CÁI TÔI TRỐNG RỖNG



Có một đệ tử vì để được minh tâm kiến tính mà miệt mài không nghỉ, cuối cùng bị bạo bệnh nằm trên giường. Đại sư nói: “Quang minh có thể bù cho đủ, nhưng không phải dùng tay; kiến tính cũng có thể đạt được, nhưng không thể dùng sức mạnh ngang ngược của con.”

Đệ tử rất là nghi ngờ, nói: “Không phải thầy dạy chúng con nên đem đạo đến nơi hư không của mình sao ? Con đang làm theo lời thầy dạy mà.”

Đại sư cười lớn nói “Cho nên con mới liều cái mạng cùi của mình phải không.”

(Trích: Huệ nhãn thiền tâm)

Suy tư:

Quang minh chính đại thì không thể dùng tay, nhưng tự tâm hồn có quang minh thì có thể phát quang ra bên ngoài; kiến tính cũng có thể đạt được, nhưng phải dùng trí khôn ngoan chứ không phải dùng bạo lực.

Làm biếng cầu nguyện thì có thể bù lại được nếu trong tâm hồn vẫn luôn nhớ đến Chúa; phạm tội thì cũng có thể được tha, nếu tâm hồn luôn biết hối cải và vươn lên.

Chỉ có những ai cứ ỷ lại vào tài năng sức lực của mình mà chê bai sự cầu nguyện, coi việc cầu nguyện là việc của người yếu bóng vía, thì chắc chắn họ đã trở thành khí cụ của ma quỷ; chỉ có những ai cứ cậy dựa vào thế lực tiền tài, quyền uy mà coi thường ân sủng và quyền năng của Thiên Chúa, coi ân sủng là chuyện dị đoan và Thiên Chúa chỉ là sản phẩm tưởng tượng của người ít học, thì chắc chắn họ sẽ trở thành nỗii ám ảnh lo sợ của loài người, nhất là những người thiện tâm xây dựng hòa bình chân thật...

Đó chính là cái tôi trống rỗng vậy.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.