-
Moderator
N - NGỌC QUÝ ĐỔI THỨC ĂN
NGỌC QUÝ ĐỔI THỨC ĂN
Có hai thương gia buôn bán ngọc quý đồng thời cùng vào trong khách sạn với đoàn buôn bán ở sa mạc, trời đã tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương đến. Khi từ trên lưng lạc đà dỡ hàng xuống, ông thương gia Giáp cố ý để một hạt ngọc quý lớn từ trong bao rơi xuống đất, để nó lăn về đối phương.
Đối phương nhìn rất kỷ hạt ngọc và nhặt lên, đưa lại cho chủ của nó và nói: “Thưa ông, viên ngọc này của ông thật tốt, vừa lớn vừa sáng.”
- “Nói khéo, nói khéo! Cám ơn, cám ơn.”
- “Thực ra, trong các hạt ngọc mà tôi nhặt được, thì hạt ngọc này có lẽ thuộc loại nhỏ nhất.”Một người du dân Ả rập ngồi bên đống lửa liên tục quan sát toàn bộ vở kịch, đứng lên đi đến bên hai thương gia và mời họ đi ăn cơm, khi hai người đang ăn cơm thì người di dân kể cho họ nghe một câu chuyện:
“Các bạn, tôi cũng là một thương gia buôn ngọc có tiếng, một lần gặp phải bão cát lớn thổi tôi và đoàn thương gia không biết đi hướng nào, kết quả tôi và đoàn buôn phân tán. Sau đó mấy ngày thì phát hiện mình chỉ đi rảo quanh vòng vòng trong sa mạc, một chút quan niệm về phương hướng cũng không có, cả con người tôi ngây ra vì sợ hãi, trong khi vừa đói vừa mệt, cố hết sức mở các bao bị trên lưng lạc đà xuống, rồi lục tìm hy vọng tìm được chút gì đó có thể ăn. Đột nhiên, tay chạm phải một cái bao nhỏ, đó là thứ mà tôi chưa hề phát hiện, lúc ấy trong lòng rất phấn chấn không thể tưởng tưởng được, những ngón tay run run mở cái bao nhỏ ra, nghĩ rằng có thể là thức ăn. Nhưng sau khi tôi phát hiện đó là một bao ngọc quý, thì lập tức tỉnh ngộ và cũng có thể suy nghĩ mà biết được.”
(Trích: Bài ca của loài ếch, phần tu đức)
Suy tư:
Người ta nói “đói thì đầu gối phải bò”, câu này có hai ý nghĩa: một là khi đói thì phải tự mình đi kiếm ăn, không đợi ai nhắc nhở. Hai là khi đói thì phải quỵ lụy người khác, phải đi ăn xin, không còn kể đến danh dự của mình.v.v...
Con người ta ai cũng sợ đói cho nên ai cũng cố sức làm việc để khỏi phải đói: buôn bán vàng bạc, làm nhà thầu, làm bác sĩ, kỹ sư hay làm công nhân.v.v...thì cũng đều là sợ đói. Và vì đói, nên có người làm liều: đi ăn trộm, cướp giựt, theo băng nhóm.v.v...
Đói vật chất dễ sợ như thế, nhưng đói tinh thần thì càng dễ sợ hơn, khi một người đói về tinh thần thì cuộc sống của họ không được bình thường so với những người khác: họ vung tiền quá trán để tìm những thú vui nhục dục với hy vọng bù đắp những thiếu thốn trong tâm hồn; họ có những thú vui quái gở để “biểu dương” mình có một tinh thần mạnh mẻ trong một thân xác còm cỏi...
Người Ki-tô hữu sợ nhất là thiếu thốn lương thực phần hồn, đó là Lời Chúa và Thánh Thể.
Có những người Ki-tô hữu phải đi bộ hàng chục cây số để đến nhà thờ tham dự tiệc Lời Chúa và tiệc Thánh Thể; có những người Ki-tô hữu hy sinh vật chất lẫn tinh thần để được tham dự thánh lễ ngày chủ nhật; lại có những người Ki-tô hữu dám hy sinh mạng sống của mình để được rước Mình và Máu Thánh của Chúa Giê-su Ki-tô...
“Lạy Chúa, xin đừng để linh hồn chúng con phải đói lương thực hằng sống...”
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
Forum Rules