họ là để dùng cho mùa thu. Chiếc máy bay lại bị đứt đuôi, để hở một khoảng trống thật lớn nên dù ở bên trong lòng phi cơ họ vẫn lạnh cóng. Tuy vậy, họ yên tâm chờ đợi được cấp cứu vì nghĩ rằng đã báo cáo đúng vị trí.

Họ tìm được một chiếc rađiô nhỏ để lắng nghe tin tức, và khi biết rằng công cuộc cấp cứu đã bắt đầu, họ hy vọng từng ngày một.

Sau mười một ngày, tin tức từ rađiô cho biết việc cấp cứu đã bị chấm dứt vì nhóm cấp cứu không tìm thấy vết tích gì cả. Tất cả nhóm sống sót khi nghe tin này họ đã thực sự tuyệt vọng, ngoại trừ một người là Nando Parrado, 23 tuổi, anh nhất quyết tìm đường trở về.

Anh không biết chỗ rớt máy bay là ở đâu, cách thành phố bao xa, hoặc nằm về hướng nào. Anh biết Chí Lợi là ở hướng tây, nhưng giờ đây núi chắn chập chùng. Anh ở một cao độ thường xuyên tuyết phủ và quần áo của anh thật mỏng manh so với giá rét.

Ngay sau khi được biết cuộc cấp cứu bị cắt đứt, Nando nói, "Đây là một tin tốt cho chúng ta". Tại sao tốt? Là vì anh không còn trông chờ vào toán cấp cứu mà tập trung vào việc tự cứu lấy mình. Nhưng nhiều người đã thực sự tuyệt vọng, họ không muốn vượt qua đồi núi chập chùng tuyết trắng để đi tìm sự sống.

Nando rủ thêm một người bạn nữa là Roberto Canessa, 19 tuổi, lên đường tìm về đồng bằng. Động lực chính thúc đẩy Nando là tình yêu của anh dành cho người cha, đang ở nhà ngóng đợi, vì mẹ và em của anh đã chết trong tai nạn này. Anh biết cha anh cần đến anh.

Sau chín ngày, Nando và Roberto đã đến chân núi và họ gặp được một nông dân Chí Lợi, và sau đó họ đã được cấp cứu.

Kể từ khi chiếc máy bay gặp nạn cho đến lúc được cấp cứu, những người sống sốt đã phải trải qua 72 ngày kinh hoàng, thiếu thốn đủ mọi thứ. Tất cả là 45 người, bây giờ chỉ còn 16 người sống sót nhờ sự quyết tâm của Nando.

Sau này, Nando cho biết, "Khi tôi đứng trên đỉnh núi cao 12,000 bộ với Roberto Canessa, nhìn xuống các ngọn núi trắng xoá đầy tuyết ở chung quanh, tôi biết chúng tôi sẽ chết. Tuyệt đối không còn cách nào khác. Và rồi chúng tôi quyết định phải chết như thế nào: chúng tôi sẽ tiến về phía mặt trời ở phương tây."

Hai năm sau, câu chuyện anh hùng của hai người đã được viết thành sách lấy tên là Alive, và vào năm 1994, một cuốn phim được thực hiện với cùng một tên này.

Sự quyết tâm thì khác với sự hy vọng. Nó không xinh đẹp. Nó không dễ chịu. Nhưng nó hữu hiệu hơn sự hy vọng.

Đó là điểm mà Chúa Giêsu muốn nói trong bài đọc hôm nay. Người không muốn chúng ta chết trong sự hy vọng cứu độ, nhưng phải quyết tâm đạt được điều đó.


Pt. Giuse Trần Văn Nhật